Hạ Hạ vừa cúi đầu vừa đi vào bên trong cục quản lí, đây là thói quen của cô lúc trước và bây giờ cũng như thế. Chỉ có như vậy thì tóc mái mới che khuất được mắt cô, mái tóc dài cũng sẽ che đi gương mặt, sẽ có ít người nhận ra cô. Bây giờ xuất hiện chưa có tiện lắm.
Hạ Hạ biết mình sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện trở lại nhưng mà cô định khi nào có trường hợp bất đắc dĩ lắm thì mới lộ diện còn trường hợp nào dấu được sẽ dấu đi.
Trần Tử Lâm theo như lệnh của anh trai mình đi xem xét ở cục quản lí tu tiên hiện đại, theo như lời của Trần Tử Lam thì Huyết Ảnh Hồng Liên sẽ đem theo em gái hồ ly kia đến đây để kí hiệp định hòa bình. Gã cũng hàm hồ đoán ra được vì sao Huyết Ảnh Hồng Liên lại làm như thế, cũng biết vì sao anh trai gã lại bảo gã đi.
Dù gì cũng trôi qua gần mười năm rồi, Huyết Ảnh Hồng Liên dung mạo tuy không thay đổi nhiều nhưng cũng sẽ làm một chút thủ thuật che mắt, hơn nữa chưa chắc gương mặt hôm qua đột nhập vào Trần gia của em gái hồ ly đó cũng là gương mặt thật. Cũng chẳng có kẻ nào ngu đến mức lại dùng gương mặt thật của mình đi đột nhập vào nhà người ta cả, nếu không có thủ thuật che mắt thì cũng dù cái gì đó bịt mặt lại chứ không để y nguyên như vậy được.
Hạ Hạ lúc này cũng cùng Đông Nhi kí xong hiệp định hòa bình, Đông Nhi cầm lý chứng minh thư của mình có chút vui vẻ hào hứng.
"Vậy là từ giờ ta có thể tự do đi lại rồi đúng không?"
Hạ Hạ gật đầu: "Đúng vậy nhưng nhớ mang theo tiền cũng không được tùy ý làm việc mình thích, mọi thứ muốn đi hay muốn làm điều phải suy nghĩ trước."
Đông Nhi thắc mắc: "Tiền? Nơi này của ngươi sử dụng vàng hay bạc? Ta có thể biến ra vàng để lừa những tên ngu ngốc kia."
Hạ Hạ thở dài: "Nơi này của ta không sử dụng vàng hay bạc gì cả mà là sử dụng giấy." Cô dùng tay trái quẹt lên không trung một cái, khung giao diện của bản thân cô lập tức hiện lên.
[Họ tên: Hạ Hạ.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 20.
Tu vi: Luyện khí tầng 5.
Nghề nghiệp: Nhân viên.]
Hạ Hạ lướt sang bên phải một cái, giao diện lập tức chuyển sang một giao diện giống như điện thoại cũng có app game, cài đặt, tìm kiếm,... Cô mở giao diện tìm kiếm lên mở ảnh tờ tiền ra cho Đông Nhi xem.
"Xem rõ chưa? Đây là tiền mặt của thế giới này." Ngươi mau mở giao diện của bản thân lên đi ta chỉ cho cách thao tác."
Đông Nhi ò một cái cũng bắt chước động tác xỉa Hạ Hạ mở giao diện của bản thân mình lên.
[Họ tên: Hạ Đông Nhi.
Phân loại: Yêu tinh hòa bình.
Tuổi: 200
Tu vi: Yêu tinh cấp 8.
Nghề nghiệp: Chưa có]
Đông Nhi wao lên một tiếng phấn khởi nói: "Tuổi của ta cao hơn ngươi gấp 10 luôn kìa."
Hạ Hạ liếc nhìn khinh bỉ Đông Nhi: "Yêu tinh thế giới này tuổi thọ cao nhất là 3500 tuổi lớn hơn con người 10 lần cũng tức là yêu tinh 160 tuổi mới được xem là trưởng thành, mới có khả năng ra khỏi nơi những yêu tinh chưa trường thành sinh sống. Với lại cách tính tuổi đối với yêu tinh không giống người nên mới có sự chênh lệch gấp 10 lần đó, thật chất thì thời gian giữa người và yêu cũng không khác nhau lắm. Ngươi mới 200 tuổi tức là cũng vừa trưởng thành không lâu, bỏ đi cái gấp 10 lần kia thì ngươi cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Với lại ngươi tưởng đây là thông tin thật của ta à?"
Đông Nhi nghe thế kinh ngạc: "Vậy tên Hạ Hạ cũng không phải thật à?"
Hạ Hạ trầm mặt một lúc rồi mới nói: "Hạ Hạ là tên thật, chỉ là mất đi cái họ thôi."
Khung giao diện của Hạ Hạ vào mấy năm trước đã bị cô sửa đổi hết rồi nên mới không có ai tìm ra cô, ngay cả Tiểu Hệ Hệ lúc trước không điều tra được bất cứ thứ gì về cô cũng là do Tiểu Hệ Hệ đã dò khung giao diện Hạ Hạ bây giờ chứ không phải là khung giao diện của Huyết Ảnh Hồng Liên.
Nếu không sai lắm thì Hạ Hạ bây giờ cũng đã 28 tuổi rồi, chỉ là cô sửa rút gọn lại còn có 20 thôi.
Đông Nhi càng kinh ngạc hơn: "Ta cứ tưởng họ người là họ Hạ chứ, ngươi còn đặt họ cho ta là họ Hạ mà."
"Lúc trước quả thật không phải họ Hạ nhưng bây giờ là họ Hạ. Cái họ kia của ta đã không có thể sử dụng được nữa rồi."
Đông Nhi nhìn Hạ Hạ muốn nói gì đó an ủi cô, nàng nhận ra cái Hạ Hạ gặp ở quá khứ của cô cứ như một vết sẹo trong tim không thể nào lành được, nó cứ mãi ở đó nó muốn dày vò Hạ Hạ nhưng Hạ Hạ chẳng bao giờ để ý đến nó, bây giờ đối với cô tuy vết sẹo còn nhưng nó cũng không thể làm gì được cô.
Nhưng lời an ủi của Đông Nhi còn chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên vang lên một tiếng nói vừa nghe quen thuộc lại xa lạ.
Trần Tử Lâm gấp gáp nói: "Mau bắt hai người đó lại, tuyệt đối không thể để cho họ chạy thoát!"
Đông Nhi: "..."
Tên hề chết bầm.
...
Chúc mọi người 30/4 vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT