Buổi catwalk hợp tác sẽ bắt đầu vào mười ngày nữa, thời gian này rõ ràng không đủ để Giải Dương sáng tác tám bài hát mới phù hợp với sàn catwalk, cho nên đúng như dự đoán, hôm sau Verdon cho người đến Dương Hành chọn ca khúc.

Tần Thành thở phào nhẹ nhõm nói: “Có ca khúc được chỉ định thì tốt rồi, bằng không thì có nhiều buổi diễn như vậy, chỉ có mười ngày, cậu cũng không thể quá bận rộn được.”

Giải Dương lướt qua phần nhận xét ở cuối danh sách bài hát được chỉ định lắc đầu nói: “Cũng chả nhàn hơn được lắm đâu, mặc dù verdon chỉ định các bài hát có sẵn, nhưng để phù hợp với phong cách quần áo của các thương hiệu khác nhau nên phải làm cho bài hát phù hợp hơn với sàn diễn, tất cả các bài hát phải cải biên để phù hợp hơn.”

“Cậu có chắc không? Chương trình này được chiếu trên toàn thế giới đó!”

Giải Dương mỉm cười với Tần Thành đang lo lắng, trả lời:” Tất nhiên rồi, cải biên là điều tôi làm tốt nhất mà lại.”

Verdon xin hỗ trợ từ Giải Dương thì đương nhiên phải cho Giải Dương quyền lợi, ngoại trừ âm nhạc của chương trình, Giải Dương còn chịu trách nhiệm về màn trình diễn mở và kết thúc của sàn catwalk.

Danh sách biểu diễn đã được xác nhận. Bài hát mở đầu là một trong những bài hát chính của album mới (Thịnh thế), cũng là buổi biểu diễn bên ngoài chính thức đầu tiên của (Thịnh thế), bài hát kết thúc là một bài hát khác được sử dụng để thăng hoa chủ đề của album mới. Ca khúc chủ đề (tro tàn), có mức độ phổ biến thấp hơn (tro tàn) và (một vấc vuông nơi), đều là những bài hát lạc quan và tích cực, phù hợp với không khí của chương trình .

Trước khi chính thức bắt đầu cải biên bài hát được chỉ định, Giải Dương vẫn cần đến địa điểm tổ chức buổi catwalk hợp tác, liên hệ với các nhà thiết kế của nhiều thương hiệu khác nhau, để truyền đạt hiệu ứng âm nhạc mong muốn và hiểu phong cách thiết kế của từng thương hiệu.

Lúc giữa trưa, Giải Dương rời Dương Hành và đến Vinh Đỉnh để cùng Cừu Hành ăn trưa, tận dụng thời gian nghỉ trưa để tìm hiểu về công việc của Vinh Đỉnh

Sau bữa ăn, Cừu Hành đột nhiên nói: “Tôi sẽ đi cùng với em.”

Giải Dương cầm lấy tài liệu và hỏi: “Anh không bận sao?”

“Bận thì vẫn trích gia được một ít thời gian.”

Giải Dương nhìn vẻ mặt của Cừu Hành, vẻ mặt khá khó chịu, suy nghĩ một chút, cậu hiểu ra rồi cười hỏi: “Anh định giúp em đối phó với tình địch sao?”

“Tình địch nào?” Cừu Hành cau mày, nhìn chằm chằm Giải Dương, “Đừng nói nhảm… một tên vãn bối không biết trời cao đất dày mà thôi.”

“Không lo làm phiền Đào gia à?”

Cừu Hành lạnh lùng nhướng mày: “Nếu Phong lão gia mà ngã xuống thì thế cục sẽ thay đổi,em không cần phải lo lắng nhiều như thế” nói xong thì đứng dậy, còn ấn vào đầu Giải Dương một phát “Tự nhiên bởi vì một người như vậy mà gặp ác mộng, đồ không có tiền đồ.”

……

Trên đường đến chương trình, Giải Dương bảo Hà Quân sửa lại văn kiện để cậu làm quen với việc của Vinh Đỉnh, cậu không muốn lãng phí dù chỉ một phút. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giải Dương, Cừu Hành đưa tay lên chạm vào mặt cậu.

Giải Dương quay đầu nhìn Cừu Hành: “Làm sao vậy?”

“Trên mặt em dính cái gì ấy.”

Giải Dương nhướng mày, không vạch trần lời nói dối nhỏ của Cừu Hành.

Không lâu sau, xe dừng bên ngoài buổi biểu diễn.

Trời đã cuối tháng tám, nhiệt độ trở nên lạnh hơn và mùa thu đang đến gần. Để phù hợp với thiết kế và các mùa của các thương hiệu khác nhau, thương hiệu d đã đặt sàn catwalk hợp tác trong một bảo tàng nằm ở trung tâm công viên rừng.rừng rậm công viên trung tâm viện bảo tàng.

Bảo tàng được thiết kế đặc biệt bởi các kiến trúc sư nổi tiếng, trông giống như một chú chim bồ câu trắng đang sải cánh, nhìn ra toàn bộ khu rừng từ trên cao, tầm nhìn rất rộng. Nội thất của bảo tàng áp dụng phong cách trang trí tối giản gồm đen, trắng và xám, tương phản với khung cảnh rừng rực rỡ và đầy màu sắc bên ngoài.

Giải Dương và Cừu Hành lần lượt xuống xe, trợ lý của Verdon đã đợi sẵn bên ngoài, nhìn thấy Giải Dương anh ta tiến lên một bước và chào đón Giải Dương vào đấu trường. Trong lúc đó, trợ lý nhìn Cừu Hành vài lần và không nhịn được hỏi: “Đây có phải là người mẫu tham gia sàn catwalk này không? Khí chất cá nhân rất đặc biệt.” Khó có thể giấu được sự cảm kích trong lời nói.

Cừu Hành dừng lại.



Giải Dương mỉm cười và nắm lấy tay Cừu Hành, cho gã ta thấy chiếc nhẫn trên tay, trả lời: “Cảm ơn anh đã đánh giá cao, nhưng đây không phải người mẫu mà là vị hôn phu của tôi, hôm nay anh ấy đi công việc cùng tôi.”

Trợ lý sửng sốt, sau đó nhanh chóng xin lỗi vì sự thất lễ của mình, đồng thời nói rằng hai người họ nhìn rất đẹp

Tuy rằng đây là lời khách sáo, nhưng Cừu Hành rất hưởng thụ. Khóe miệng của anh nhếch lên, chủ động cùng trợ lý nói vài câu, cảm ơn cô ấy vì đã hỗ trợ công việc với Giải Dương.

Ba người họ vừa đi vào địa điểm vừa nói chuyện.

Bảo tàng về cơ bản đã được sắp xếp hợp lý, Giải Dương quan sát nó, trong lòng có lẽ đã đoán được một số kiểu dáng của sàn catwalk. Đánh giá từ thiết kế của các tiết mục và địa điểm được chỉ định, buổi biểu diễn hợp tác này nên tối giản và lạnh lùng, nhưng cần có một dấu vết của nhiệt huyết tuổi trẻ trong sự lạnh lùng.

Khi các nhà thiết kế đến, họ đang tụ tập trong một phòng họp tạm thời để trò chuyện, và Verdon cũng ở đó. Sau khi Giải Dương vào cửa, nhìn một vòng cũng không thấy Đào Ương đâu, chắc là chưa tới, liền chủ động chào hỏi mọi người.

Verdon nhìn thấy người đằng sau Giải Dương thì sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ngài Cừu?”

Cừu Hành lễ phép gật đầu, bắt tay với Verdon: “Đã lâu không gặp.”

Giải Dương ngạc nhiên: “hai người biết nhau à?”

“Gặp qua hai lần.”

“Ngài Cừu là khách hàng của bạn tôi, lúc tôi gặp bạn tôi thì có gặp được Cừu Hành, được hai lần nói chuyện rất vui vẻ”

Cả hai đều trả lời, nhưng bằng ngôn ngữ khác nhau.

Verdon nhìn Cừu Hành, ngưỡng mộ diện mạo mới của anh và nói: “Dáng vẻ này rất hợp với ngài, xương cốt rất đẹp.”

Giải Dương mỉm cười nhìn Cừu Hành: “Nghe không, Verdon khen anh đẹp đấy. “

Cừu Hành nắm tay Giải Dương và siết chặt, sau đó chào hỏi Verdon, nói rằng anh chỉ ở đây để đi cùng Giải Dương xem công việc. Anh cũng từ chối lời mời ăn tối của Verdon và đi đến góc, ngồi xuống nơi các trợ lý đã chuẩn bị.

Sau đó Verdon mới biết về mối quan hệ giữa Giải Dương và Cừu Hành, ông không mấy để ý đến tin tức của làng giải trí Hoa ngữ, dù biết Cừu Hành đã có bồ nhưng không ngờ lại là Giải Dương, người phát ngôn của chính thương hiệu của mình.

Điều mới mẻ này khiến ông vô cùng ngạc nhiên, cũng nói nhiều hơn.

So với sự hưởng ứng nhiệt tình của ông, các nhà thiết kế khác có vẻ hơi bối rối. Sự xuất hiện của Cừu Hành chỉ được công chúng biết đến sau khi anh công khai quan hệ với Giải Dương. Một số nhà thiết kế khác có mặt là người nước ngoài, họ có thể đã nghe nói về Vinh Đỉnh, nhưng Cừu Hành thì … không biết nhiều về anh. Có một nhà thiết kế người Trung Quốc biết về Cừu Hành, nhưng anh ta sắp ngu luôn rồi, anh ta nhìn Cừu Hành vài lần, rồi lại nhìn về diện mạo mới của Cừu Hành.

Ngay khi Đào Ương bước vào phòng họp, hắn thấy bầu không khí ấm áp quá mức, mơ hồ có chút kỳ lạ, hắn bất giác nhìn Giải Dương, người đang nói chuyện với Verdonn, ngay khi hắn chuẩn bị đi qua, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang.

Cừu Hành cũng nhìn thấy Đào Ương vào cửa, liền tắt mail trên màn hình điện thoại, đứng dậy rời khỏi phòng họp qua cửa sau.

Giải Dương nghiêng đầu, cũng bthấy Đào Ương dừng ở đó hai giây sau, sau đó đi theo Cừu Hành từ cửa sau rời phòng họp. Cậu nhướng mày, thu lại ánh mắt, tiếp xúc với ánh mắt khó hiểu của Verdon, mỉm cười và nói: “Vị hôn phu của tôi quá quyến rũ rồi, người theo đuổi anh ấy đã gây cho tôi một chút rắc rối, nhưng tôi tin rằng anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Verdon lại ngạc nhiên, sau đó nhíu mày:”Xin lỗi, tôi không biết chuyện bên trong, nhưng tôi hôm qua đã sắp xếp không hợp lý. Cậu không sao chứ?”

Giải Dương nói rằng mình không sao, sau đó tiếp tục thảo luận với Verdon chuyện sàn catwalk bình lặng như thể bạn lữ của cậu không hề ở một mình với kẻ có ác ý.

Hầu hết mọi người trong phòng họp đều không để ý đến chuyển động nhỏ này, nhưng nhà thiết kế người Trung Quốc duy nhất có mặt tại đây biết Đào Ương rất quan tâm đến phong cách của Cừu Hành, không nhịn được đôi mắt hóng hớt của mình mà hướng ra cửa.



Hơn mười phút sau, Cừu Hành quay lại, anh nhìn Giải Dương và nói, “Đột nhiên có việc cần giải quyết, tôi sẽ quay lại Vinh Đỉnh trước.”

Giải Dương tạm dừng cuộc trò chuyện với Verdon, sau khi chào Verdon, cậu rời phòng họp với Cừu Hành, tiễn anh ra ngoài lấy xe rồi hỏi: “Đào Ương đâu?”



Cừu Hành lạnh lùng nhìn: “Tôi không biết. Nhưng cậu ta không nên làm phiền em nhiều.”

“Anh đã nói gì rồi?”

“Tôi không nói gì cả, chỉ gọi điện thoại cho cha cậu ra trước mặt cậu ta.”

“Vậy thì?”

Cừu Hành nắm tay Giải Dương: “Tôi đề nghị Đào Hoa Chương mau chóng giới thiệu Ương tương một đối tượng, cũng nói cho Đào Hoa Chương biếtbởi vì Đào Ương đối với em có phần vô lễ nên tôi đang cân nhắc cắt ngang việc hợp tác với Đào gia.”

Lần này Giải Dương thực sự ngạc nhiên:”Cắt ngang?”

“Ừ, Đào gia cũng không phải không thể thay thế được.” Cừu Hành nắm chặt tay Giải Dương, nghiêng đầu nhìn Giải Dương, “Về sau có tiền đồ một chút, tôi nói rồi, em muốn làm cái gì cứ việc đi làm, chỉ cần đừng nhịn để người ta bắt nạt, đã quên rồi à?”

“Em không bị bắt nạt.”

“Không bị bắt nạt mà còn gặp ác mộng?”

“…” Giải Dương cười nhẹ, quay lại nắm tay Cừu Hành,”Em sẽ không quên nữa.”

Sau khi đưa Cừu Hành thì cậu trở lại phòng họp, Giải Dương bị Đào Ương chặn lại.

“Giải Dương, tại sao lại cạo tóc của Cừu Hành vậy? Cậu đang ép anh ấy phẫu thuật sao? Cậu có biết việc này đang đẩy nhanh cái chết của anh ấy không?”

Vấn đề là đây?

Giải Dương đáp lại bằng một câu vàng ngọc toàn năng: “Cần anh lo à?”

Đào Ương nghẹn họng, muốn nói gì đó, nhưng đã bị Giải Dương phủ đầu.

“Anh xác định còn muốn tiếp tục chọc tức tôi à ? Ngày hôm qua anh chọc tôi, hôm nay Cừu Hành liền bắt đầu suy xét cắt ngang hợp tác với Đào gia, hôm nay lại chọc tôi, anh đoán Cừu Hành ngày mai có thể hay không buông Phong gia mặc kệ, chuyên tâm giải quyết luôn Đào gia không?”

“……”

Vẻ mặt Đào Ương gần như méo mó, giọng điệu lạnh như rắt độc: “Giải Dương, cậu không thể làm chuyện này, cậu đang hủy hoại tâm huyết của Cừu Hành.”

“Là anh huỷ hoại tâm huyết của Cừu Hành ấy.” Giải Dương tiến lên một bước, tới gần Đào Ương, ỷ vào chiều cao, nhìn hắn từ trên xuống.

Sau đó, không cần biết phản ứng của Đào Ương như thế nào, cậu vượt qua Đào Ương và bỏ đi.

Mất khoảng hai mươi phút Đào Ương mới quay lại phòng họp. Hắn ta đã giải tỏa cảm xúc của mình, nở một nụ cười lịch sự và dịu dàng trên khuôn mặt, nhưng Giải Dương nhận thấy rằng ngón tay của Đào Ương có thêm một khoảng trống, như thể nó đã bị cắt bởi một vũ khí sắc bén.

Khi thảo luận về show diễn cá nhân của thương hiệu Đào Ương, hắn bất ngờ mỉm cười xin lỗi Verden và nói: “Tôi đột nhiên có một số ý tưởng mới. Một số thiết kế sẽ được sửa lại, vì vậy nhạc nền có thể cần thay thế.”

Verdon liếc nhìn Giải Dương rồi hỏi Đào Ương, “Anh muốn thay đổi nó như thế nào?”

“Bài hát nền ban đầu của tôi là bài hát là ngày lễ kinh điển của colo đại sư (Hội Thanh Xuân Vũ) nhưng nghĩ lại tôi quyết định đổi nhạc nền thành độc tấu khúc violin 《 Đêm Mưa Vọng Tưởng 》.”

_____

Hic để mai mở pass chục chương nữa nha, giờ buồn ngủ quá, mọi người chờ chục ngày nữa là t sửa type xong rồi mở pass hết nha, tại đi thực tập còn vướng báo cáo nữa lên tui lười lên chỉnh đó huhu, chỉ tranh thủ cuối tuần chỉnh chỉnh xoá được thui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play