Kỳ thật ban đầu khi mà hai người này bước vào thì cô đã chú ý đến người con gái đeo kín này rồi, thông thường nếu bị cận thì ta cũng đeo kín cận thôi ai lại đeo kín mát.
Thậm chí vào căn cứ vẫn chưa bỏ ra, chắc chắn đang cố che dấu điều gì đó.
Cô gái này có khả năng là tang thi!
Nhưng mà có thể chỉ đơn giản đeo để che khuyết điểm ở mắt thôi vì nào có cương thi nào lại ngoan ngoãn đi theo con người như thế!
Nhưng mà... đề phòng vẫn là vạn nhất.
Lý Bối Bối trong lòng nghĩ như thế, cô vẫn không bỏ ý định muốn xem Hạ Hạ thật sự có phải là tang thi hay không. Nhưng mà từ nãy giờ nhiều người thế này mà Hạ Hạ vẫn còn ngoan ngoan nắm tay Hàn Thiên Kỳ bởi vậy Lý Bối Bối vẫn chưa chắc.
Một vị bác sĩ nam trung niên đi ra từ căn cứ thí nghiệm đối với Hàn Thiên Kỳ nói: "Hàn tiên sinh, dược liệu ngài cần chúng tôi đúng là có rất nhiều. Chúng tôi có thể dùng để đổi thương lực với ngài. Có điều..." vị bác sĩ đó đến đây ngượng ngùng dừng lại giống như câu tiếp theo nói thẳng ra sẽ không quá tốt.
Hàn Thiên Kỳ nói: "Ông cứ nói tiếp."
Vị bác sĩ trung niên này nhìn Hàn Thiên Kỳ lại nhìn Hạ Hạ cuối cùng vẫn nói: "Thứ cho tôi nhiều chuyện nhưng mà vì là bác sĩ cho nên tôi không để yên việc này được!"
Hạ Hạ nhíu mày.
Không lẽ ông bác sĩ này phát hiện cô là tang thi?
Không thể đi!
Làn da của cô tuy rằng trắng một chút nhưng mà đặc điểm bên ngoài thì hoàn toàn giống con người, dù người đã giết tang thi nhiều năm chưa chắc nhìn ra được cô là tang thi huống chi là một bác sĩ chỉ lo thí nghiệm thuốc giải.
Lý Bối Bối nghe vậy nói: "Bác sĩ Trung ông đừng có ngắt ngang như thế. Có việc gì nói hết đi!"
Không lẽ như suy nghĩ của cô?!
Vị bác sĩ Trung này nhìn Hàn Thiên Kỳ nói: "Tôi lúc trước mạt thế từng chăm sóc cho một nạn nhân có tình trạng khác giống tình trạng của Hàn tiên sinh."