Hôm sau, nghe nói bí cảnh sẽ mở ra vào hôm nay nên mọi người đều đứng sẵn ở nói xuất hiện bí cảnh và nghiễm nhiên Hạ Hạ cũng tham gia vào việc này. Trước khi vào bí cảnh cần phải đứng chờ ở bên ngoài chờ cho cửa bí cảnh mở vì không biết cửa của bí cảnh mở lúc nào đóng lúc nào nên tất cả các tu giả muốn vào bí cảnh phải canh cửa bí cảnh từ sáng sớm.
Bí cảnh là một nơi ở chiều song song khác nên người không có tu vi nhìn qua cũng chẳng thấy gì nhưng mà tu giả lại thấy được cái bí cảnh đó nên bây giờ tập hợp trước bí cảnh cũng toàn là tu giả mà thôi, người bình thường đi ngang qua cũng chỉ thấy đám người kì lạ đứng nhìn vào không trung.
Lục Dao nhìn xung quanh thấy có rất nhiều tu giả nhìn sơ qua trông rất lợi hại thì cũng có hơi lo, thấy tâm trạng nàng có gì đó không đúng thân là đại sư huynh Tống Uy an ủi: "Không cần lo lắng, vào bí cảnh không cần chú trọng tìm quá nhiều đồ quý hiếm muội thấy thứ gì cần thiết thì lấy là được rồi."
Tay của Lục Dao dấu ở trong ống tay áo vì lo sợ mà nắm chặt lại, nàng giả vờ bình tĩnh nói: "Muội biết rồi."
Nàng lại tiếp tục nhìn xung quanh đến khi thấy nữ nhân mặc một bộ hắc y đội mũ che mặt đang nằm trên cây thì dừng lại một chút, thấy ánh mắt của Lục Dao nhìn ở một nơi quá lâu Tống Uy cũng tò mò mà nhìn theo.
Người nằm trên cây chờ đợi không ai khác ngoài Hạ Hạ, cô quá nhàm chán khi đứng ở dưới đất nên quyết định lên cây nằm cho khỏe, đỡ phải mỏi chân.
Tống Uy nhíu mày, nghĩ thầm: "Quả nhiên cô ta cũng đến đây."
Xung đột hôm qua giữa Hạ Hạ và Thái Trúc tông không phải y không để ý mà ngược lại còn đặc biệt nhìn từng cử chỉ của Hạ Hạ. Bản thân Tống Uy cảm thấy bản thân y đối với Hạ Hạ có cái cảm giác gì đó rất quen thuộc, nhưng mà không biết rốt cuộc là cảm giác gì.
Lục Dao thấy Tống Uy bỗng dưng không nói gì thì có hơi thắc mắc nhưng mà bản tính nàng có chút nhát gan thấy bình thường đại sư huynh hơi ít nói, nếu nói nhiều thì cũng toàn là dặn dò những sư huynh muội khác nên nàng cũng không dám mở miệng hỏi Tống Uy.
Và hiển nhiên nếu như Hạ Hạ nằm ở vị trí cao như thế, nam nữ chủ thấy cô thì đám đệ tử của Thái Trúc tông cũng nhìn thấy cô.
Nữ đệ tử dùng chui kiếm đẩy đẩy cánh tay của Tống sư huynh một cái, Tống sư huynh nhìn lại nàng, nữ đệ tử chỉ chỉ lên cành cây mà Hạ Hạ đang nằm. Tống sư huynh nhìn lên, nở một nụ cười hiểm: "Quả nhiên nàng ta sẽ đến đây, cứ theo kế hoạch hôm qua của chúng ta mà làm." Hắn xoa xoa đầu nữ đệ tử: "Đâu thể để tiểu sư muội của chúng ta chịu ủy khuất được."
Nữ đệ tử thỏa mãn mà nở nụ cười.
Bỗng dưng vốn các tu giả đang chờ của bí cảnh mở căn thẳng không ai dám nói chuyện quá lớn thì có một giọng nói khá to vang lên: "Cửa bí cảnh mở rồi! Cửa bí cảnh mở rồi!"
Tất cả các tu giả đang đứng ở đây đều đồng loạt hừng hực khí thế muốn lao vào bí cảnh, Hạ Hạ cũng ngồi dậy hứng thú muốn nhìn đám người này chen chúc nào vào cửa bí cảnh.
Vì ở đây không một ai biết cửa bí cảnh nhỏ hơn lớn, chỉ có những người đứng ở gần bí cảnh nhất mới nhìn thấy bí cảnh có một số điểm biến hóa mới đoán được cửa bí cảnh mở chứ không hề biết cửa bí cảnh to hay bé thế nào.
Những người đứng gần bí cảnh xông lên thì như đụng vào một bức tường vô hình mà bị ngã về phía sau.
Thấy cảnh tượng như vậy khá nhiều tu giả đứng lại, một người xem như kinh nghiệm lão làng hướng về mọi người nói: "Có lẽ bí cảnh này muốn vào thì phải có điều kiện gì đó. Hoặc là bí cảnh này cấm một điều gì đó."
Lục Yên thân là kẻ trùng sinh tự nhiên sẽ biết bí cảnh này cấm điều gì nên ả định sẽ là người tiến vào đầu tiên trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, ả cảm thấy kiếp trước để cho Lục Dao đi vào đầu tiên đúng thật là hời cho nàng ta. Bây giờ ả sẽ là người đầu tiên đi vào nhất định sẽ đón nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của những đệ tử khác.
Lục Yên nói với Tống Uy: "Đại sư huynh hay để muội đi trước cho."
Giọng nói của ả cố tình hơi lớn một chút để cho tất cả tu giả bên cạnh nghe thấy, lão tu giả là người lúc nãy giải thích bí cảnh vì sao không cho người vào cũng hơi ngạc nhiên khi Lục Yên chủ động như thế.
Lão nói: "Nha đầu này, can đảm tuy rằng rất tốt nhưng bí cảnh này vẫn không nên để một nha đầu như ngươi đi vào đầu tiên."
Tống Uy gật đầu đồng tình: "Nếu muội gặp nguy hiểm gì ta không kịp bảo vệ thì thân là đại sư huynh ta không biết nói sao với sư phụ."
Lục Yên mỉm cười tự tin nói: "Dù gì không có ai dám vào, thôi thì để muội đi."
"Có vào nhanh không thì bảo. Không vào thì để ta vào."
Một giọng nói lạnh nhạt, hờ hững vang lên ngay phía sau Tống Uy cùng Lục Yên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT