Buổi sáng lúc quay
phim xong, cả đoàn nghỉ trưa, Ngô Thủy ra ngoài nghe điện thoại rồi bước đến bên cạnh giải Dương, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, chủ tịch có gọi mấy
xe ăn uống gửi qua đây để muốn xin lỗi đoàn phim vì mấy chuyện vừa qua.”
Giải Dương lật kịch bản, nhìn Ngô Thủy hỏi: “Anh ấy vẫn chưa ngủ à?”
Ngô Thủy ngay lập tức trả lời, “Xe ăn là Chủ tịch đặt sáng nay. Chủ tịch vẫn luôn ở trong khách sạn.”
Chỉ nói rằng luôn ở trong phòng khách sạn, nhưng không nói rằng anh đang ngủ ngon.
Giải Dương lấy điện thoại di động ra, gửi WeChat cho Cừu Hành.
Giải Dương: Đau bụng quá.
Cừu Hành trả lời ngay lập tức: Có chuyện gì vậy? Bị cảm lạnh? hay đồ ăn dở?
Cừu Hành: bảo Ngô Thủy đưa em đến bệnh viện, tôi sẽ qua ngay đây.
Cậu biết ngay mà, cậu gõ tin nhắn.
Giải Dương: Không phải là cảm lạnh hay ăn phải thứ gì bậy bạ, mà là do bảo người nào đó ngủ nhưng không ngủ.
Phía đối diện im như gà.
Giải Dương: Anh đi ngủ được không?
Sau một lúc.
Cừu Hành: Tôi vừa ngủ một giấc, giờ tỉnh rồi.
Giải Dương: Thành thật nhận tội, kháng cự từ nghiêm, nói dối ly hôn.
Cừu Hành trả lời ngay lập tức: Chúc ngủ ngon.
Giải Dương liếc mắt nhìn chữ “Chúc ngủ ngon” hồi lâu, nhưng không có trả lời lại, đứng dậy tìm đạo diễn Chu rồi nói chuyện xe ăn cơm. Nghe xong, đạo diễn Chu gọi điện thoại cho đạo diễn đời sống, cuối cùng thì bảo đoàn
làm phim ra ngoài ăn cơm.
Đoàn
phim nghe nói người nhà Giải Dương mang xe ăn cho đoàn phim thì mọi
người nhìn về phía Giải Dương. Giải Dương bình tĩnh đón nhận ánh mắt mọi người đang nhìn mình. Mọi người ngượng ngùng nhìn Giải Dương, cảm ơn
lòng tốt của ‘người nhà’ của cậu rồi không nhìn nữa.
Mọi người đều nghĩ rằng xe ăn mà Giải Dương nói đến là một chiếc xe ăn uống bình thường, nhưng khi họ đến chỗ trống nơi chiếc xe ăn đó đang đậu, họ mới thấy rằng mình quá ngây thơ rồi.
Ở chỗ trống, có năm chiếc xe bán đồ ăn kiểu nhà hàng di động đang đậu
thành hàng. Ở chỗ thoáng đãng phía trước xe bán đồ ăn, những người phục
vụ đang bận rộn trải những chiếc bàn dài và cắm ô. Trong xe ăn, các đầu
bếp đang bận rộn chuẩn bị thức ăn.
Nhìn như này như kiểu chuyển một nhà hàng cỡ lớn qua đây vậy.
Ngay cả người sành ăn như đạo diễn Chu cũng phải sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, nói: “Chủ tịch Cừu có tâm.”
Giải Dương cũng không ngờ Cừu Hành lại chuẩn bị một chiếc xe ăn như vậy, trả lời: “Đúng là như vậy.”
Những người khác:”…”
Mọi người đều ngồi ở hướng người phục vụ.
Có 5 toa ăn uống, hai toa phục vụ đồ ăn phương Tây, hai xe đồ ăn Trung
Quốc và một xe bán đồ uống trái cây. Đồ ăn liên tục được chuyển đến trên bàn dài, trên bàn có đĩa và dao nĩa, muốn ăn cái gì có thể thoải mái tự lấy ăn.
Sắp như này cũng đủ chân thành rồi, cũng không làm mọi người quá thấy nặng nề, rất chu đáo.
Giải Dương chọn những món cậu thích, ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Chu và những người khác.
Có lẽ là do mềm miệng, khi ăn xong Giải Dương thấy thái độ của mọi người
đối với mình trở nên ấm áp và gần gũi hơn rất nhiều, cũng không còn cứng ngắc như lúc sáng nữa. Trong số đó, người bên tổ sản xuất thay đổi thái độ rõ nhất, nói chuyện thảo mai khiến người ta hơi cảm thấy buồn nôn.
Ăn được nửa bữa, Văn Dao lại đứng dậy đi lấy đồ ăn, nhưng khi trở lại, cô
không có đi tới chỗ Ôn Hàm ngồi, mà là ngồi ở bên cạnh Giải Dương. Cô
cầm một ly nước trái cây lên, đưa tay ra hiệu với Giải Dương, nói: “Chúc mừng, cám ơn bữa trưa của cậu.”
Giải Dương cười, cầm cốc nước trái cây lên, nói: “Tiền bối khách khí.”
Hai người cụng ly.
Sau khi uống một ngụm nước trái cây, Văn Dao đặt cốc xuống, cúi đầu dùng
nĩa lăn mì ống trên đĩa rồi đột nhiên nhỏ giọng: “Mộc Chu Dịch đã ra
nước ngoài, lúc cô ấy đi tôi cũng không gặp được.”
Giải Dương bỏ cốc xuống.
“Cậu thử nói xem, cô ấy một mình ở nước ngoài thì sống như thế nào?”
Giải Dương đặt chén xuống, cầm đũa lên, nói: “Sẽ có người chăm sóc cô ấy.”
Theo kiểu nhà họ Phong, phần lớn sẽ tìm một viện điều dưỡng ở nước ngoài để chữa trị cho Mộc Chu Dịch, gửi cô ta vào và chăm sóc, hơn nữa có
Phong Thanh Lâm, tuyệt đối Mộc Chu Dịch sẽ không bị bạc đãi.
Văn Dao im lặng vài giây, mới nói: “Vậy thì tốt rồi.”
…
Buổi chiều, đạo diễn Chu cố ý quay cảnh của cậu trước để cho cậu nghỉ sớm,
coi như một lời cảm ơn đến xe ăn Cừu Hành gửi. Giải Dương cảm ơn đạo
diễn Chu và bảo Ngô Thủy mua một số đồ uống đưa đến trường quay trước
khi thu dọn đồ đạc và rời đi.
Trên đường trở về khách sạn, Giải Dương lướt Weibo.
Một ngày qua đi, tin tức trên Weibo về cơ bản đã ổn định trở lại.
Tin tức về di chúc trên hot search đã hết, chỉ còn chủ đề về #Cừu Hành Giải Dương# là còn cao. Trên danh sách hot search, Weibo của cậu và Cừu Hành bị lên xuống thất thường, vượt hơn 100.000 lượt bình luận.
Những bình luận hot trên Weibo của Cừu Hành đã được thay thế bằng những câu
chúc phúc từ CEO của các công ty lớn, những bình luận thiếu bổ ích trước đó đều bị trôi đi.
Còn những
bình luận hot của cậu bị lấp đầy lời chúc phúc do nghệ sĩ Dương Hành gửi đến. Fans phản hồi rất tốt, không có nhận xét gì quá khích. Chắc là Tần Thành quan hệ công chúng.
Số
lượng người theo dõi trên tài khoản Weibo của Cừu Hành đã vượt mốc một
triệu người, một mức tăng đáng kinh ngạc. Số lượng người theo dõi Weibo
của cậu cũng giảm rồi tăng lên, nhưng nhìn chung thì là tăng lên.
Tóm lại, cho đến bây giờ, việc công bố mối quan hệ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào.
Nhưng cũng có thể do quan hệ công chúng đã được thực hiện quá tốt, đã trấn áp được dư luận và không để bình luận xấu nổi lên.
Giải Dương dọn dẹp những thứ khác và phát hiện ra rằng tất cả những bức ảnh
chụp lén ở lễ tốt nghiệp trước đó đã biến mất. Tìm kiếm tên của cậu và
Cừu Hành cũng Weibo chính thức của cậu và Cừu Hành, những tài khoản
influences đăng tin trước đó cũng bị xoá sạch. Tất cả những bài linh
tinh đã bị xóa, chỗ tìm kiếm sạch sẽ đến mức không giống như một nghệ sĩ đã công bố chuyện tình cảm của mình.
Giải Dương muốn cười một chút.
Không phải nhát gan sao? Sao lại hống hách công khai chuyện tình cảm rồi kiểm soát cả dư luận như vậy? chỉ có mình mới được đăng thông tin về chuyện
tình cảm của mình?
Giải Dương
trở lại hot search, lướt xuống một chút thì thấy cái tên Đào Ương đập
vào mắt, cậu bấm vào xem Đào Ương đã đăng cái gì.
Đào Ương: Thật sự xin lỗi vì không có biết rõ ràng đã tùy tiện định nghĩa
mối quan hệ giữa Giải Dương và ngài Cừu, lần này là do tôi không suy
nghĩ thấu đáo, sau này tôi sẽ gặp họ để xin lỗi, cũng xin lỗi vì lừa mọi người. Thật sự xin lỗi.
Trực tiếp xin lỗi luôn?
Giải Dương nhướng mày bấm vào bình luận, xem qua.
Mọi người đều nói rằng Đào Ương không cố ý đánh lừa dư luận, nhưng vì lo
lắng hậu bối và trưởng bối bị các tài khoản influences ác ý nên mới đăng bài như vậy. Hành vi nói chung là tốt bụng, không phải là một sai lầm
lớn.
Một điều tốt không phải là một sai lầm lớn.
Giải Dương gõ nhẹ vào mặt sau điện thoại.
Weibo trước đây của Đào Ương, nếu nhìn từ góc độ Đào Ương hiểu lầm lời giới
thiệu của Cừu Hành, cho rằng Cừu Hành và cậu có mối quan hệ đáng xấu hổ, nghĩ cả hai bọn cậu muốn che giấu mối quan hệ này, thì thật ra cũng rất thú vị và có lợi cho bọn cậu. Ngoại trừ hành động đăng bài, nhìn có vẻ
tự khẳng định, có thể nói đó là vì mục đích tốt.
Nhưng tiền đề là Đào Ương đã hiểu sai lời giới thiệu của Cừu Hành.
Lớn lên trong gia đình giàu có, cũng đã ở trong làng giải trí, thật sự sẽ
không nhìn ra được ý nghĩa đằng sau hành vi của cậu với Cừu Hành à? Vào
lúc đó, tin tức bùng nổ quá nhanh, nhưng cậu và Cừu Hành không có ý định dập tắt tin tức bằng quan hệ công chúng, hành vi này còn chưa đủ rõ
ràng sao?
Giải Dương nhìn lại Weibo của Đào Ương rồi khóa điện thoại.
Bất kể Đào Ương có thật sự có hiểu lầm hay không, dù hắn có làm tốt hay
không, hành vi tự lên bài khẳng định của Đào Ương đã chạm vào giới hạn
của cậu.
…
Xe dừng ở lối vào khách sạn, Giải Dương nhìn ra bên ngoài, phát hiện đám truyền thông ngồi xổm bên ngoài đã biến mất hoàn toàn,
Ngô Thủy giải thích: “Chủ tịch rất chú trọng đến sự riêng tư của bản thân
và gia đình. Đối với vụ chụp lén phỏng vấn các kiểu, ngài ấy giải quyết
rất tốt.”
Nói đơn giản là, nếu đám truyền thông muốn phỏng vấn hay chụp lén sẽ đều bị Cừu gia kiện.
Nếu bạn có tiền, bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn.
Giải Dương gật đầu, xuống xe sải bước vào khách sạn.
Khi mở cửa, Giải Dương cố ý động tác rất nhẹ nhàng.
Căn phòng thiếu sáng, rèm cửa đều được kéo ra. Giải Dương bước tới, xoay
người nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng yên hai giây rồi mới bước vào trong.
Tấm thảm hấp thụ hết tiếng bước chân của cậu, Giải Dương đóng cửa, nhìn về phía giường lớn.
Ở bên chiếc giường lớn cạnh cửa sổ, Cừu Hành nằm quay lưng về phía cửa.
giải Dương đi vòng qua giường, bắt chéo chân ngồi xuống tấm thảm bên
cạnh giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Cừu Hành.
Anh chắc là rất mệt, ngay cả khi anh đang ngủ, vẫn có một dấu vết mệt mỏi giữa lông mày và dưới mắt anh ấy.
Giải Dương duỗi tay ra và dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào lông mày của anh, từng chút một phát huy hết dị năng của mình.
Vẻ mặt và hơi thở của Cừu Hành từ từ dịu lại.
Sau khi truyền hết dị năng, Giải Dương không rút tay về, mà nhẹ nhàng vuốt lông mày của anh.
Vì vấn đề lập di chúc, anh sẽ bị đám người nhà và các cổ đông của Vinh Đỉnh quấy rối hẳn một ngày. Chắc anh đã rất mệt mỏi.
Giải Dương nghiêng về phía Cừu Hành.
Di chúc, thông báo về bệnh tật …người này nhát gan từng giấu kỹ trong lớp
vỏ bọc của mình, giờ buộc phải hoàn toàn bộc lộ ra ngoài và phải đối mặt với đủ loại dư luận và cái nhìn của dư luận… Khi không còn ai, liệu có
phải cảm thấy đau đớn và mất mát?
Đây chỉ là một đồ nhát gan.
Trên bàn cạnh giường, điện thoại di động của Cừu Hành đột nhiên vang lên,
đôi lông mày thoải mái của anh lại cau lại, chuẩn bị thức dậy.
Giải Dương vội vàng cầm điện thoại của anh, mở khóa và tắt tiếng, sau đó bóp một lượng dị năng để dò sát Cừu Hành.
Cừu Hành lại chìm vào giấc ngủ.
Giải Dương thả lỏng người, nhìn xuống điện thoại của anh, thấy ngoài tin
nhắn chưa đọc ở phía trên còn có báo thức nhắc nhở, sau một lúc dừng
lại, cậu trượt thanh nhắc nhở xuống xem.
Đồng hồ báo sáu giờ gần như là giờ tan sở bình thường của cả đoàn.
Ngoài ra …
Ánh mắt của Giải Dương rơi vào bảng thông tin bên dưới đồng hồ báo thức.
Tin nhắn chưa đọc đến từ Đào Ương.
Giải Dương tắt đồng hồ báo thức, không đọc tin nhắn, lại đặt điện thoại lên bàn đầu giường, đứng dậy đi vào phòng tắm.
…
Cừu Hành ngủ đến hơn tám giờ mới thức dậy.
Giải Dương đang ngồi trên thảm cạnh giường và nghịch điện thoại di động, cậu thấy anh mở mắt thì lập tức nói: “Đào Ương gửi tin nhắn cho anh. Cừu
Kinh Vĩ gọi cho anh vào khoảng bảy giờ, và em đã nghe máy, vì lão ta nói chuyện kì quái nên em mắng lão một trận, em nghi lão cũng bị xuất huyết não giống anh trau Cừu Kinh Bang của mình. Hà Quân cũng gọi điện cho
anh, nói cổ đông Vinh Đỉnh muốn nói chuyện trực tiếp với anh. Lưu gia
cũng gọi qua, nhưng em vừa nghe họ biết đấy là em nên dập máy luôn.”
Cừu Hành nhanh chóng tỉnh ngủ, bất giác nhìn lên đồng hồ trên đầu giường.
“Em đã tắt đồng hồ báo thức của anh, đã hơn tám giờ rồi, em vẫn chưa ăn tối. Em đang đợi anh đó, em đang rất đói.”
Cừu Hành cau mày, lập tức thu hồi ánh mắt và nâng chăn bông nói: “Sao còn chưa ăn nữa? Ăn đi, không cần đặc biệt đợi–“
Giải Dương đứng dậy, cúi người hôn anh.
Cừu Hành dừng lại, nhìn Giải Dương.
Giải Dương đưa tay ra vuốt đôi lông mày đang cau lại của anh, đối diện với
ánh mắt của anh và nói: “Cảm ơn vì sự cố gắng của anh. Em cũng yêu anh.
Ngoài ra, em xin lỗi vì đã chọc giận anh, đáng nhẽ em phải sắp xếp kĩ
lưỡng mới công khai anh trước mặt công chúng, em cũng là một tên khốn.”
“… ”
“Em xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống hai lần,
đột nhiên đưa tay ra kéo Giải Dương vào trong ngực, một tay ôm sau ót
cậu, tay còn lại đỡ sau lưng cậu, vòng tay của anh siết chặt lại, giọng
anh trầm trầm khàn khàn: “Giải Dương….em luôn có cách khiến tôi phát
điên.”
……..
Đã quá muộn để ra ngoài ăn, vì vậy Giải Dương chỉ đơn giản gọi dịch vụ phòng.
Khi bữa tối được giao, Cừu Hành vào phòng tắm để tắm rửa, Giải Dương ở bên
ngoài phòng tắm và gõ cửa phòng tắm sau khi nghe thấy tiếng máy sấy tóc.
Tiếng máy sấy tóc dừng lại, sau đó cửa được mở ra, anh mặc áo tắm, tóc vẫn
còn ướt một tay cầm máy sấy tóc, tay kia vuốt vuốt tóc hỏi
: “Làm sao vậy?”
Giải Dương không lên tiếng, tiến lên ôm lấy Cừu Hành.
Cừu Hành nhìn Giải Dương, rồi giơ cánh tay ôm lấy anh.
Hai người lẳng lặng ôm nhau. Giải Dương cọ cọ vào bả vai Cừu Hành rồi buông tay ra và lùi về, cầm máy sấy tóc trên tay anh, bật công tắc và ra hiệu cho anh qua đó.
Cừu Hành nhìn Giải Dương, sau đó quay vào gương.
Giải Dương nắm tóc chậm rãi sấy rồi hỏi, “Bác sĩ Kirkman nói như thế nào?”
Khi sấy tóc, một số sợi tóc rơi trên bồn rửa mặt. Cừu Hành gạt chúng đi và
trả lời: “Chỉ làm khối u suy yếu càng nhiều càng tốt, không thể hoàn
toàn ngăn cản.”
“Vậy sớm muộn gì anh cũng bị hói đầu?”
Nếu như trước đây, Cừu Hành nghe xong câu hỏi chắc chắn sẽ tái mặt và lảng
đi ngay lập tức, nhưng bây giờ anh chỉ im lặng hai giây, lúc sau đối
diện với anh mắt của Giải Dương trên gương hỏi: “Em…….. sẽ ghét bỏ tôi
sao?”
“Ghét bỏ đã không sấy tóc cho anh rồi.”
Mái tóc ướt nước từ từ khô.
“Giải Dương.”
Giải Dương nhướng mắt.
“Em ở bên tôi có thấy mệt không?”
Giải Dương vỗ nhẹ vào ót anh.
Cảm xúc nặng nề trên khuôn mặt Cừu Hành đã biến mất bởi cú đánh này, cau mày.
“Không mệt.” Giải Dương xoa xoa chỗ cậu vừa đánh rồi hỏi: “Vậy ở bên em, anh bị ép có cảm thấy khó chịu không?”
Lông mày và mắt của anh bị tóc khô hơi che đi, trông mềm mại hơn bình thường rất nhiều. Anh nhìn Giải Dương qua gương, đột nhiên nhướng mày cười
nói: “Không.”
Giải Dương cũng cười, nói: “Vậy xem ra chúng ta là một đôi nồi thủng nắp vỡ, trời sinh một đôi.”
Cừu Hành nghe Giải Dương so sánh mà nhíu mày, nói: “Cái nồi nào mà hỏng?
nói hươu nói vượn.” anh nói xong lại tự mình cười, quay lại nắm lấy tay
Giải Dương đang cầm máy sấy tóc, tắt máy sấy đi rồi ôm Giải Dương vào
lòng, sờ sờ cái ót của cậu.
Anh
nói nhỏ: “Sau này có thể gặp phải rắc rối gì đó. Cừu gia, Lưu gia, Phong gia, Đào gia… sẽ có nhiều người nhìn chằm chằm vào em, có sợ không?”
Giải Dương ôm lại anh, đặt cầm lên vai anh, nhìn bóng lưng của anh trong
gương, cậu không không trả lời câu hỏi của Cừu Hành mà hỏi: “Sau này,
anh làm cái gì cũng bị cư dân mạng để ý, bọn họ sẽ nghi ngờ cảm xúc của
anh, thảo luận về tình trạng bệnh của anh, đánh giá ngoại hình của anh,
đào bới hoàn cảnh gia đình của anh…anh có khó chịu không?”
Khi hai người ở bên nhau, ngoài chia sẻ niềm vui, họ còn phải chia sẻ rất
nhiều chuyện phiền muộn cùng nhau, anh sẽ mang lại cho em rắc rối, và em sẽ mang lại cho anh rắc rối, tất cả mọi người đều như nhau.
Nếu cả hai còn không giúp nhau chia sẻ gánh nặng thì làm sao có thể ở bên nhau?
Cừu Hành siết chặt vòng tay, hiểu ý của Giải Dương và nói: “Tôi sẽ bảo vệ em.”
Giải Dương cười và nói, “Em cũng sẽ bảo vệ anh.”
…
Không lâu sau thì bữa tối đến, hai người họ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, cùng nhau ăn tối rất muộn. Trong khoảng thời gian này, anh đã trả
lời hai cuộc gọi, một từ Hà Quân và một từ nước ngoài.
Giải Dương đưa cho Cừu Hành một bát súp và hỏi, “Có chuyện phiền phức hả anh?”
Cừu Hành trả lời: “Không có gì đâu. Các cổ đông ở đó muốn đích thân xác
nhận tình trạng thể chất của tôi và chi tiết của bản di chúc. Rốt cuộc
thì chuyện này có liên quan cho tương lai của Vinh Đỉnh và bát cơm của
rất nhiều người. “
Nhắc đến di chúc, Giải Dương lại rụt tay về nói: “Em muốn lập di chúc.”
Cừu Hành đưa tay hụt, biết cậu lại giận, vươn tay nắm chặt tay Giải Dương
nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn trị liệu, sau này nghỉ ngơi thật tốt…..không
tùy ý thức khuya.”
Cũng gần như vậy.
Giải Dưpng đặt canh trước mặt anh
Cừu Hành liếc Giải Dương, đột nhiên di chuyển chiếc ghế đến cạnh Giải Dương, cùng chân chạm chân vai chạm vai.
Giải Dương quay sang nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Giải Dương nói: “Tôi cần phải ra
nước ngoài càng sớm càng tốt để giải quyết công việc, nếu nhanh thì ba
đến năm ngày nữa là có thể về, nếu chậm thì có thể mất mười ngày hoặc
nửa tháng, bên đó xử lý vẫn chưa ok lắm, tôi vẫn cần sang ăn tối với một số nhà đầu tư và đối tác.”
‘Phản ứng dây chuyền’ của việc công bố di chúc đang đến.
Giải Dương bóp đũa, gật đầu nói: “Anh cứ đi đi, đừng lo lắng cho em. Một
tuần nữa em sẽ quay xong ở thành phố N. Sau đó, thời gian quay của em sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu quay nhanh, cảnh cá nhân của em có thể được hoàn thành vào giữa tháng bảy. Sau khi quay cảnh này, cho đến khi anh phục
hồi, em sẽ không nhận phim khác.”
Phục hồi.
Cừu Hành nhìn Giải Dương như thể bệnh của mình sẽ được chữa khỏi, siết chặt vòng tay và nói: “Tôi sẽ quay lại càng sớm càng tốt.”
Giải Dương lắc đầu: “Không cần phải làm càng sớm càng tốt, cứ từ từ lo công việc, quan trọng là thân thể.”
…
Sáng sớm hôm sau, Giải Dương và Cừu Hành cùng nhau ra khỏi phòng.
Hà Quân đã mang hành lý và một số giấy tờ cần thiết của Cừu Hành, anh với
Hà Quân trực tiếp bay từ sân bay ở thành phố n, chuyển qua thành phố g
rồi bay ra nước ngoài.
Lúc chuẩn
bị rời đi, Cừu Hành lại lộ rõ bản chất của mình, cau mày nói: “Đừng lo lắng về tin tức trên mạng, tôi tìm một toàn đội để ý đến nó rồi, nếu có người Cừu gia hay Lưu gia tìm em thì không cần tiếp. Ở đoàn phim ngoan
ngoãn ăn cơm và nghỉ ngơi thật tốt, đừng— “
Giảo Dương giơ tay che miệng Cừu Hành nhìn Cao Tuyên Hàng vừa mới ra khỏi phòng, nói: “Chào buổi sáng, tiền bối.”
Cao Tuyên Hàng không ngờ vừa ra khỏi phòng đã gặp đôi chồng chồng này, anh
rất xấu hổ, cố gắng không nhìn bàn tay Giải Dương đang che mồm Cừu Hành, trả lời: “Chào buổi sáng.”
Cừu Hành lặng lẽ hạ tay Giải Dương xuống và thể hiện một cử chỉ bình tĩnh và kiên định.
Giải Dương buồn cười và giới thiệu với Cao Tuyên Hàng: “Tiền bối, đây là bạn trai của tôi; Cừu Hành. Anh, đây là Cao Tuyên Hàng. Một tiền bối trong
đoàn phim đã chăm sóc em rất tốt
Bạn trai của tôi? Chỉ là bạn trai thôi á?
Cừu Hành cau mày, sau đó nhanh chóng mở ra, chủ động đưa tay về phía Cao
Tuyên Hàng nói: “Xin chào, tôi là Cừu Hành. Cảm ơn cậu đã chăm sóc em ấy trong thời gian này.”
Cao Tuyên Hàng vội vàng bắt tay lại.
Sau khi chào hỏi, ba người cùng nhau đi vào thang máy, họ tình cờ gặp Ôn
Hàm và một số nhân viên ở lối vào thang máy. Lần này Giải Dương không
giới thiệu Cừu Hành nữa, và chỉ chào mọi người.
Sau khi vào thang máy, mọi người đều nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành nhẹ nhàng cau mày, Giải Dương đứng ngăn cách Cừu Hành khỏi mọi người.
Thang máy dừng ở nhà hàng trên tầng ba và một nhóm người bước ra ngoài. Cao
Tuyên Hàng mời Giải và Cừu Hành cùng ăn sáng. Nhưng Giải Dương từ chối,
đi lấy hai bữa sáng rồi cùng Cừu Hành xuống sảnh gặp Hà Quân.
Trước khi lên xe, Cừu Hành bất ngờ dang tay ôm Giải Dương, hôn lên lông mày của cậu trước khi cùng Hà Quân lên xe.
Giải Dương cúi người nhìn Cừu Hành qua cửa kính xe, nói: “Nhớ ăn sáng đấy.”
Cừu Hành gật đầu.
Giải Dương đứng thẳng người và lùi lại một bước.
“Giải Dương.”
Giải Dương lại cúi xuống nhìn vào trong xe.
“Tôi sẽ chủ động nhiều hơn nữa” Đôi mắt của anh sâu thẳm, lớp vỏ bao ngày
nay mềm nhũn vì làm sai đột nhiên lại trở nên cứng rắn, nói: “Chỉ là bạn trai thôi thì tôi không vừa lòng lắm.” Sau đó, anh kéo cửa kính ôtô
lên.
Chiếc xe từ từ phóng đi.
Giải Dương sững sờ, sau đó bật cười, đứng thẳng người nhìn xe rời đi, cho
đến không thấy bóng dáng xe đâu nữa mới xoay người đi về khách sạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT