Cân nặng của Cừu
Hành đang tăng lên một chút và làn da của anh ngày càng đẹp hơn. Lúc
tháng 11 đến, hơi thở bệnh tật trên người anh cuối cùng cũng hết, anh
lại trở thành một chủ tịch siêu đẹp trai.
Giải Dương đã dần dần
hiểu chuyện của Vinh Đỉnh, cậu không còn phải làm thêm giờ nữa, và có
thể qua lại giữa Dương Hành và Vinh Đỉnh một cách dễ dàng. Số cân bị sụt do bận rộn cũng được Cừu Hành chăm cậu ăn, vì thế đã tăng lên một chút.
Mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, ngoại trừ việc bổ sung dị năng.
Mùa đông ở thành phố b đến rất sớm, sau tháng 11, thảm thực vật xung quanh
bắt đầu khô héo và giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cho dù là một ít thực vật thường xanh không có khô héo, linh khí của thực
vật trong cơ thể nó đã bắt đầu trở nên mỏng hơn, dị năng đi vào làm một
vòng vất vả, nhưng cũng chỉ có một chút thu hoạch. Sau khi dị năng của
cậu được nâng cấp lên hai cấp liên tiếp, mặc dù chúng tinh tế và dễ sử
dụng hơn, nhưng lại trở nên cực kỳ khó thu thập và phục hồi.
Một mặt tiêu thụ được mở rộng, mặt khác là doanh thu bị giảm sút, dị năng nhanh chóng bị thiếu hụt.
Trước đây cậu cũng muốn mua lại nhà kính có nhiều thực vật, nhưng một trong
hai quá phiền toái và quá kém hiệu quả, hai là cậu phải làm việc cả ngày và không có nhiều thời gian để đến thu thập dị năng, vì vậy cậu phải bỏ cuộc.
Một lần nọ, sau khi chỉ giúp Cừu Hành”di chuyển” được vài
phút và sức mạnh của khối u đã cạn kiệt, cậu cuối cùng cũng hạ quyết tâm và tập trung sự chú ý vào khu vực bị chặn gần lõi dị năng.
Cơ
thể của Cừu Hành không thể bị kéo lê, mỗi chút sức mạnh mà cậu sử dụng
trên người anh bây giờ là một đảm bảo cho thuận lợi giải phẫu của Cừu
Hành.
Cậu không thể cứ dậm chân như này.
Giải Dương mở mắt, nhìn Cừu Hành đang ngủ ngon lành bên cạnh mình, chạm vào mặt của anh.
Nhưng phải chọn thời điểm thích hợp để thực hiện, kẻo lại doạ khiến đối phương sợ.
…
Vào bữa trưa, Giải Dương đã liên lạc với Tần Thành rồi nói với Cừu Hành về chuyến công tác của cậu vào tuần tới.
Cừu Hành cau mày, hỏi: “Đi đâu, đi bao lâu?”
“Quốc gia Y, một tuần. Lần này, địa điểm quay của loạt quảng cáo mới của nhãn hiệu d đã được quay ở đó.”
Cừu Hành cau mày trầm tư: “Quốc gia Y?”
Giải Dương gật đầu và hứa: “Em sẽ cố gắng về sớm càng sớm càng tốt mà, công việc của Vinh Đỉnh em cũng cố gắng giải quyết.”
Cừu Hành đặt đũa xuống: “Tôi không cần em phải ép mình nhiều như vậy. Trong chuyến công tác của em, tôi có thể tự mình giải quyết việc của Vinh
Đỉnh. Nhưng ra nước ngoài…nhỡ lại bị dị ứng thời tiết rồi sốt như mấy
lần trước thì sao?”
Hóa ra là lo lắng chuyện này.
Giải
Dương nghĩ những thứ mình muốn thử lần này có chút nguy hiểm nên đã tiêm thuốc cho Cừu Hành rồi đáp: “Có thể bị hoặc không, nhưng khả năng bị
rất thấp, em sẽ chú ý hơn.”
“Loại bệnh này có phải chú ý là ngăn cản được đâu?”
Giải Dương nhìn đôi lông mày gần như thắt lại của anh, đứng dậy ngồi bên
cạnh anh rồi nắm tay anh dỗ dành: “Em bảo Tần Thành giúp em mang theo
thuốc, bị là em sẽ uống ngay.”
Cừu Hành nắm tay Giải Dương, im lặng vài giây, không nói gì, chỉ xác nhận: “Tuần sau mấy giờ thì khởi hành?”
“Buổi trưa thứ tư mới đáp máy bay.”
Cừu Hành gật gật đầu, nói như vậy đã hiểu, đứng dậy đưa ăn đối diện Giải
Dương, đặt ở bên cạnh Giải Dương, sờ sờ đầu cậu: “Ăn đi.”
Đây là xin đi được rồi à?
Giải Dương quan sát biểu cảm của Cừu Hành, thấy anh tuy không vui nhưng vẻ
mặt cũng không có gì đặc biệt khó coi, liền yên tâm, cầm đũa lên và tiếp tục ăn.
Trong nháy mắt, thứ tư Giải Dương dậy sớm, rốt cục kiểm
tra lại hành lý. Cừu Hành cũng dậy và giúp đỡ cậu. Lần này cậu không
ngăn anh dậy sớm, để anh bận rộn với bản thân.
Không bao lâu kiểm kê xong hai người xuống ăn sáng, ăn sáng xong Giải Dương về phòng thay
quần áo chuẩn bị đi ra ngoài. Cừu Hành cũng theo và thay quần áo.
Đây không phải lúc Cừu Hành ra ngoài làm việc, cậu nghĩ anh thay quần áo vì muốn đưa cậu ra sân bay, thấy vậy liền chủ động giúp Cừu Hành mặc quần
áo vào, đội một cái mũ cho anh.
“Đang là mùa đông, khốc lão đại
cũng phải chú ý giữ ấm.” Giải Dương giúp anh cẩn thận chỉnh lại vị trí
của chiếc mũ, nhìn chung quanh cười đánh giá, “Hừm, nhìn vừa miệng quá.”
Đánh giá lộn xộn.
Cừu Hành ấn đầu cậu, đi đến phòng áo choàng và lấy ra một vaili lớn, nói với cậu: “Đi thôi.”
Đi thôi … phải không?
Ánh mắt cậu rơi vào chiếc vali trong tay Cừu Hành, trong lòng dấy lên một
linh cảm xấu, cậu ngập ngừng nói: “Đây dường như không phải là hành lý
của em.”
Cừu Hành đáp: “Nó là của tôi.”
Giải Dương nhấc lên. Nhìn anh: “Em tưởng đó là một cái vali rỗng.”
Cừu Hành bình tĩnh nhìn lại: “Ngày hôm qua thì nó là vali rỗng thật.”
“…”
Giải Dương hiểu ra, liền hỏi: “Anh sắp xếp hành lý khi nào? ?
“Tối qua khi em làm việc trong thư phòng.”
Giải Dương đang hấp hối giẫy giụa: “Anh đi công tác với em á?”
Cừu Hành nói với vẻ mặt “nếu em từ chối, thì chọc phải một chuyện lớn đấy” và hỏi: “Không được à?”
Nếu là một chuyến công tác bình thường, Giải Dương sẽ nói đồng ý, nhưng lần này cậu có mục đích khác. Cậu nhìn vào mặt anh rồi lướt qua bàn tay
đang giữ chặt tay nắm của chiếc vali trả lờ: “Tất nhiên …anh có thể.
Nhưng em có một yêu cầu. Sau khi anh ra nước ngoài, không được phép ngủ
ít, biết chưa?”
Bàn tay của anh một chút, bước lên phía trước Giải Dương và trả lời:“Được rồi.”
Sau khi lên xe, Giải Dương cuối cùng cũng nhớ ra một điều.
“Chúng ta đi hết rồi, Vinh Đỉnh sao đây?”
“Hà Quân sẽ theo dõi, và nếu có vấn đề, cậu ấy sẽ gọi cho tôi. Lần này,
cũng có cơ hội kiểm tra đám hội đồng quản trị không an phận kia.”
Giải Dương cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ về những gì cậu đang giấu Cừu Hành, sau
khi cân nhắc một lúc, quyết định đợi ở nước ngoài sẽ thẳng thắn với Cừu
Hành.
Sau khi đến sân bay, Tần Thành mang theo hành lý đến tìm
Giải Dương, anh ta sẽ đi theo Giải Dương trong chuyến công tác này, giúp Giải Dương xử lý mọi liên lạc bên ngoài. Anh ta nhìn đến Cừu Hành sau
ngây người một chút, vội nhìn về phía Giải Dương.
Giải Dương lắc đầu với Tần Thành, sau đó giải thích: “A Hành lần này sẽ cùng tôi đi công tác.”
Tần Thành âm thầm kìm nén cảm xúc, chào hỏi Cừu Hành.
Đoàn người nhanh chóng làm thủ tục lên máy bay, ở đây có chút tâm cơ của Cừu Hành. Biết Giải Dương sắp đi công tác, Cừu Hành đã chủ động giúp cậu và Tần Thành đặt vé, rồi nhân cơ hội đặt cho mình một vé.
Sau khi lên máy bay, Giải Dương đến gần bên cạnh Cừu Hành và cố ý nói: “Đồ con chuột tâm cơ.”
Cừu Hành vờ như không nghe thấy.
Trong chuyến bay, Giải Dương sợ Cừu Hành không thể ngủ ngon nên đã bí mật sử
dụng dị năng để giúp anh xoa dịu cơ thể. Mười giờ sau, máy bay hạ cánh
xuống nước y.
Ở nước Y. Lúc xuống máy bay vẫn là buổi chiều, Giải Dương cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, thấy anh không có vẻ mệt mỏi, trong lòng cũng yên tâm một chút.
Khách sạn đã được đặt trước,
đây cũng là tác phẩm của Cừu Hành. Mọi người người ổn định chỗ ở, sau đó chỉ đơn giản là ăn một thứ gì đó để no bụng.
Sau khi trở về phòng, Giải Dương lập tức thúc giục Cừu Hành tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm rửa xong liền bắt anh đi ngủ.
Mặc dù nước Y chỉ là buổi chiều, nhưng theo thời gian của thành phố b, bây
giờ thực sự đã qua 0 giờ. Mặc dù Cừu Hành đã ngủ trên máy bay một lúc,
nhưng chắc chắn vẫn chưa đủ.
Cừu Hành rất nghe theo sự sắp xếp về phương diện này, sau khi ngoan ngoãn tắm rửa, anh dựa lưng vào giường,
trước tiên xem nhiệt độ cơ thể của Giải Dương, sau đó hỏi: “Em không đi
ngủ à?”
“Anh ngủ trước đi, tắm rửa xong em ngủ với anh.”
Cừu Hành lại hỏi: “Ngài mai mấy giờ bắt đầu làm việc? bây giờ trên cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Đã đến lúc phải nói sự thật.
Giải Dương ngồi xuống giường, nắm tay anh, nói: “Thật ra thì … bốn ngày sau mới bắt đầu quay quảng cáo chính thức.”
Cừu Hành lập tức ngồi thẳng dậy: “Cái gì?”
“Em sợ rằng em sẽ ‘không quen ‘ khi em ra nước ngoài, vì vậy em đã để dành
một chút thời gian để ốm trước” Giải Dương nói ngay sau khi giải thích
“Em chỉ đề phòng thôi, em không cố ý nói dối anh.”
“…”
“Tức giận?”
“Không” Cừu Hành ngả người xuống giường nắm lấy tay Giải Dương, “bệnh này của
em… Đi tắm trước đi, chú ý hơn trong những ngày này, cố gắng không để bị ốm.”
Thông quan an toàn.
Giải Dương không đi tắm rửa, mà
là cười ghé sát vào Cừu Hành, hỏi: “Nếu như em không bị bệnh, những thời gian rảnh chúng ta có thể đi xung quanh như đi hẹn hò?”
Hẹn hò.
Biểu cảm của Cừu Hành như mây mù, siết chặt tay cậu: “Vậy thì em phải gắng không bệnh.”
…
Khi cậu ra khỏi bồn tắm, Cừu Hành đã ngủ rồi. Giải Dương nằm xuống bên cạnh Cừu Hành nhìn thời gian, cảm thấy không thể tránh khỏi Cừu Hành, nên
càng sớm thử vài thứ thì càng tốt.
Cậu kéo cánh tay Cừu Hành và
nghiêng người, đợi anh ôm mình theo bản năng, rồi nhắm mắt lại, đặt trán mình lên xương quai xanh của anh và thở chậm lại.
Rất nhiều dị
năng bị tiêu hao trên máy bay, vì vậy cạu phải thu thập thêm một số ít
nữa để chuẩn bị cho sức đề kháng không thể thiếu của hệ thống.
Dị năng từ từ vươn ra khỏi cơ thể, lan ra và cuốn theo tất cả những cây cỏ gần nó nhất.
Khoảng bốn giờ sau, nhân điện hơi đầy, Giải Dương thu lại sức mạnh, lần đầu
tiên lưu chuyển sức mạnh mới trong cơ thể hai lần, tiêu hóa nó, sau đó
dùng sức mạnh làm nó quanh thân như lần trước.
Công tác chuẩn bị sơ bộ đã hoàn tất.
Giải Dương trở nên tập trung hơn, bắt đầu liên tục trích xuất các dị năng
trong lõi, liên tục gửi chúng về khu vực bị chặn của hệ thống, làm cho
các khả năng trong khu vực đó ngày càng dày đặc và chắc chắn hơn.
Điều cậu nghĩ rất đơn giản, hệ thống chỉ ẩn nấp chứ không thực sự biến mất,
chỉ cần nó không ngừng bóp chết không gian ẩn nấp thì sớm muộn gì nó
cũng sẽ lộ diện.
Dù sao cũng không thể mở khóa phong tỏa, cậu sợ hệ thống đánh lén hoặc thay đổi vị trí.
Các dị năng trong khu vực bị phong tỏa ngày càng mạnh hơn, cậu không biết
phải mất bao lâu. Ngay khi dị năng lực trong khu vực bị phong tỏa đó
mạnh đến mức gần như tạo thành một thực thể, một âm thanh cơ học ngắt
quãng cuối cùng cũng xuất hiện.
[Gián đoạn chế độ ngủ đông … Báo
động … Khủng hoảng nhận biết … Gửi tín hiệu trợ giúp đến hệ thống chính … Gửi không thành công … Cảnh báo! Nhận thức được cuộc khủng hoảng! ]
Giải Dương vội vàng tăng thêm dị năng gửi vào.
Một loạt tiếng nhắc nhở ngắt quãng lại vang lên, một bóng đen mơ hồ cuối cùng cũng xuất hiện trong khu vực bị phong tỏa.
Bắt được.
Giải Dương lập tức vận dụng dị năng bao vây, ăn mòn sức mạnh bên ngoài để
nhanh chóng cường hóa bản thân, sau đó dùng bản thân phóng đại của mình
để nuốt chửng sức mạnh của nhóm năng lượng hắc ám một cách dữ dội hơn.
Còi báo động trong đầu cậu đột nhiên sắc bén.
[Cảnh báo! Bị tấn công bởi năng lượng không xác định! Kích hoạt hệ thống
phòng thủ … Không kích hoạt được. Khởi động hệ thống tự bảo vệ cuối cùng … đã khởi động thành công.] Ngay sau khi âm thanh nhắc nhở rơi xuống,
nhóm năng lượng hắc ám đã bị gặm nhấm trước đó đột nhiên biến mất lần
nữa, sau đó Giải Dương hiển nhiên cảm thấy có thứ gì đó từ từ sưng lên
và lan rộng trong khu vực bị phong tỏa, cố gắng thoát ra khỏi dị năng
phong tỏa.
Giải Dương bị hoa mắt nhất thời, tự hỏi không biết hắc ám nhóm là sẽ giết người chạy trốn không, cậu siết chặt ngón tay, đơn
giản dùng dị năng chậm rãi vây quanh nhóm năng lượng hắc ám, đem nó vào
trung tâm dị năng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT