Các phòng của đoàn làm phim thuê cho các diễn viên đều ở tầng trên, còn phòng anh ở thì nằm ở cuối cùng của tầng giữa, vẫn bao cả 1 tầng như mọi lần.
Trên đường đến phòng, Giải Dương nhìn thấy những người ăn mặc trông giản dị nhưng dáng người rắn chắc đang đứng rải rác ở sảnh khách sạn với chỗ cửa thang máy, cảm thấy điều gì đó, quay đầu sang hỏi anh: “Anh mang theo vệ sĩ à?”
“Ừm.”
“Tại sao anh lại đưa cả vệ sĩ đi theo vậy?”
Cừu Hành chủ động nắm tay Giải Dương nói:” Để tránh phiền phức không cần thiết thôi, với lại ở nơi này chỉ có khách sạn này thôi.”
Giải Dương hiểu rõ.
Nơi đoàn phim đến quay phim rất xa, chỉ có khách sạn này là ở gần đó, sau khi anh đến thì anh chỉ có thể sống ở đây. Đoàn phim ở chỗ này rất có thể có đám paparazzi ngồi canh trừng hoặc lẫn vào, nếu ai thấy anh đi cùng với cậu thì chắc có lẽ sẽ đồn đại linh tinh.
Nhưng thật ra, cậu không quan tâm mối quan hệ của anh và cậu bị người trong giới biết đến, nhưng rõ ràng là Cừu Hành lại nghĩ cậu rất để ý chuyện này, cho nên Cừu Hành vì cái để ý này mà làm rất nhiều điều.
Nói ngắn lại, anh vội vàng chạy tới đây, bố trí vệ sĩ đi theo và đợi đến khuya như vậy, tất cả đều vì cậu.
Anh nỗ lực làm thoả mãn những gì cậu muốn và cũng không muốn cuộc vướng vào chuyện rắc rối nào.
Cừu Hành dùng chìa khoá mở một căn phòng ở giữa, Giải Dương đi vào cùng anh, chủ động đóng cửa, sau đó lập tức ôm anh và ngửa đầu lên.
Cừu Hành khựng lại, rồi giơ tay ôm cậu.
Giải Dương rất nhiệt tình.
Bầu không khí bắt đầu điên cuồng theo hướng mất kiểm soát.
“Chờ đã…” anh sờ đầu Giải Dương nhẹ nhàng ngăn cậu lại, điều chỉnh hơi thở rồi nói: “Đã rất muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm mà, đi tắm và nghỉ ngơi đi.”
Giải Dương nhìn Cừu Hành rồi lại chồm lên.
Sau một lúc mệt mỏi, lần thứ hai Cừu Hành giữ Giải Dương lại nói: “Em không thể làm được nữa….”
Giải Dương không cho anh cơ hội từ chối.
Bầu không khí dần dần mất kiểm soát, Cừu Hành đột nhiên không kiềm chế được nữa, anh nhấc bổng Giải Dương bế cậu lên giường chủ động trấn an, chạm vào mặt Giải Dương dỗ dành cậu: “Muộn lắm rồi, ngoan. Đi tắm thôi ngủ muộn không tốt cho sức khỏe.”
Giải Dương giơ tay ôm gáy Cừu Hành rồi ấn cổ anh xuống.
Trước khi hoàn toàn mất kiểm soát lần nữa, lần thứ ba Cừu Hành giữ tay Giải Dương xoa xoa đầu cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Đủ rồi, đến lúc nghỉ ngơi rồi em… Ngoan nào, Dương Dương em ngoan một chút.”
Giải Dương đang định đến gần tiếp thì dừng lại.
Giờ mới cậu nhận ra, đây là lần đầu tiên Cừu Hành gọi cậu thân thiết như vậy. Cậu ngước nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của anh, anh hoàn toàn không biết mình vừa gọi cậu như thế nào, đột nhiên cậu không muốn ép anh nữa.
Quên đi, nghe theo cái đồ nhát gan này dừng lại ở đây, thời gian còn dài mà.
Giải Dương nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh hô hấp, giơ tay ôm eo Cừu Hành, nói: “Cừu Hành, em vừa muốn ly hôn với anh, vừa không muốn.”
Một câu rất mâu thuẫn, nhưng đây là tâm trạng của cậu.
Cậu không muốn ly hôn bởi vì cậu không muốn xa anh, muốn ly hôn vì lúc lãnh chứng là nguyên chủ, không phải cậu. Mặc dù bây giờ cậu là nguyên chủ, nhưng tổng thể luôn có một cái gì đó khác biệt. Có thể ý kiến này hơi đạo đức giả, nhưng sự độc chiếm trong tình yêu đôi khi không cần nói đạo lý.
Cừu Hành dường như hiểu được lời của cậu, đưa tay ôm Giải Dương lại, giọng nói anh trầm thấp, nhẹ nhàng: “Được rồi, tất cả do em quyết định.”
…
Sáng hôm sau, lúc Giải Dương tỉnh dậy, trong phòng không có bóng dáng của anh. Trên bàn có một tờ giấy cùng một phần văn kiện, cậu cầm tờ giấy đó lên xem trước.
[ Tôi có một cuộc họp vào buổi sáng, tôi đi trước. Nhớ ăn uống điều độ, nghỉ ngơi đầy đủ, và không được thức khuya. ]
Tự nhiên đi sớm vậy.
Giải Dương sờ lên chiếc giường không có nhiệt độ bên cạnh, cảm thấy hụt hẫng.
Cậu thậm chí còn biết lúc nào anh dậy và rời đi, và … Cậu cảm nhận được một chút dị năng được khôi phục trong trung tâm.
Tối qua cậu quá xúc động, quên mất việc phải đưa dị năng của mình cho anh.
Để tâm trạng xuống một lúc, Giải Dương lại cầm tập văn kiện sau lên.
Dòng chữ to lớn “Thỏa thuận ly hôn” hiện ra, Giải Dương khựng lại, cậu xem lướt qua thỏa thuận ly hôn một lần, sau đó nhịn không được cười.
Thoả thuận ly hôn này thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy rằng các điều khoản viết trên đó thực sự vô nghĩa. Trên cột chữ ký của bên cuối cùng, Qiu Xing thực sự đã ký “Em đã nói, ly hôn, nhưng cũng không phải ly hôn.”
Vậy bảo ly hôn có được coi là ly hôn không? bí mật đổi khái niệm à?
Trước khi hai người ly thân lần trước, Cừu Hành nói rằng anh ấy sẽ nói chuyện ly hôn vào lần sau, chẳng lẽ chính là cái này?
Đồ gian xảo.
Tâm trạng chán nản nhanh chóng bị đánh bat vì thỏa thuận này, Giati Dương tìm kiếm, tìm thấy một cây bút, ký tên “Cái này không được tính” dưới dòng chữ của anh, sau đó chụp ảnh gửi cho anh xem.
Cừu Hành không trả lời, có lẽ anh ấy vẫn đang ở trên máy bay. Giải Dương đóng WeChat, lật lại bản thỏa thuận ly hôn chưa có hiệu lực pháp lý, mỉm cười gập nó lại.
Mặc dù anh đã rời đi rồi, nhưng anh vẫn để lại các vệ sĩ ở đây. Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, cậu trở về căn phòng do đoàn phim sắp xếp cho mình, trước tiên thì về phòng gặp Tần Thành đã.
Giải Dương thấy Tần Thành có quầng thâm mắt, hai mắt đỏ ngầu, bối rối hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”
Tần Thành đáp: “Cả đêm tôi cả đêm canh chằm chằm tin tức với lại hỏi thăm tin tức, sợ cái ôm hôm qua của ngài Cừu bị chụp rồi tuồn ra,tôi ngủ quên rồi mất thời gian để PR.”
Giải Dương:” … “
Cậu hiếm khi cảm thấy lương tâm cắn rứt, giơ tay vỗ vỗ vai Tần Thành, thầm xin lỗi và an ủi, sau đó hỏi: “Vậy có ai chụp ảnh không?”
“Không, nơi này quá vắng rồi, đoàn phim vừa mới chuyển đến đó vào ngày hôm qua. Hiện tại, paparazzi hiện tại cũng sờ đến đến, bên ngoài còn không biết đoàn phim đã đổi địa điểm quay phim.”
“Cảm ơn” Giải Dương vỗ vỗ bả vai của Tần Thành, bảo anh ta hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, xong rồi cậu lấy quần áo đi tắm, lúc đi tới cửa thì dừng lại bảo “Nếu sau này tôi và Cừu Hành bị chụp ảnh, anh không cần phải thủ gắt gao như vậy đâu.”
Tần Thành lập tức có sức sống hỏi: “Cậu muốn công khai á? “
Giải Dương sờ lên mặt dây chuyền ngọc hình cừu con ở giữa cổ, mỉm cười và nói:“Thuận theo tự nhiên mà thôi.”
…
Sau khi tắm xong, Giải Dương đến phòng Chu Hoài Lâm tiêu giả, sau đó theo Chu Hoài Nhân đến nhà hàng ăn sáng luôn.
Phim trường vẫn đang được dựng, chiều mới chính thức quay phim được, hiếm thấy một hôm buổi sáng không có việc gì mấy, rất nhiều nhân viên trong đoàn còn chưa dậy, trong nhà hàng cũng không có mấy người. Đạo diễn Chu sau khi đến nhà hàng, hô hào phó đạo diễn với biên kịch đến ăn sáng, lôi kéo mọi người vừa ăn sáng vừa thảo luận cho cảnh quay tiếp theo.
Sau khi phó đạo diễn với biên kịch đến, thì chúc mừng Giải Dương đoạt giải sau đó mới ngồi đối diện với hai người.
Giải Dương mỉm cười cảm ơn.
Nghe mọi người nhắc đến giải Giai điệu vàng, Giám đốc Chu đột nhiên thở dài, nói: “Giải giai điệu vàng này thật sự … thật là lộn xộn thật đấy! Giải Dương này, có một số việc cậu không cần để trong lòng đâu, không cần phải vướng mắc nhiều, hãy tự mình kiên trì thì cái gì muốn khác có. Còn Mộc Chu Dịch nữa…lúc đầu tôi còn đánh giá cao cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy đã tiến bộ rất nhiều, có hào quang….kết quả là; càng bước càng thấy sai lầm, cô gái càng ngây thơ càng muốn đi đường ngang ngõ tắt, muốn cái này cái kia, còn hai vợ chồng Hồng Chí Kiệt vốn dĩ đã có một cuộc sống tốt đẹp— “
Phó đạo diễn nói chuyện với đạo diễn Chu một chút, đạo diễn Chu vội vàng dừng cuộc trò chuyện quay trở về chủ đề bộ phim.
Giải Dương giả vờ như không nghe thấy mấy câu vừa rõ của đạo diễn Chu, cũng quay trở lại chủ đề bộ phim.
Ăn sáng được một nửa thì nhà hàng có nhiều nhân viên đến, nhiều người qua đây chúc mừng Giải Dương đoạt giải với thái độ rất nhiệt tình.
Giải Dương lịch sự đáp lại từng người một.
Không lâu sau đó, một số diễn viên chính cũng cùng nhau bước vào nhà hàng, Chu Hoài Nhân gọi họ lại, cùng nhau đặt một cái bàn lớn và tiếp tục nói về việc quay phim.
Văn Dao ngồi bên cạnh Giải Dương.
Gỉi Dương liếc mắt nhìn Văn Dao, chủ động chào hỏi.
Văn Dao cũng đáp lại, rồi tập trung ăn bữa sáng.
Đạo diễn Chu hứng thú nói chuyện cho đến khi hai diễn viên chính ăn xong vẫn chưa có ý định kết thúc trò chuyện. Mọi người cũng chỉ có thể ngồi đó nghe đạo diễn Chu thao thao bất tuyệt.
Phục vụ dọn đồ ăn vào rồi mang trà, hoa quả các thứ ra.
Từ khi ngồi xuống đến giờ Văn Dao vẫn luôn im ỉm tự nhiên nhỏ giọng nói: “Hôm qua tôi gọi điện thoại cho Mộc Chu Dịch, cô ấy không nghe cũng không trả lời tin nhắn lại.”
Giati Dương cũng thấp giọng hỏi: “Lo lắng à?”
Văn Dao không có trả lời, mà hỏi lại:“Cô ấy không sao chứ? ”
“Chắc cũng không ổn lắm.”
Văn Dao không nói chuyện nữa.
Nói chuyện đến gần mười giờ, cuối cùng giám đốc Chu cuối cùng cũng hết chuyện, mọi người tàn cuộc.
Sau khi trở về phòng, Giải Dương không ngờ tới Tần Thành vẫn còn ở đó, cũng không có quay lại phòng ngủ bù, liền hỏi: “Sao anh không đi ngủ?”
“Còn có chuyện khác tôi quên nói với cậu”
Tần Thành lấy điện thoại di động ra, mở ảnh chụp màn hình ra cho Giải Dương xem và nói “Lúc rạng sáng 3, 4 giờ sáng, có tin một người đàn ông lạ mặt đến thăm Mộc Chu Dịch, nhưng hơn 10 phút sau toàn bộ bài viết này bị xoá.”
Giải Dương cầm lấy điện thoại di động của Tần Thành, xem ảnh chụp màn hình trước.
Có bốn ảnh chụp màn hình, trong đấy một cái là tin tức, 3 cái còn lại là ảnh chụp. Ảnh chụp rõ ràng là chụp lén, trong ảnh là một người đàn ông bước vào phòng của Mộc Chu Dịch dưới sự bảo vệ cuả vệ sĩ, lúc đi luôn cúi đầu, không bị người ta chụp rõ mặt.
Tần Thành nói tiếp: “Lúc cậu đi ăn sáng, trên mạng có tin tức mới nói rằng Mộc Chu Dịch đã xuất viện. Thật ra cô ấy không mang thai. Là do bọn truyền thông đưa tin sai.”
Giải Dương trả điện thoại cho Tần Thành nói: “Anh gửi cho tôi những tấm ảnh này nhé? sau đó thì đi nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.”
Tần Thành gật đầu, gửi ảnh cho Giải Dương rồi rời đi.
Giải Dương gửi những bức ảnh này cho Phong Thanh Lâm, hỏi
Giải Dương: Người trong ảnh là Phong Thanh Bách?
Phong Thanh Lâm vài giây đã trả lời: Đúng.
Tốc độ nhanh quá đi.
Điện thoại lại rung lên.
Phong Thanh Lâm: Mộc Chu Dịch bị mất trí nhớ
Mất trí nhớ?
Giải Dương trực tiếp gọi điện cho Phong Thanh Lâm hỏi: “Mộc Chu Dịch bị mất trí gì cơ?”
“Bị quên một số ký ức vụn vặt thôi, và …” giọng điệu của Phong Thanh Lâm đột nhiên trở nên phức tạp một chút, có chút chịu không nổi mà thở dài, “Theo tin tôi nghe được thì Mộc Chu Dịch bị đột quỵ, phản ứng của cô ta bị chậm, ngôn ngữ cũng bị ảnh hưởng, miệng thường xuyên mấp máy nhưng không phát ra âm thanh, trạng thái tinh thần của cô ấy cũng rất tệ.”
Phản ứng chậm?
Giải Dương nhíu mày: “Ý của anh là, Mộc Chu Dịch bị đần à?”
…
Mộc Chu Dịch thật sự bị đần. Đêm qua, Hoàng Thiên đưa ra một thông báo giải thích chính thức.
Có ba nội dung chính trong thông báo: Mộc Chu Dịch hôm qua tại lễ trao giải bị bệnh cho nên mới bất thường như thế, Mộc Chu Dịch không mang thai, bệnh này để lại di chứng rất nghiêm trọng cho nên công việc của cô sẽ bị đình chỉ vô thời hạn.
Cộng đồng mạng lại chấn động.
Giải Dương không lướt weibo nữa, nhíu mày trầm tư.
Cậu nghĩ ngờ Mộc Chu Dịch bị đần là liên quan đến cơ chế bảo mật của hệ thống, và cơ chế xoá dữ liệu liên quan đến máy chủ trước đó. Nếu thật sự như thế thì nếu hệ thống đi thì nó cũng cưỡng chế cậu bị đần à?
Suy đoán này quá khủng khiếp rồi, tâm trạng của cậu lại xấu đi.
Phải tìm cách giải quyết hệ thống này mới được.
Giải Dương cẩn thận nhớ lại cốt truyện một lần nữa, cố gắng tìm thêm thông tin về hệ thống từ cốt truyện, nhưng không thu được gì cả.
Truyện này là một quyển truyện ngu ngốc không não giới giải trí và cốt truyện được tóm tắt trong một câu—— cuộc đời rộng mở của Mộc Chu Dịch. Cốt truyện tập trung vào việc Mộc Chu Dịch sử dụng bàn tay vàng như thế nào, sự dụng thành công như thế nào, chứ không phải viết bàn tay vàng này hoạt động như thế nào.
Truyện này hoàn toàn không đề cập đến việc làm thế nào mà Mộc Chu Dịch có được hệ thống này. Truyện bắt đầu với cuộc gặp gỡ của Mộc Chu Dịch và Phong Thanh Lâm. Vào thời điểm đó, Mộc Chu Dịch đã bị ràng buộc bởi hệ thống và đã sử dụng hệ thống trong một thời gian.
Cho nên cậu không biết bàn tay vàng này chui từ đâu ra nữa, cũng không biết nó hoạt động như nào luôn, cũng không biết nó gây hại gì cho kí chủ nữa.
Mộc Chu Dịch bị điên mới cho một hệ thống vô danh như thế vào cuộc sống của mình.
Giải Dương kìm nén cảm xúc và cảm nhận được dị năng trong trung tâm, tạm thời nhịn xuống cảm giác muốn kiểm tra hệ thống, quyết định chờ dị năng thăng cấp thêm một lần nữa hoặc là chờ nó đầy đã rồi tính tiếp.
Sau ngày hôm đó, tất cả tin tức về Mộc Chu Dịch trên mạng bỗng nhiên biến mất, các video tiết mục của Mộc Chu Dịch tại Golden Melody Awards cũng lần lượt bị xóa.
Các chủ đề khác liên quan đến lễ trao giải Golden Melody Awards bỗng chốc tràn ngập hot search, đánh lạc hướng sự chú ý của công chúng.
Giải Dương biết đây là Phong Gia bắt đầu chùi đít cho Phong Thanh Bách.
Ngày thứ ba ở thành phố N, Giải Dương nhận được cuộc gọi từ Phong Thanh Lâm.
“Hôn ước của Phong Thanh Bách với Phương Giai đã được chấm dứt rồi, Ông phong rất tức giận nên bỏ chức chủ tịch chi nhánh của Phong Thanh Bách, bảo anh ta ở nhà cho tỉnh đi. Bây giờ lão ấy chuyển cơn tức sang người Mộc Chu Dịch và muốn đưa cô ta sang nước ngoài, không được phép về. Giải Dương này, mấy người nhà Phong gia đều không có trái tim, họ luôn chỉ đổi lỗi cho người khác mà không bao giờ nhìn xem rằng lỗi có phải do họ không.”
Giải Dương nói: “Anh cũng là người của Phong gia thây?”
“….”
Phong Thanh Lâm im lặng cúp điện thoại.
Sau khi nói chuyện xong với Phong Thanh Lâm, Giải Dương đã gọi cho Liễu Toa và giao cho cô ấy giúp xử lý cổ phiếu của Hoàng Thiên.
Liễu Toa hỏi: “Không chuẩn bị sẵn sàng cái này để khuấy nước đục của Hoàng Thiên à?”
“Không dùng được.” Giải Dương trả lời, “Hoàng Thiên xắp xong luôn rồi.”
Hoàng Thiên thể nào cũng không giận chó chém mèo với một mình Mộc Chu Dịch, những tài nguyên mà Mộc Chu Dịch dụ dỗ Phong Thanh Bách đưa cho Hoàng Thiên thể nào chả bị Hoàng Thiên lấy về, có thể Phong gia cũng chơi cho Hoàng Thiên một cú ấy.
Nói ngắn lại, từ khi tổ chức lại công ty, Hoàng Thiên không ngày nào phát triển tốt, lần này xong đời luôn rồi.
Khi công việc ngày hôm nay sắp xong, Giải Dương nhận được điện thoại của Tần Thành.
“Cát Trác bắt đầu mua hot search.”
Mấy ngày nay cậu khó chịu với hệ thống này cho nên gần như quên mất Cát Trác là ai. Khi nghe thấy điều này, cậu bị đờ hai hiây xong mới nói: “Vậy thì làm thêo kế hoạch ban đầu ấy, góp vui cho gã một tí nhiệt.*
Tần Thành đồng ý, sau đó nói: “Hôm nay tôi cho người qua hù doạ Chu Tử Bân, gã sợ lên gã nói Mộc Chu Dịch là người thuê gã dụ dỗ cậu, tốt nhất phải chụp được những bức ảnh không đứng đắn của cậu.
” … “Giải Dương nói” Tôi hiểu rồi. “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT