Sau khi Thẩm Ngạn
hoàn thành ghi hình show (Các Ngành Các Nghề), anh ta ở lại bệnh viện
một ngày, sau đó bay ra nước ngoài cho công việc tiếp theo. Khi Giải
Dương gọi điện, Thẩm Ngạn mới biết chuyện đã xảy ra trên mạng, đang
chuẩn bị đăng weibo nói giúp Giải Dương.
Sau khi Giải Dương biết kế hoạch của Thẩm Ngạn, cậu không khách khí nữa “Vậy thì cảm ơn anh Thẩm.”
“Rõ ràng là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng. Tôi cũng xin lỗi vì đã kéo chân cậu lại.”
Giải Dương nói không sao, cũng quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Thẩm Ngạn chủ động hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Anh Thẩm, anh biết đoàn làm phim đã nhận được show (các ngành các nghề) như thế nào không?”
“Biết, là nhà đầu tư dắt tuyến. Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”
Tần Thành hỏi cũng giống như vậy.
Giải Dương suy nghĩ một chút rồi nói nghi ngờ có người mua Bối Thâm để cố
tình hố mình, sau đó nói: “Có thể là tôi nghi ngờ, nhưng cẩn thận một
chút cũng không sao, tôi muốn chắc chắn rằng có nhiều đang chơi tôi
không?”
Giọng điệu của Thẩm Ngạn trở nên
thận trọng: “Ý cậu là, từ việc cậu tham gia chương trình, đến việc cậu
bị anti-fan tấn công, sau đó chỗ bốc thăm của cậu trong chương trình,
tất cả đều là do ai đó thiết kế cậu?
“Đó chỉ là nghi ngờ thôi. Có lẽ mọi thứ không phức tạp như tôi nghĩ.”
“Không … không đúng.” Thẩm Ngạn dường như đang nghĩ ra điều gì đó,”Lúc đó, các nhà đầu tư đã lập tức sắp xếp lịch trình cho một số vai diễn chính của
chúng tôi, rồi một trong những diễn viên phụ bỗng dưng Không có lúc nào. Lúc đó, chính chủ đầu tư đã gợi ý chúng tôi và ê-kíp chương trình mời
bạn lấp chỗ trống, trước đây tôi không nghĩ tới. Bây giờ bạn lại nói như vậy …Giải Dương, cậu có đắc tội với ai không?”
Chắc chắn, ngay từ đầu đã có vấn đề.
Giải Dương trả lời: “Tôi không xúc phạm ai cả, chỉ vì có bạn trai giàu có
thôi. Anh Thẩm, anh có thể cho tôi biết tên của nhà đầu tư đó được
không?”
……
Hứa Thần một cổ đông của Trần Diệu Media, hoạt động kinh doanh chính là
quảng cáo, thích đầu tư vào TV và phim ảnh. Anh ấy có mạng lưới quan hệ
rộng rãi trong giới, nhưng rất khiêm tốn.” Giọng nói của Cừu Hành phát
ra từ điện thoại trộn lẫn tiếng giấy” Trần Diệu có rất nhiều đối tác,
cậu nhắc nhở thì tôi cũng có để ý một chút, Trần Diệu có quan hệ hợp tác sâu sắc với một công ty con của tập đoàn Phong Hoa.”
Giải Dương trầm ngâm hỏi, “Anh đã liên lạc với Bối Thành chưa?”
“Không, điện thoại di động của hắn vẫn luôn tắt máy. Tôi hỏi bên (Các Ngành Các Nghề) và họ cũng không liên lạc được với Bối Thành. Một nhân viên quen
thuộc với Bối Thành nói rằng Bối Thành rất hay làm như vậy, nói chung,
khi không liên lạc được như thế này là khi hắn đang lén lút đánh bạc
kiếm tiền.”
“Vậy thì tạm thời cứ kệ hắn
đi, anh giúp tôi hỏi vì sao người đóng vai phụ kia đột ngột lại không
tham gia show (Các Ngành Các Nghề) nữa?”
Tần Thành đồng ý rồi cúp điện thoại.
Hơn một giờ sau, Tần Thành gọi lại: “Tôi biết rồi, vị diễn viên kia đột
nhiên nhận được lời mời thử vai cho một bộ phim điện ảnh, ngày thử vai
đúbg ngày ghi hình với show (Các Ngành Các Nghề) cuối cùng hắn lựa chọn
đẩy show (các nghành các nghề).”
“Trong số các nhà đầu tư điện ảnh lớn, có Hứa Thần không?”
Tần Thành tạm dừng một chút mới trả lời: “Tôi sẽ đi hỏi thăm một chút.”
Sau nửa giờ nữa, Tần Thành lại gọi cho cậu nói: “Đúng vậy, Hứa Thần cũng là một trong những nhà đầu từ của bên đó. Giải Dương, cậu……nếu không phải
cậu nói thì tôi cũng không tin đâu, tôi cũng không tin nhận được lời mời của show (Các Ngành Các Nghề), sau này tôi sẽ cẩn thận hơn nữa.”
“Anh cũng không cần trông gà hoá cuốc, đây cũng chỉ là tạm thời, chờ tra ra người thì sẽ không còn nữa.”
“Ai đang chơi cậu? Cậu có manh mối rồi à?”
Giải Dương nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, đáp: “Biết… nhưng chưa chắc.” Cũng không biết tại sao lại làm như vậy nữa.
Chỉ có một số người nhìn thấy cậu không vừa mắt, chỉ cần dùng phương pháp
trừ khử là có thể biết được kẻ đứng sau là ai, nhưng tại sao? Mức độ
thiết kế này không gây đau đớn cho cậu lắm, cũng không thể gây hại đáng
kể cho cậu.
Là chỉ muốn nhìn cậu gặp xui
xẻo thôi à? Hay muốn chọc giận Cừu Hành bằng cách làm tổn thương cậu?
Sau đó muốn Cừu Hành nhanh nhanh đối đầu với phong gia? Hay là muốn cả
hai, vừa muốn cậu xấu mặt vừa muốn ép Cừu Hành phải ra tay với Phong gia càng sớm càng tốt?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Giải Dương định thần lại, thấy đó là cuộc gọi của Cừu
Hành, cậu lập tức trả lời, hỏi: “Trưa nay anh về ăn cơm à?”
“Chúng ta đi ra ngoài ăn” Giọng điệu của Cừu Hành rất lạnh lùng, “Tôi đã giúp em Bối Thành rồi.”
Bắt được?
Giải Dương đứng dậy hỏi: “Ăn ở đâu?”
Nửa giờ sau, trong phòng dành riêng cho Chủ tịch.
Giải Dương nhìn Bối Thành.
Mặt mũi sưng xanh ở giữa đại sảnh, kinh ngạc quay đầu nhìn Cừu Hành: “Anh
đánh hắn ta à?” Cừu Hành dẫn Giải Dương đến ghế sô pha và ngồi xuống rồi trả lời: “Đánh hắn làm gì, bửn cả tay, hắn bị bọn vay nặng lãi xé xác.” Nói xong rồi nhìn Bối Thành, cau mày rồi hất cằm lên “Tự mình nói đi.”
“Nói, cái gì?” Bối Thành không hiểu được tình hình đã rõ ràng “Chủ tịch Cừu,
tôi rất cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng anh đột nhiên đưa tôi đến đây, tôi… ”
“Câm miệng” Cừu Hành nóng nảy, ngắt lời Bối Thành, ra hiệu vào cửa. Hà Quân “Làm cho hắn tỉnh một chút.”
Hà Quân bước đến chỗ Bối Thành, mỉm cười với Bối Thành rồi lấy ra một tập
tài liệu và đặt trước mặt của Bối Thành, nói: “Tài khoản của anh 5 ngày
trước có một người tên Vương Hiểu Nghiên chuyển cho anh một khoản tiền
lớn. Anh cũng hủy hợp đồng làm mc cho show (các ngành các nghề) ngày mai cũng mua vé bay đến nước. Nhưng xui quá, vì khoản vay nợ mà bị liệt vào hạng người không trung thực, chưa nói đến nước ngoài, bây giờ đến tàu
anh còn không đi được ấy.”
Bối Thành nhìn lướt qua dòng chữ trên tài liệu, dật lấy tài liệu và lật nhanh.
Giải Dương nhướng mày. Bối Thành này thực sự đã sẵn sàng chạy trốn.
Bối Thành nhanh chóng lật tập tài liệu, nhìn Cừu Hành, rồi nhìn Giải Dương, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cúi đầu nói: “Các anh đặc biệt ‘mời’
tôi tới đây. Chắc các anh phát hiện ra, cho nên tôi mới thắng luôn Không vòng vo nữa. Đúng, tôi đã nhận tiền để bôi xấu Giải Dương, nhưng tôi
thề rằng mặc dù tôi đã nhận được tiền, nhưng tôi không thực sự chuẩn bị
để đối phó với Giải Dương. Bên kia cũng yêu cầu tôi tìm cách để Giải
Dương phải ra ngoài tẩy rửa tầng ngoài của các nhà cao tầng, sau đó bảo
tôi chụp mấy bức ảnh cậu đang sợ độ cao mà thôi.”
“Mà thôi?” Cừu Hành cười lạnh, biểu cảm đáng sợ, “Có biết người bị bệnh sợ
độ cao nghiêm trọng đứng ở chỗ cao khả năng sẽ xuất hiện cơn choáng váng rồi sốc bệnh trạng? Muốn Giải Dương chết à?”
“Không, đương nhiên là không!” Bối Thành hoảng sợ, nhanh chóng phủ nhận, ngụy
biện, “Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, Giải Dương có sao đau, không sợ độ cao chút nào… Không, xin lỗi! xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi
Chính là, tôi muốn có tiền, nhưng tôi không bao giờ dám nữa.”
Con bạc thật sự không có nhân phẩm nói.
Giải Dương bình tĩnh nắm tay Cừu Hành và nói: “Em muốn trò chuyện một mình với hắn, có được không?”
Cừu Hành cau mày nhìn Giải Dương.
“Em vẫn muốn ăn chim bồ câu. Đi gọi món cho em, nhớ đừng cho hành lá vào.”
Cừu Hành nắm tay Giải Dương, liếc nhìn Bối Thành, nóng nảy nói với Hà Quân
và Ngô Thủy: “Anh ở lại đây, ngồi bên cạnh Bối Thành, đừng để hắn động
đậy.” Nói xong, anh lại chạm vào mặt Giải Dương, rồi mới bước ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, Bối Thành vội vàng nhìn Giải Dương nói: “Tôi thực
sự không muốn cố ý chơi xấu cậu. Cậu cũng không bị thương, đúng không?
Cậu còn càng nổi hơn thây! tôi hứa sau khi show này phát sóng cậu còn
được nhiều hơn ấy, nếu cậu nhận công việc phát cơm hộp chắc gì đã được
hiệu ứng như này. Cậu không biết đạo diễn của show sắp xếp hết diễn viên kỳ ba qua bên đó à? Cậu mà qua đó thể nào cũng bị khinh bỉ, chúng ta
đây cũng là chó ngáp phải ruồi, đúng hay không?”
Giải Dương chỉ lặng lẽ nhìn Bối Thành nói, đợi Bối Thành nói xong mấy câu
nói vô nghĩa của mình, Giải Dương hỏi: “Nói xong chưa?”
Đối mặt với Cừu Hành đang tức giận, Bối Thành rất sợ hãi, nhưng hắt vẫn suy nghĩ được để giải quyết. Đối mặt với Giải Dương vốn bình tĩnh như vậy,
trong lòng Bối Thành trống rỗng, miệng mấp máy nhưng không biết nên nói
gì, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Đến lượt tôi. Ai đưa tiền cho anh?”
Bối Thành nhanh nhảu đáp: “Phong Điển.”
Giải Dương cười gật đầu: “Ồ, Phong Điển. Vậy thì ai là người thuê anh, đưa
cho anh bao nhiêu tiền để nói tên Phong Điển lừa tôi?”
Biểu cảm của Bối Thành thay đổi, lắc đầu nói: “Tôi không biết cậu đang nói
cái gì nữa, Phong Điển thuê tôi đó, Vương Hiểu Nghiên và tài khoản của
Phong Điển, nếu không tin thì cậu tự tra đi.”
“Cái này thì tôi tra được, nhưng để tôi xem anh lại tính kế gì, dù sao thì
đây cũng là một xã hội luật pháp, cho dù Cừu Hành giàu có nhưng nếu anh
không nói, tôi cũng không làm gì được anh, thả anh đi nhưng nà khi chúng tôi thả anh đi, anh lại tìm người thuê anh và yêu cầu cô ta tìm cách
đưa anh ra khỏi nước. Cái thóp tốt như vậy, còn moi được không ít tiền
đâu.”
Bối Thành đờ đẫn, rồi lắc đầu nguầy nguậy:“ Không… làm sao tôi lại nghĩ như vậy, không phải thế này– ”
“Đào Di à?”
Bối Thành giật mình, vô tình cắn vào đầu lưỡi, che miệng nhìn Giải Dương vẻ mặt không tin.
“Có vẻ như tôi đã đoán đúng.” Giải Dương lại cười với Bối Thành, “Vậy thì
tôi sẽ đoán lại lần nữa nhé…với số tiền như thế chỉ làm tôi xấu mặt à?
Nếu lựa chọn ra nước ngoài Cho nên những chuyện ở đây không cần phải
quan tâm nữa, anh tung tin nóng bảo tôi dùng thế hiếp người….hay là chỉ
cần ném cho tôi với Thẩm Ngạn một vụ bê bối?”
Bối Thành Vẫn có thể nhịn được, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, hắn ta
rốt cuộc không nhịn được nữa, nhanh chóng trừng mắt, sau đó rõ ràng trở
nên khó chịu.
“Có vẻ là một vụ bê bối.”
Giải Dương đứng dậy đi tới chỗ Bối Thành, vỗ vai hắn ta “Bối Thành, anh
quên một điều rồi sao? Đào Di quả thật có thể đưa anh ra nước ngoài
thông qua quan hệ của Phong gua. Nhưng anh đã bao giờ nghĩ xem, khi ra
nước ngoài sẽ không có người của Cừu gia sao?”
Bối Thành sửng sốt, cuối cùng cũng nhận ra sơ hở lớn nhất trong kế hoạch
chạy trốn của mình. Hắn ta nhìn thẳng Giải Dương rồi đột nhiên suy sụp
ngồi xổm xuống: “Tôi chỉ muốn bắt đầu lại, tôi không muốn đánh bài, tôi
muốn bắt đầu lại …Giải Dương, xin lỗi, tôi không cố ý, đừng trả thù tôi, tôi chỉ muốn bắt đầu lại. Là Đào Di, đúng là bà ta, chính là Hứa Thần
đã giúp tôi. Tôi xin lỗi, tôi thực sự biết mình đã sai. ”
Giải Dương nhìn Bối Thành một cách trịch thượng, và hỏi:“Bắc Thành, anh muốn bắt đầu lại ư?”
Bối Thành ngẩng đầu nhìn Giải Dương, nước mắt chảy xuống những vết xanh tím trên mặt, vẻ mặt xấu hổ.
Giải Dương nhìn vào mắt Bối Thành: “Cho anh một cơ hội leo lên bờ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT