Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 138: Mở ra rồi, mẹ.


2 năm

trướctiếp

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, dây buộc ở lối vào nhà hát được mở ra và fans bắt đầu bước vào. Vị trí ngồi của Cừu Hành quá dễ thấy, fans nhanh chóng chú ý đến anh ấy, một số người còn hét tên anh.

Cừu Hành quay sang, gật đầu với mọi người một cách lịch sự.

Fans trở nên phấn khích hơn, có người hét lên: “Ngài Cừu, kiểu tóc mới của ngài siêu đẹp trai!”

Cừu Hành sửng sốt, vội vàng thu hồi ánh mắt.

“Vui vẻ không?”

Cừu Hành kiềm chế biểu cảm của mình: “Không.”

Bà rõ ràng là không tin, quay lại nhìn các fan rồi nói với Cừu Hành, “Họ rất dễ thương.”

Cừu Hành cau mày và lẩm bẩm: “Đấy là mẹ chưa nghe thấy mấy lời khác của họ thôi.”

“Cái gì?”

“Không có gì, mẹ, mẹ thấy ồn ào không?muốn đeo tai nghe cách âm không?”

Bà mỉm cười rồi xua tay: “Hôm nay mẹ đến đây để nghe Dương Dương hát, đeo tai nghe cách âm là gì.”

Hai giờ. Đèn trong nhà hát mờ đi. Các fans sôi nổi tiếp ứng ligsick, một biển sao trắng nhấp nháy trong khán phòng.

Bà nhìn thấy, thắc mắc: “Mẹ thấy những ca sĩ khác tổ chức concert đèn đều có màu sắc sặc sỡ, Dương Dương không có à?

Cừu Hành đáp: “Có, cái này thây mẹ.”

“Đây á?”

Cừu Hành thay đổi tư thế ngồi và trả lời: “Ừm, mấy cái đèn tiếp ứng màu trắng này là ánh sáng hỗ trợ mà Giải Dương đã chọn…em ấy nói rằng chiếc đèn hỗ trợ đầu tiên thuộc về em ấy là màu này, em ấy thích màu này hơn.”

Bà nhìn Cừu Hành từ trên xuống dưới “Con ăn trộm cái gì vậy?”

Cừu Hành nhanh chóng vặn lại: “Con ăn trộm

cái gì cơ? có ăn trộm gì đâu.”

Cừu mẫu cười: “Màu đèn tiếp ứng đầu tiên là con làm cho?”

Cừu Hành cầm cốc nước lên uống, giả vờ bình tĩnh: “Với tính tình của em ấy, trước khi ra mắt chính thức đã làm cho một loạt những người trên mạng không thích, ngoại trừ con, lúc đó không có ai tiếp ứng cho em ấy cả.”

Liễu Toa ngồi ở phía bên kia, mỉm cười và quay sang, biết ý không đề cập đến việc Cừu Hành trong buổi concert của Giải Dương ném mất cây lightstick, cho nên cô mới bảo anh sử dụng đèn pin điện thoại để tiếp ứng.

Một chùm ánh sáng đột nhiên rơi xuống giữa sân khấu tối tăm, Giải Dương tay cầm cây đàn, xuất hiện ở trung tâm ánh sáng. Cậu ấy mặc một chiếc áo phông và quần jean đơn giản, ngồi trên một chiếc ghế cao với một chiếc micro đứng trước mặt.

Fans hò reo. Cừu Hành và mẹ tạm thời dừng cuộc trò chuyện, rồi nhìn vào phía sân khấu.

Giải Dương giơ micro lên, mỉm cười vẫy tay: “Chào buổi chiều nhé mọi người.”

Tiếng reo hò càng lúc càng lớn.

Giải Dương nhìn về hướng Cừu Hành và mẹ anh rồi tiếp tục: “Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong năm qua, gửi tặng các bạn một bài hát mới, (Tinh Quang)

Tinh Quang.

Cừu Hành khựng lại.

Đồ tinh ranh, đặt tên bài hát như vậy là để lấy lòng anh hay để lấy lòng người hâm mộ? Hay là…anh nhìn mẹ mình vừa giật mình khi nghe từ (Tinh Quang)

Vẫn an ủi lòng người già.

(Tinh Quang) là một bài hát êm đềm và ấm áp, nó miêu tả tình yêu, tình yêu của người hâm mộ đối với thần tượng, thần tượng đối với người hâm mộ, tình yêu giữa các thành viên trong gia đình, tình yêu giữa vợ chồng… Tất cả tình yêu như ánh sao, tình yêu bây giờ, tinh quang vĩnh hằng.

Kết thúc bài hát, đôi mắt mẹ anh hơi đỏ nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, đưa tay lên tán thưởng.

……

Dù gì thì đó cũng là một buổi off fans, ngoài ca hát, Giải Dương còn phải giao lưu với fans hâm mộ. Để tránh Cừu Hành ghen tị, Giải Dương đã yêu cầu Tần Thành biến tất cả các tương tác thành mini game bốc thăm, mang lại cho fans nhiều lợi ích khác nhau ngay tại đây.

Sau khi đưa phúc lợi xong, mẹ anh đột nhiên vỗ vào tay anh và nói: “A Hành, chân mẹ hơi lạnh, lấy chăn ra đây cho mẹ.”

Cừu Hành cau mày rồi đưa tay ra giúp mẹ anh xoa xoa chân, nhìn về phía Giải Dương đang chào fans rời sân khấu, amh đáp: “Được.”

Nói xong, cậu đứng dậy đi về phía lối ra bên hông, chuẩn bị đi vào hậu trường lấy chăn ra.

Sau khi những fans nhận được phúc lợi rời khỏi sân khấu, Giải Dương bất ngờ nhìn về phía khán giả và nói: “Là buổi kỉ niệm đầu tiên, có nên cắt bánh ăn mừng không nhỉ?



Cừu Hành dừng một chút, quay sang nhìn Cừu Hành trên sân khấu, sau đó nhanh chóng đi nhanh ra ngoài.

“Sau đó, tôi sẽ chọn một fan giúp tôi cắt chiếc bánh, tôi hy vọng các fan và tôi có thể cắt bánh với nhau.” Giải Dương búng tay một cái, “thầy ánh sáng ơi, giúp tôi chọn một người may mắn đi.”

Fans hét lên “Chọn tôi, chọn tôi!”.

Cừu Hành mặt đen lại. kỷ niệm 1 năm cùng fans cắt bánh cùng nhau! ra cái gì không! Còn cố tình muốn bây giờ cắt? Hôm qua đã nói rõ ràng là——

Một chùm ánh sáng đột nhiên rơi xuống từ phía trên và bao phủ cơ thể Cừu Hành.

Cừu Hành đột ngột dừng lại.

Tiếng hò hét của người hâm mộ dừng lại, và sau đó họ la hét phấn khích hơn. Không biết ai là người dẫn đầu, các fan đã thực sự hét lên tên của Cừu Hành, giọng của họ ngày càng trở nên đều nhau.”

“…”

Cừu Hành từ từ quay sang, nhìn Giải Dương trên sân khấu.

Giải Dương cười: “Thầy ánh sáng chọn cho tôi một fans đẹp trai quá, rất hợp với ý thích của tôi.”

Tiếng hét của fan gần như muốn lật cả mái nhà.

Cừu Hành: “…”

Khóe miệng cong lên rồi đè xuống, nhìn chằm chằm Giải Dương trên sân khấu.

“Bánh ở đây, bạn fan này có thể giúp tôi đẩy lên được không?”

Nhân viên đẩy một chiếc bánh lớn ba tầng từ cửa vào và dừng lại trước mặt Cừu Hành. Rõ ràng, kế hoạch này đã được chuẩn bị tốt. Cừu Hành nhìn Giải Dương, sau đó lại nhìn về phía mẹ rồi mỉm cười, bước tới đẩy xe bánh ngọt, đi về phía sân khấu.

Tiếng la hét của fans trở nên cuồng nhiệt hơn, Liễu Toa và những người khác trên khán đài cũng cười đến không chịu nổi, họ hét lên.

Tần Thành chỉ huy các nhiếp ảnh gia mà anh đã mời, yêu cầu họ chụp tốt cảnh này.

Cừu Hành đẩy chiếc bánh lên sân khấu và dừng lại trước mặt Giải Dương, cố gắng phớt lờ tất cả những người hâm mộ dưới sân khấu và nói: “Bánh của em.”

Giải Dương chủ động nắm tay Cừu Hành, nói với khán giả: “Anh Fans này, tôi càng nhìn càng thấy thích, tôi quyết định để anh ấy cắt bánh cho tôi cả đời. Mọi người có đồng ý không?

“Đồng ý–!”

“Đồng ý!”

“Kết hôn tại chỗ luôn đê!”

Cừu Hành suýt nữa thì phá công, vội vàng quay lại nắm tay Giải Dương, hạ giọng: “Thật là ngu ngốc.”

Giải Dương nhướng mày, không để ý đến Giải Dương, rồi buông tay Cừu Hành búng một ngón tay khác: “Thầy ánh sáng ơi, tắt đèn cho tôi mới, tôi muốn thổi nến.”

Tất cả đèn đã tắt, nhưng ánh đèn cổ vũ của người hâm mộ vẫn còn đó.

Giải Dương nhìn Cừu Hành: “Cây nến của em đâu?”

Cừu Hành nhìn Giải Dương cười, nhưng vẫn không nhịn được, giơ tay xoa đầu Giải Dương, cầm lấy cây nến trên bàn cắm vào trên bánh. Nghiêm túc thắp sáng.

“Vậy thì tôi bắt đầu ước.”

Giải Dương bước đến chiếc bánh, hai tay cầm micro và nhắm mắt ước một điều ước. Cậu nhắm mắt lại từng câu từng chữ nói: “Tôi hy vị fans họ Cừu nàu có thể hứa với tôi một điều, được không?”

Khán giả im lặng, Giải Dương có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Cừu Hành xung quanh cậu.

Cậu nói tiếp: “Ang hãy mau khỏe lại để em tổ chức đám cưới cho anh nhé?”

Các fans lặng đi, rồi tiếng hét lại lật tung cả mái nhà.

Giải Dương vẫn nhắm mắt và hỏi: “Liệu điều ước của tôi có thành hiện thực không?”

“Có—!”

“Chắc chắn là—!”

Cậu ấy lắc đầu, “Tại sao tôi không nghe thấy câu trả lời của vị fan này nhỉ?”

Các fan lại lần nữa yên tĩnh, Giải Dương đột nhiên cảm thấy trước mặt mình tối sầm lại, được một vòng tay quen thuộc ôm ấp, cái ót bị người ta ấn xuống, bên tai truyền đến một giọng nói hơi trầm khàn: “Sẽ.”

Tiếng la hét lại vang lên.



Giải Dương ôm lấy Cừu Hành, vừa lòng mà mở mắt ra: “Phải giữ lời đó.”

Rồi cậu buông anh ra, nhìn anh đang dồn nén ánh mắt xúc động, cúi người hôn anh, sau đó xoay người thổi tắt ngọn nến.

Đèn bật sáng đúng lúc, Giải Dương nắm tay Cừu Hành, đứng cùng với Cừu Hành, nhìn mẹ anh cũng đang nhìn bên này với đôi mắt đỏ hoe, cười với bà: “Anh ấy sẽ sống lâu trăm tuổi, hai chúng con sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Bà giơ tay đè đè khóe mắt, gật đầu.



Sau khi fan meeting kết thúc, chủ đề # Giải Dương cầu hôn Cừu Hành # ngay lập leo lên hot search. Các loại kiểu ảnh lan truyền trên Weibo, vô số người đã chúc phúc cho họ.

Nhưng hai bên không có thời gian để ý đến những điều này.

Vào ngày thứ năm sau khi fan meeting kết thúc, bà hôn mê.

Cừu Hành và Giải Dương đẩy hết công việc, ở trong viện dưỡng lão cả ngày để chăm sóc bà. Phong Thanh Lâm Lâm cũng vội vàng chạy tới.

Hai ngày sau, bà đột nhiên trở nên tỉnh táo, thần sắc không bình thường, kéo Giải Dương và Cừu Hành đi xem video ngày đó, lật xem album quá khứ, ăn hai bữa như bình thường, sau đó nhất định đòi lên sân thượng ngắm sao sau khi màn đêm buông xuống.

Mọi người nhận ra điều gì đó, chịu đựng xúc động, cố gắng đưa bà lên sân thượng như bình thường.

Đêm ngày càng đêm, có nhiều những vì sao lấp lánh.

Bà ngơ ngác nhìn bầu trời rồi đột nhiên hỏi: “A Hành, Thanh Lâm về nhà rồi à?”

Bà lại mơ mơ hồ hồ.

Phong Thanh Lâm chịu không nổi mà nghiêng đầu chớp chớp mắt, một lúc sau mới quay đầu lại, dựa vào trước mặt bà nói: “Bà ngoại, cháu đã về nhà, trước kia là cháu không hiểu chuyện, giờ thì bà yên tâm, con đã trở về.”

Ánh mắt của bà nhìn mặt Thanh Lâm, nhìn một hồi lâu mới nhận ra, sau đó mới an tâm nắm tay cháu mình hỏi: “Trở về là tốt rồi, ta muốn nói chuyện với cậu của cháu.”

Thanh Lâm gật đầu một cách tuyệt vọng.

“A Hành.”

Cừu Hành cầm tay còn lại của bà và đáp lại.

“Bệnh của con không sao chứ?”

Cừu Hành giúp bà kéo chăn trên chân, đưa tay lên giúp bà chải đầu, đáp: “Không sao.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Con đang nói dối mẹ.” Mẹ anh nắm tay anh, thậm chí còn buông Phong Thanh Lâm ra, quay sang bên cạnh Cừu Hành, với vẻ mặt bướng bỉnh, liên tục nhắc đi nhắc lại: “A Hành, con muốn sống. “

Mọi người đều nhìn ra được bà đã đến kỳ hạn rồi, nhưng vì quá không yên lòng nên vẫn liều mạng kiên trì.

Cừu Hành kìm nén cảm xúc và hứa: “Mẹ, con thề, con sẽ sống tốt.”

Nhưng bà vẫn cố chấp không muốn thả lỏng.

Giải Dương vốn đang yên lặng ngồi ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, hái một nụ hoa cỏ trên sân thượng ôm vào lòng bàn tay, đi đến bên cạnh bà, kéo tay bà ra, tựa vào bên tai nói nhỏ với bà điều gì đó.

Bà giật mình, kinh ngạc nhìn Giải Dương.

Giải Dương xoa dịu nói: “Mẹ, mẹ nói con là sao may mắn của anh ấy.” cậu chậm bỏ tay ra.

Trong lòng bàn tay của bà, có một bông hoa đang nở ấm áp nằm lặng lẽ ở đó.

Bà nhìn bông hoa trong lòng bàn tay đột nhiên bóp thật chặt, sau đó lại giương mắt nhìn Giải Dương, như là nhìn ra tia hi vọng nào đó: “Con …”

“Mở ra rồi, mẹ.”

Bà nắm chặt hai tay, cười như muốn khóc, trong miệng lẩm bẩm “ông trời phù hộ”, rồi nhìn Cừu Hành, trong mắt có niềm vui như pháo hoa nổ tung: “A Hành, rồi con sẽ khỏe thôi.”

…….

Bà lại hôn mê, mọi người đưa bà về phòng.

Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, bà rời đi, miệng mỉm cười. Dường như bà có một giấc mộng đẹp, hai đặy trên ôm bụng, dáng vẻ thư thái, trên tay vẫn cầm bông hoa.

Cừu Hành bước ra khỏi phòng mẹ, ôm Giải Dương đang đợi bên ngoài, vùi mặt vào vai cậu, siết chặt vòng tay anh từng li từng tí.

“Giải Dương …Ở nhà chỉ còn lại em và tôi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp