Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 116: Có một nốt ruồi trên eo Dương Dương!


2 năm

trướctiếp

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đường lão gia nghỉ trong căn phòng ở tầng dưới của sảnh tiệc, Đào Ương đưa Cừu Hành và Giải Dương xuống cầu thang đến cửa phòng, mở cửa bằng thẻ, sau đó mời hai người vào.

“Ông nội đang ở phòng làm việc bên phải, Chủ tịch Cừu, xin mời.”

Cừu Hành không nhúc nhích, quay sang Giải Dương, nhíu mày.

Giải Dương vỗ vai Cừu Hành: “Đi đi, em không sao.”

Cừu Hành lại liếc nhìn Đào Ương, có chút cáu kỉnh nhưng không nói gì. Anh cúi xuống hôn lên lông mày Giải Dương rồi nói: “Tôi sẽ ra sớm. ”

Giải Dương gật đầu.

Đào Ương lịch sự rũ mắt xuống và đứng sang một bên, rồi lại ngước mắt lên khi hai người nói chuyện xong mới ngước mắt lên, đi ngang qua Cừu Hành đến lối vào thư phòng, giúp Cừu Hành mở cửa.

Sau khi Cừu Hành bước vào thư phòng, y tá chăm sóc trong phòng làm việc biết yd bước ra. Đào Ương quay lại nhìn Giải Dương, và hỏi: “Có thể nói chuyện luôn ở đây không?”

Giải Dương cũng không muốn cách Cừu Hành quá xa, gật đầu.

Hai người ngồi trên sô pha, Đào Ương vươn tay pha trà thơm với bộ trà trên bàn cà phê, hỏi: “Phó giám đốc Giải muốn nói cái gì nhỉ?”

“Đến xem tiền bối muốn làm gì.”

Đào Ương mỉm cười, trông rất có vẻ dịu dàng và tốt bụng: “Phó giám đốc Giải, tôi không hiểu ý cậu. Tôi cảm thấy hình như cậu có ý thù địch với tôi thì phải? Là tôi làm cái gì không tốt, đắc tội phó giám đốc đây sao?”

Giải Dương đáp lại lời Đào Ương: “Tôi cũng cảm thấy tiền bối cũng có ý thù địch với tôi thì phải, cũng không biết tại sao? Hay do tôi vào Cừu gia quá sâu, cản trở tiền bối?”

Cái ấm nhỏ trên bàn cà phê phát ra âm thanh – nước sôi sùng sục.

Đào Ương và Giải Dương nhìn nhau, sau vài giây, hắn ta thu hồi ánh mắt, vươn tay cầm ấm lên, từ từ rót trà vào ấm trà thủy tinh tinh xảo đựng trà, đáp: “Phó giám đốc, hình như cậu hiểu lầm tôi thì phải. Tôi mới trở về Trung Quốc, không biết nhiều về tình hình trong nước, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, nếu vô tình xúc phạm cậu thì cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi bảo đảm, tôi chỉ là vô tình, tuổi của cậu kém tôi không lớn, bối cảnh tương đương, lại cùng trong giới giải trí, nếu có thể tôi hy vọng chúng ta sẽ có một mối quan hệ tốt.

Hương thơm của trà thơm trôi ra ngoài.

Theo mô tả trong truyện, Đào Ương thực sự “lịch sự và khiêm tốn.”

Giải Dương mỉm cười: “Tiền bối lỡ miệng cũng hơi nhiều thật, tôi có chuyện muốn hỏi tiền bối.”

“Phó giám đốc Giải muốn hỏi cái gì nào?”

“Lần trước tiền bối tham dự lễ tốt nghiệp của đại học C lấy cớ là người nhà, không biết người nhà của tiền bối có ai cùng khoá với tôi vậy? Tiền bối có thể giới thiệu cho tôi làm quen với không?”

Đào Ương lấy khăn giấy lau bàn cầm ấm trà rót ra một tách trà thơm, đưa cho Giải Dương, tiếc nuối trả lời: “Hôm nay em họ của tôi không đến dự tiệc sinh nhật. Lần sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ giới thiệu nó cho cậu.”

“Phải không?” Giải Dương thay đổi vị trí ngồi và dựa gần vào Giải Dương hơn một chút. “Ba năm trước, Cừu Hành đã ở nước ngoài một thời gian vì cũng trong năm đó, anh ra nước ngoài học thiết kế thời trang, cũng trùng hợp người đó là nhà thiết kế trang phục của Cừu Hành. Một năm rưỡi trước, Cừu Hành trở về trung Quốc và bắt đầu cuộc sống ở trong nước thi thoảng cũng đi công tác ở nước ngoài, cùng năm đó cậu lên kế hoạch thành lập thương hiệu quần áo của riêng mình và anh cũng bắt đầu bay đi bay lại để kiểm tra thị trường trong và ngoài nước. ”

Biểu cảm của Đào Ương dần thay đổi, hắn ta nhìn Giải Dương.

Giải Dương nhìn thẳng vào mắt Đào Ương và mỉm cười: “Đây đều là trùng hợp thôi à?”

“… Tất nhiên.” Đào Ương cũng rót cho mình một tách trà và nhấp một ngụm, “Nếu cậu không nói với tôi, tôi sẽ tôi không biết rằng người cố vấn của tôi hóa ra là nhà thiết kế của ngài Cừu đâu đấy.”

Giải Dương dựa trở về, “Một năm trước, tôi cùng Cừu Hành đã lãnh chứng rồi.”

Đào Ương tay cầm tách trà run lên, có một ít trà văng ra ngoài.

Giải Dương nhướng mày: “Đường tiền bối, phản ứng như này khiến tôi hiểu lầm đấy.”

Đào Ương giảm bớt biểu cảm, đặt tách trà xuống, rút ​​khăn giấy lau vết nước trên tay rồi đáp: “Xin lỗi, vì tôi hơi bất ngờ. Cậu và ngài Cừu… đã nhận được lãnh chứng sao?”

“Đương nhiên là đã nhận được rồi, nếu không di chúc của anh ấy sẽ không dễ thực hiện như vậy. Tiền bối có thể đoán được xem, nếu anh thất bại trong đợt điều trị cuối cùng, Tôi sẽ làm gì với Vinh Đỉnh?”

Đào Ương ném khăn giấy, giọng điệu nhạt nhẽo hơn trước, trả lời: “Cái này tôi đoán không ra. Nhưng phó giám đốc Giải nói như vậy có phải hay không, không tốt lắm? Tôi nhìn chủ tịch Cừu thân thể còn tính không tồi. Hơn nữa, theo tôi biết Chủ tịch Cừu thật sự để ý cháu ngoại, Vinh Đỉnh cũng không nhất định thật sự vào tay cậu.”

Rốt cuộc lộ ra cái đuôi rồi.

“Tiền bối nói đúng, Vinh Đỉnh thật sự sẽ không đến tay của tôi vì Cừu Hành còn sống thì Vinh Đỉnh sẽ thuộc về anh ấy. Nếu Cừu Hành chết, cho dù nó được tặng hay phân chia, tôi sẽ đảm bảo Vinh Đỉnh sẽ không bao giờ thuộc về người thứ hai. Còn về phần Phong Thanh Lâm, tiền bối thật sự không biết chuyện trong nhà, chuyện Phong Thanh Lâm với Cừu Hành hoàn toàn cạch mặt nhau rồi sao?”

Đào Ương nhướng mắt nhìn Giải Dương.



Giải Dương và Đào Ương nhìn nhau nói tiếp: “Tiền bối, tôi cẩn thận nói cho tiền bối nghe, lời nói hơi nặng một chút nhưng mà bất ai tác động đến cuộc sống của tôi, tôi sẽ đề phòng và nghi ngờ, sau đó loại từng cái ảnh hưởng đến tôi ra. Giống như việc vài ngày trước tôi bị lộ lịch trình, có tư sinh đuổi theo xe tôi, tôi sẽ tra ra cho bằng được.”

Câu này như tặng cho Đào Ương, nói rõ ràng kiểu: “Tôi thấy anh thảo mai lắm đấy, tôi đang điều tra và để ý anh, tôi sẽ không bị lừa đâu, tốt hơn hết anh nên đừng có chơi xấu tôi.”

Người thông minh nghe phát hiểu ngay.

Đào Ương thật sự rất tinh ý,hắn hỏi: “Phó giám đốc Giải nghi ngờ tôi à?”

Câu hỏi quá thẳng, Giải Dương lựa chọn hỏi ngược.

“Tất nhiên là không. Tiền bối Đào có làm gì khiến người ta nghi ngờ à?”

“Đương nhiên là không.”

“Vậy thì tại sao tôi phải nghi ngờ Tiền bối? Giống như Tiền bối đã nói, tôi và anh không chênh lệch nhiều về tuổi tác và có gia cảnh giống nhau. Lại cùng trong giới giải trí, nếu có thể, tôi hy vọng cũng sẽ có mối quan hệ tốt với tiền bối. ”

Đào Ương nhìn Giải Dương.

Giải Dương nở nụ cười thân thiện.

“…”

Đào Ương thu hồi ánh mắt, rót đầy trà, nhấp một ngụm, hỏi: “Chủ tịch Cừu có biết phó giám đốc Giải rất… nhạy cảm không?”

Vẫn không chịu thua.

Giải nhướng mày: “Những gì anh ấy thích chính là sự nhạy cảm của tôi đó, Không chỉ thích tôi nhạy cảm, anh ấy còn thích tôi vô tình vô nghĩa, keo kiệt mang thù, cùng có thù tất báo.”

Đào Ương chậm chạp trong chốc lát, lắc đầu và cười: “Phó giám đốc Giải cứ nói đùa.”

“Tôi Không đùa, có câu vật họp theo loài, Cừu Hành cũng keo kiệt mang thù, cũng chỉ xứng cùng tôi ở bên nhau, tra tấn lẫn nhau.”

Đào Ương không cười, giọng nói lần nữa đông cứng: “Giải phó đổng trong miệng Cừu đổng, khác so với những gì tôi được nghe.”

“Bình thường, Cừu Hành có một loại gánh nặng của trưởng bối, mỗi lần đối mặt hậu bối khi, thái độ của anh đều sẽ trở nên ôn hòa một tí, sức chịu đựng cũng sẽ cao một ít, thậm chí không phải là già hơn bao nhiêu so với các thế hệ trẻ, đối với bạn bè đồng trang lứa rất tệ, muốn chọc tức thì anh sẽ tức giận thật đấy. Không cho ai mặt mũi.”

Đào Ương đã từng đồn Cừu Hành với Giải Dương là quan hệ trưởng bối với vãn bối, hiện giờ phong thuỷ thay phiên chuyển, quan hệ này lạo bị Giải Dương đổ về trên người Đào Ương. Ngữ khí Đào Ương phai nhạt, kéo kéo khóe miệng: “Nghe như là cậu nghĩ xấu ngài Cừu vậy? Ngài ấy đối xử với cậu không tốt à?

Giải Dương lắc đầu: “Cừu Hành chỉ khó ở với người khác thôi, còn đối với bạn đời của mình. Từ lúc chúng tôi ở bên nhau, anh ấy luôn đặt tình cảm của tôi lên hàng đầu và rất bao dung với tôi.”

Đào Ương đột nhiên đặt tách trà xuống và đứng dậy nói: “Xin lỗi, Tôi vào toilet chút.”

“Cứ tự nhiên.”

Giải Dương nhìn Đào Uơng rời đi, sau đó dựa lưng vào ghế sofa, nhớ lại những phản ứng khác nhau của hắn ra vừa rồi, lấy ra nhắn tin cho Cừu Hành.

Giải Dương: Anh từng châm chọc Đào Ương ở đâu?

Trước đây, cậu cũng không chắc chắn lắm, nhưng bây giờ cậu chắc chắn rằng Đào Ương có một số suy nghĩ về Cừu Hành.

Nhưng tại sao nó không được đề cập đến trong truyện? Trong truyện, Đào Ương thậm chí còn trở thành bạn tốt với nữ chính mà Cừu Hành thích.



Mười phút sau, Đào Ương quay lại. Hắn lấy lại vẻ dịu dàng và lễ phép, kéo Giải Dương nói về việc nhà, giống như chưa từng cùng Giải Dương nói chuyện như vậy.

Đào gua vẫn còn hữu dụng với Cừu Hành, Giải Dương kiềm chế, nhịn ngồi nghe Đào Ương nói chuyện.

Ước chừng mười lăm phút sau, Cừu Hành từ trong thư phòng đi ra. Hai người ngừng nói chuyện, và sau một hồi chào hỏi, Cừu Hành và Giải Dương chào tạm biệt, Đào Ương đưa cả hai đi ra thang máy.

Sau khi thang máy đi lên, Giải Dương cố ý bước ra sau Cừu Hành, liếc ngang nhìn Đào Uơng: “Tiền bối, có chuyện tôi quên nói với anh.”

Đào Ương: “Có chuyện gì vậy?”

“Để tránh những chuyện không cần thiết. Mỗi lần sau khi trò chuyện với tiền bối, tôi sẽ kể lại chuyện với Cừu Hành. Lần này chắc cũng không ngoại lệ. Mong tiền bối đừng phiền.”

Nói cách khác chính là, tâm tư nhỏ của anh tôi nói cho Cừu Hành nghe.



Biểu cảm của Đào Ương thay đổi.

Giải Dương cười nói: “Còn nữa, tôi là người mang thù oán.” Nói xong, cậu bước vào thang máy, đứng cạnh Cừu Hành rồi ấn nút đóng cửa.



Sau khi trở lại xe, Cừu Hành lập tức giải thích: “Tôi không có châm chọc Đào Ương.”

Giải Dương nheo mắt nhìn Cừu Hành: “Anh căng thẳng làm gì, em có hỏi gì đâu?

Cừu Hành đưa tay lên xoa đầu Giải Dương: “Không cho phép có biểu cảm này.”

“Bá Đạo” Giảu Dương doạ anh nữa, quay đầu lại hỏi: “Anh với Đào lão gia nói cái gì thế?”

“Ông ấy hỏi, tôi có phải muốn giúp Phong Thanh Lâm không, nếu muốn, ông ấy có thể giúp tôi, nhưng cũng muốn tôi giúp Đào Di với đứa con của bả.”

“Anh trả lời như thế nào?”

Cừu Hành đưa tay lên xoa mặt Giải Dương và trả lời:”Tôi đã nói với ông ta rằng tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì về Phong gia nữa. Tôi đề nghị rằng nếu ông ta muốn thoát khỏi tình trạng phải gắn liền với phong gia thì ông có thể đi tìm Phong Thanh Lâm hợp tác. Tôi chỉ có thể đảm bảo rằng ông ta sẽ không gây tổn hại cho Phong Thanh Lâm thôi.”

“Rồi ông ta trả lời như nào?”

“Ông ta mà một người thông minh

Cừu Hành lấy tay Giải Dương đặt xuống trên đùi anh nhẹ nhàng nhào nặn “Phong gia suýt chút nữa đã rối tung lên rồi.”



Ngày hôm sau tiệc sinh nhật. Kết thúc, Tần Trừng báo cáo kết quả điều tra cho Giải Dương.

“Tôi đã kiểm tra danh tính của người kia. Không có gì đáng ngờ, gã bị bọn fans cuồng thuê, chứ không phải gã bán thông tin. Weibo rò rỉ hành trình của cậu đã bị xóa ngay sau khi cậu gọi cảnh sát. Tài khoản Weibo cũng bị đăng xuất và không tìm được IP nữa. Tôi đã kiểm tra những bức ảnh, nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ chỗ đặc biệt nào. Tóm lại là không thu được gì.”

Giải Dương hỏi: “Si fans đâu?”

“Cái này tôi cũng phát hiện ra một ít, mấy fans đó vẫn đang ngốc ở trong nhóm. Họ rất tích cực tài khoản cũng không thành vấn đề. Điều duy nhất đáng ngờ hơn là họ tình cờ cùng nhau vào tháng 10 năm ngoái. Tôi vào nhóm vào tháng 11. Giải Dương, cho tôi hỏi cậu thực sự muốn kiểm tra điều gì?

Tháng 10 đến tháng 11, đó là thời điểm Cừu Hành bắt đầu đặt may quần áo cho cậu với số lượng lớn.

Sau khi cân nhắc một hồi, liền chọn nói cho Tần Thành nghi ngờ của mình.

Giọng điệu của Tần Thành lập tức trở nên thận trọng, và nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ đặt tất cả hành trình của cậu thành mã hóa, và tôi sẽ sàng lọc một vài nhóm fan lớn một lần nữa.”

“Cảm ơn.”

“Không có việc gì, cẩn thận một chút lúc nào cũng không sai. Nhân tiện, ngày mai tạp chí cậu chụp bìa sẽ được bán. Cậy nhớ tuyên truyền trên Weibo nhé. Hay tôi sẽ giúp cậu tuyền truyền?”

Giải Dương đáp:”Không sao đâu, Tôi sẽ tự mình làm. ”

Vào lúc tám giờ tối, blog chính thức của tạp trí V dsawng Weibo về việc bán tạp chí của tháng tag Giải Dương trên Weibo và đăng 9 bức ảnh liên tiếp.

Trong chín bức ảnh, Giải Dương đã thay đổi tổng cộng ba bộ phong cách, một bộ đồ cổ điển màu tím sẫm tông xám, một bộ lễ phục đỏ rực phong cách ác ma, một chiếc áo sơ mi lụa khổ hạnh màu đen trắng tương phản với quần đen. Ba bộ quần áo, ba phong cách khác nhau, bộ đồ màu tím là thanh lịch và nội liễm, bộ lễ phục màu đỏ là khí nhiếp, áo sơ mi lụa tương phản màu đen và trắng là cấm dục thanh lãnh.

Khi Giải Dương nhớ lên Weibo để quảng bá tạp chí lúc 8:30, Weibo do công ty V đăng đã được các fan hào hứng cho lên đứng đầu.

Trước sự ngạc nhiên của Giải Dương, trong ba bộ phong cách được người hâm mộ yêu thích nhất chính là chiếc áo cuối cùng có màu tương phản, trong đó bức ảnh cậu nằm trên chiếc ga giường nhung sẫm với chiếc áo sơ mi của mình nhận được nhiều lời khen ngợi nhất. Lý do cơ bản là …

Giải Dương nhìn vào một bình luận hot

Giương Buồm Đi Xa: Moẹ nó! Moẹ nó! Các chị em hãy nhìn vào bức ảnh thứ 8! có một nốt ruồi trên eo của Dương Dương! Còn là tm màu đỏ! Mlem quá! Tui có thể làm điều đó một lần nữa!

Bộp.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau khi ăn cơm xong, Cừu Hành vốn nói đi giải quyết công việc, mặt đen cầm điện thoại di động đứng ở cửa phòng, nói: “Em chụp cái đó làm gì… Tôi chưa tận mắt nhìn thấy nốt ruồi đó của em!”

Giải Dương: “…”

Chết rồi, lu giấm bị lật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp