Trên đường trở về Vinh Đỉnh, Giải Dương có đọc nhanh qua bộ đồng văn mà Cừu Hành like.

Đó là truyện thể loại vật nuôi dễ thương, trong truyện cậu đột nhiên biết thành một mèo lông dài và đôi tai to, được Cừu Hành để trong túi mang đi làm. Sau chuỗi ngày sinh hoạt ‘mang sủng’ thì Giải Dương đã biến được lại thành người, nhưng có đôi tai với cái đuôi có thể tự do biến ra và giấu đi.

Cuối truyện, Cừu Hành với Giải Dương có một cái đuôi với đôi tai cùng ‘vận động’ bất hoà rồi,HE.

Giải Dương: “…”

Bộ não của fans đúng là một thứ kỳ diệu, có thể có kết nối với vũ trụ luôn rồi.

Khách quan mà nói, truyện này rất hay, tương tác trong truyện rất dễ thương và ấm áp, thịt thà thì hơi mờ màng, ngắn gọn nhưng cũng rất hấp dẫn.

Vì vậy, …Cừu Hành thật sự thích style như vầy?

Giải Dương đột nhiên cảm thấy mình không vẫn chưa đủ hiểu Cừu Hành.

Thang máy mở ra, Giải Dương cất bước đi vào, click mở bình luận ở trong truyện gốc.

Bài viết này ban đầu chỉ có vài trăm bình luận, sau khi Cừu Hành thích nó, số lượng bình luận nhanh chóng tăng vọt lên đến hai ngàn, và nó vẫn đang tiếp tục tăng lên. Bình luận hot là bình luận phấn khích của tác giả truyện này.

Giương Buồm Đi Xa: A a a a a a a! Tui đang mờ à? Tui không mơ phải không? Các chị em ơi, lắc người tui đi! Hoá ra ngài Cừu còn đọc truyện, bức tường thứ nguyên của tôi……Ah ah ah ah ah ah! Đừng! Tui không bị điên! Tui có thể gõ thêm một vạn năm chữ nữa! !

Các bình luận hot 2, 3 và 4 cũng bị chi phối bởi các bình luận mới. Nội dung các bình luận rất giống nhau, về cơ bản là dấu chấm hỏi và dấu chấm than, tiếng la hét và tiếng áu áu, thỉnh thoảng có fan hỏi tâm hồn của Cừu Hành.

Dương Hành là thật: Vậy cái like này, có nghĩa là Chủ tịch Cừu thích style như này của Giải Dương? Ngài ấy lúc nào cũng muốn nhét Dương Dương vào túi để đi làm??, vuốt vuốt vuốt tai hoài? Oooh, tui chảy máu mũi rồi!



Nói tóm lại, phong cách này rất là khó hình dung.

Ding.

Thang máy mở

Giải Dương thoát khỏi bình luận, cất điện thoại và sải bước về phòng ngủ nhỏ phía sau phòng làm việc.

Cánh cửa mở ra, căn phòng im ắng, Cừu Hành nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Giải Dương bước đến giường và lặng lẽ nhìn Cừu Hành đang giả vờ ngủ.

Một phút … hai phút … ba phút …

Cừu Hành cuộn phần dưới của mình và đẩy một chút chăn bông ra một cách vô ý.

Đồ chuột tâm cơ.

Giải Dương cuối cùng cũng nhúc nhích, ngồi xuống mép giường, giúp Cừu Hành kéo chăn lại, chạm vào mặt anh, rồi đưa ngón tay kéo lỗ tai anh.

Cừu Hành sững người, lông mi của anh ấy run lên, nhưng anh ấy vẫn đang “ngủ”.

Rất tốt, rất ổn định.

Giải Dương lấy điện thoại di động ra, mở bộ truyện kia ra, chậm rãi đọc: “Ánh mặt trời len qua rèm cửa chiếu ấm áp lên mặt Cừu Hành. Anh ấy mở mắt ra và theo thói quen đưa tay chạm vào bên hông mình, nhưng không sờ được vào người quen thuộc mà chỉ sờ thấy một đám lông lá— “

Cừu Hành nghe câu đầu thì cau mày, anh hoàn toàn không hiểu nó. Khi nghe đến câu thứ hai, anh cuối cùng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Anh mở mắt ra, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trên tay Giải Dương.

Giải Dương giơ tay giấu đi, tiếp tục đọc: “Cừu Hành cau mày, từ trên giường móc ra một con vật nhỏ có đôi tai to màu trắng và bộ lông màu trắng. Nó ngoan ngoãn nằm trên vòng tay Cừu Hành, với đôi mắt tròn ươn ướt, mờ nhạt với một chút bất lực và có thể — ưm.”

Cừu Hành không thể lấy trộm điện thoại. Trong nỗi xấu hổ tột cùng, anh chỉ có thể ngồi dậy và nhốt Giải Dương trong vòng tay của mình, đè cậu xuống giường và cúi đầu…. Giọng của Giải Dương biến mất.



Cừu Hành lùi lại trước, vẻ mặt như thể vừa đi nhuộm, nghẹn ứ giọng nói: “Em … sao em … biết …”

Giải Dương dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn Cừu Hành, thấy Cừu Hành nói một câu mà dừng lại tới 3 lần, dành quyền nói chuyện hỏi: “Không ngủ được nên đi đọc truyện?”

“…” Cừu Hành rõ ràng là không biết tại sao mình bị phát hiện, anh chạm vào tóc vậu có chút dỗ dành nói, “Tôi có ngủ, nhưng mới ngủ được nửa chừng—”



“Tại sao tỉnh rồi vữa nãy anh lại nhắm mắt ngủ?

“…”

“Giả vờ ngủ để nói dối em?”

Biểu cảm của Cừu Hành thay đổi liên tục.

“Còn cố tình gạt chăn để em đắp chăn lại cho?”

Khuôn mặt của Cừu Hành căng ra, anh đưa tay lên bịt mắt Giải Dương, không dám nhìn ánh mắt của cậu.

Giải Dương nặng nề khịt mũi, kéo tay anh đứng dậy từ trên giường, lấy điện thoại di động ra tính sổ: “Cũng tính xem cái câu ‘thức dậy nửa chừng’ của anh xem nào. Truyện này ba mươi nghìn từ, tốc độ đọc trung bình của con người là 300 đến 500 từ mỗi phút. Nếu tốc độ đọc của anh nhanh gấp đôi so với hầu hết mọi người, vẫn mất nửa giờ sau khi đọc 30.000 từ này. 1h48p anh like, 48 trừ 30— “

Vẻ mặt anh thay đổi hỏi: “Like gì cơ?”

Giải Dương dừng lại, nhìn người vừa hỏi đang chợt nhận ra chuyện gì đang sẩy ra, lấy điện thoại di động của mình ra xem.

Sau khi nhìn thấy lượt like trên trang chủ Weibo của mình, Cừu Hành đơ người, nhanh chóng hủy like, do dự nhìn Giải Dương.

Giải Dương vẻ mặt vô cảm: “Chúc mừng, anh tạo hot search thành công cho chúng ta. #Cừu Hành like# #Cừu Hành hủy like# #Cừu Hành đam mê# # Cừu Hành Giải Dương đồng nhân văn# mấy cái hot search siêu tuyệt.

“…”

Giải Dương ngồi dậy, trịch thượng: “Thẳng thắn giải thích, anh đã chợp mắt bao lâu?”

“…” Cừu Hành mím chặt môi,”Tôi xin lỗi.”

Xem ra là một phút cũng chưa ngủ.

“Xin lỗi cũng vô ích, nhất định phải phạt.”

Cừu Hành đuối lý gật đầu: “Được.”

“Phạt anh chiều nay không được đi làm, nhìn em giúp anh xử lý hết công việc.”

Cừu Hành đột nhiên ngẩng đầu, cau mày: “Không—”

“Phạt anh em sẽ đau lòng vì vậy em sẽ phạt chính mình. Hãy nhớ, nếu anh đối xử với bản thân mình tốt hơn đồng nghĩa với việc anh đang đối xử với em tốt hơn, hiểu không?”

Cừu Hành thất thanh, nhìn Giải Dương, vươn tay và ôm lấy cậu: “Tôi xin lỗi…Tôi xin lỗi, về sau sẽ không thế nữa.”

Này còn kém không nhiều lắm.

Giải Dương véo tai anh, giọng điệu dịu hơn: “Em biết nghỉ ngơi không phải nghỉ phát là nghỉ được, nhưng anh phải cố gắng điều chỉnh từng bước ngay cả hôm nay, ngài mai em ngủ trưa với anh.”

Cừu Hành siết chặt vòng tay.

“Ngoài ra, sau này nếu muốn đọc truyện, nhớ mở nick phụ ra đọc, dùng nick thật đọc còn thích nữa, anh cũng thật ngốc.”

Cừu Hành không giữ được vẻ mặt của mình, giải thích: “Lúc xem đã không cẩn thận ấn qua…..”

“Tay trơn, em hiểu.”

“…” Cừu Hành buông tay ra để nhìn Giải Dương, đứng dậy giơ tay ôm mặt Giải Dương, sau đó cúi đầu hôn cậu.

Giải Dương cười nhắm mắt lại.

…..

Lời nói của Giải Dương là thật, công việc buổi chiều không để cho Cừu Hành đụng vào, tất cả đều do cậu tự giải quyết. Hiện tại không quen lắm với chuyện của Vinh Đỉnh, một số tài liệu phải được thông qua sau khi tìm hiểu nguyên nhân, việc này tốn nhiều thời gian. Cừu Hành chỉ cần hai giờ để hoàn thành công việc, còn cậu bận rộn đến gần tám giờ mới xong việc.

Nhưng dù bận đến mấy, cậu vẫn dành thời gian để cùng Cừu Hành đi uống trà chiều và ăn tối.

Sau khi công việc của Vinh Đỉnh xong xuôi, Giải Dương trở về Dương Hành, giải quyết đống công việc tích lũy ở đó sau đó cùng Cừu Hành về nhà. Khi cậu về đến nhà, cậu giục anh đi tắm rửa, trong khi cậu lại mang công việc của mình đến phòng làm việc để tiếp tục làm việc.

Sau khoảng nửa giờ, Giải Dương nhận thấy cánh cửa bị đẩy ra bởi một khe hở khoảng hai cm – có một con chuột đang lén bên ngoài nhìn trộm. Cậu nghĩ đến chiều nay cái cau mày nhíu chặt hơn của con chuột, khóe miệng khẽ cười, sau đó lại tiếp tục bận rộn.



Buổi tối đã gần mười giờ, Giải Dương rốt cuộc hoàn toàn công việc, đóng máy tính, thu thập tài liệu, trở về phòng tắm rửa.

Cừu Hành đã tắm rửa xong và đang dựa vào giường kiểm tra mail trên máy tính bảng. Khi Giải Dương trở về phòng, anh lập tức bước ra khỏi giường và lấy một cốc trên bàn cạnh giường ngủ và đi đến gần Giải Dương.

Đưa nó qua và nói: “Đây là sữa. Tôi đã uống nó để giúp giấc ngủ.”

Giải Dương liếc nhìn chiếc cốc giữ nhiệt rồi ngoan ngoãn cầm lấy, uống cạn.

“Em đi tắm đi.” Cừu Hành nhận lại cái cốc, “Tôi lấy quần áo cho.”

Thực sự rất ân cần.

Giải Dương mỉm cười, hôn Cừu Hành rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, Giải Dương nằm xuống giường. Cừu Hành lập tức ôm cậu, trói chặt Giải Dương trong vòng tay, chạm vào lưng cậu nói: “Em gầy đi rồi.”

“Vậy em muốn cùng anh tăng cân.” Giải Dương ôm lại Cừu Hành, sau cả ngày bận rộn, vừa vào giường đã thấy buồn ngủ, giọng buồn ngủ “Nhân tiện, cuối tuần em phải tham gia một sự kiện. Gọi Phong Thanh Lâm giúp anh đi?”

Tuy rằng Tần Thành giúp Giải Dương tạm dừng nghệ sĩ công tác, nhưng mấy việc trước đó vẫn phải giải quyết. Ví dụ như tham gia lễ ân nhạc, showcase, quay quảng cáo cho loạt quần áo thu đông mới của nhãn hiệu d, và một số tiệc mời chính thức phải tham dự … Tóm lại, toàn công việc quan trọng, hủy thì sẽ không tốt lắm.

Cũng may là những công việc này không quá nhiều, trung bình một tuần có thể có một việc, cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Cừu Hành nghe thấy sự buồn ngủ trong giọng nói của cậu, hôn lên lông mày của cậu, dỗ dành: “Không, ở nhà tôi có thể làm được. Ngủ đi.”

Giải Dương lên tiếng, cọ cọ hõm vai Cừu Hành, không nói chuyện nữa, nhưng không có ngủ, không ngại mệt mỏi mà tiếp tục truyền dị năng vào người Cừu Hành, bắt đầu sử dụng dị năng của mình để giúp anh bồi bổ cơ thể và “loại bỏ” khối u mỗi đêm.

Khi dị năng bị tiêu hao, thời gian đã trôi qua mười hai giờ, Giải Dương mở mắt ra nhìn xem Cừu Hành đang nhắm mắt ngủ, sau đó cậu mới thật sự chìm vào giấc ngủ.



Hành động like truyện đã mang lại một tác động vô cùng phức tạp và ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người họ.

Lên hot search. Đây chắc chắn là điều không thể tránh khỏi, nó cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến những chuyện phức tạp sau này.

Số lượng truyện giống nhau đột nhiên bùng nổ. Điều này dường như là không thể tránh khỏi, trong số những fan cuồng đang bùng nổ đó, thì thể loại truyện ‘manh sủng’ là nhiều nhất. Fan của Giải Dương, những người có bộ não như kết nối được với vũ trụ đã biến cậu thành nhiều loài động vật khác nhau … Thỉnh thoảng, cậu sẽ hóa thân thành động vật, dù sao thì Cừu Hành cũng thích cậu trở thành những con vật nhỏ. Điều này muốn rửa cũng không sạch.

Đủ loại kỳ kỳ quái quái nhìn cậu. Uy tín của Giải Dương làm việc chăm chỉ ở Vinh Đỉnh sụp đổ, nhưng sếp lớn hay cổ đông thì không để ý đến nhưng mấy mẹ thư kí luôn nhìn Cừu Hành và Giải Dương bằng ánh mắt khó hiểu và khó nói.

Có một số bình luận viết cực khó nghe, Anti-fan là thứ tồn tại phi lý nhất trên thế giới, rõ ràng chỉ là một trò vui nho nhỏ hàng ngày, nhưng bột đen lại có thể phát ra rất nhiều suy đoán ác ý. Chuyện này Giải Dương không để cho Cừu Hành biết được, anh chỉ trượt tay một lần mà anh ấy đã ăn lăn tội lỗi lắm rồi. Anh ấy đã rất im lặng và áp lực trong hai ngày qua, cậu không muốn sử dụng những thứ bẩn thỉu trên Internet để ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Tóm lại, có rất nhiều tác động, và một trong những điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là sau vụ việc anh like, những đồn đoán trên mạng rằng anh sẽ chết nhanh chóng biến mất.

em ra, đại chúng cảm thấy vẫn có người nhàn nhã nhìn thú cưng dễ thương, nhân sinh không nên lâm vào trạng thái chết đi sống lại.

Trong nháy mắt, ngày cuối tuần đang đến gần, Giải Dương chuẩn bị tham gia hoạt động. Có thể Cừu Hành cảm thấy tội lỗi hoặc đau khổ. Anh đã chủ động và kiên trì bày tỏ mong muốn đưa cậu đến sự kiện này.

Giải Dương cảm thấy đưa anh ra ngoài cũng tốt, vừa để cải thiện tâm trạng của anh, vì vậy sau khi thay quần áo ở nhà, cậu đưa anh đến chỗ Dương Hành, sau khi tạo kiểu tóc xong thì đi đến địa điểm tổ chức sự kiện.

Lần này cậu sẽ tham gia một lễ hội âm nhạc do chính phủ và clb âm nhạc lớn tổ chức, lễ hội này đã có lịch sử mười năm và sẽ được phát sóng trên TV, rất sôi động, về cơ bản là những ca sĩ tên tuổi trong giới sẽ ở đó.

Quý Trạch Huy và Đồng Kiếm cũng sẽ tham gia sự kiện này, cả ba hẹn gặp nhau tại địa điểm tổ chức sự kiện.

Cừu Hành cau mày khi nghe đến tên Quý Trạch Huy, nhưng cậu không bao giờ quên đọc tài liệu của Vinh Đỉnh để hiểu rõ hơn về công việc của Vinh Đỉnh ngay cả khi cậu đang trên đường đến địa điểm tổ chức sự kiện.

Không bao lâu nữa đã đến nơi hẹn, ngay khi xe của họ dừng lại, Đồng Kiếm đã đi tới, nhanh chóng mở cửa sau, cúi người nhìn vào trong xe, nhanh chóng nói: “Giải Dương, mấy ngày nay cái chủ đề like trên hot search mấy ngày nay có chuyện gì vậy? Người yêu của cậu thật sự bị hack sao? Tôi thấy có nhiều người nói khó nghe quá, cậu … ”

Đồng Kiếm im lặng, nhìn chằm chằm vào Cừu Hành đang ở trong xe.

Vẻ mặt của Cừu Hành rất khó coi, trầm giọng hỏi: “Nói khó nghe? Ai nói? nói gì thế?”

Đồng Kiếm: “…”

Giải Dương: “…”

Cậu đặt tài liệu xuống, nhìn Đồng Kiếm nói, “Tôi sẽ khấu trừ tài nguyên của anh.”

Đồng Kiếm: “…………?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play