Chỗ mà ma tôn nghe đồn sẽ xuất thế là một ngọn núi tuyết gần tỉnh Cố Nghị, ngọn núi này quanh năm chỉ có một mùa tuyết duy nhất nơi này thường cũng chẳng có ai sinh sống.
Nghĩ cũng lấy làm lạ, ma tôn xuất thế ít nhất cũng phải chọn nơi có nhiều người một chút để thuận tiện hút đi nhân khí của bọn họ mà phục hồi tu vi chứ, không lẽ ma tôn này mạnh đến mức mà xem thường luôn cách hút nhân khí để nhanh chóng tăng tu vi này?
Dù gì cũng chẳng liên quan đến Hạ Hạ nên cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì.
Tu tiên giả nghiễm nhiên ngự kiếm một ngày sẽ đến không cần thời gian quá lâu nhưng nghe người khu vực này nói trong đêm hay xảy ra bão tuyết nên những tu tiên giả ở đây đều thuê phòng trọ để nghỉ qua đêm rồi ngày mai lên đường.
Vì số lượng người quá đông những quán trọ nơi này không đủ phòng để cho mọi người một phòng nữa nên không còn cách nào khác ngoài việc một phòng sẽ có hai người ngủ.
Vốn trưởng môn muốn Hạ Hạ sẽ ngủ cùng với một nữ đệ tử khác nhưng chưa để ông mở miệng thì Hạ Hạ đã nắm lấy cánh tay của Dạ Nhạc giơ lên: "Ta ngủ cùng hắn."
Khương trưởng lão nghe như thế ngay lập tức có phản xạ nhíu mày: "Ngươi ngủ cùng hắn thì còn ra hệ thống gì nữa." Giọng ông nghe tức đến mức hai cộng ria ở mép sắp bị hơi thở từ mũi ông thở bay lên luôn rồi.
Sắc mặt của trưởng môn tái nhợt đi một cách không ai phát hiện, người ta nói không ai hiểu con hơn cha không ai rõ con hơn mẹ, mặc dù ông không tiếp xúc quá nhiều với Hạ Hạ nhưng cũng nhìn cô từ khi cô còn nhỏ đến bây giờ làm sao ông có thể không phát hiện ra giữa Hạ Hạ và Dạ Nhạc đang ở loại tình cảm gì.
Người ta nói con gái đầu lòng gả đi là vô cùng xót xa, ông vốn không thể cho Hạ Hạ tình cảm của một người cha được nhưng ông cũng thể để Hạ Hạ tùy ý chọn lang quân như thế, ngay cả Vạn Cố Trì ông cũng cảm thấy không tốt huống chi là Dạ Nhạc nhưng bây giờ tình thế lại không cho ông cơ hội mở miệng.
Hạ Hạ không để tâm nói: "Ta mặc kệ, mấy người nghĩ sao thì nghĩ." Nói rồi cô liền kéo Dạ Nhạc lên phòng để cho những người còn lại vừa hoang mang vừa không hiểu, đương nhiên vẫn có một số người trong lòng xem đây là một màn kịch hay đáng để hóng chuyện.
Lúc nằm trên giường ngủ, vẫn như lúc bốn năm trước Dạ Nhạc nằm ở sát bên trong giường còn Hạ Hạ lại nằm sát ngoài mép giường. Không phải cô không muốn sát vào trong đâu mà vì cô sợ Dạ Nhạc sẽ bị hoảng thôi.
Có điều khi cơn buồn ngủ đang ập tới hai mí mắt của Hạ Hạ gần chuẩn bị đánh nhau đến nơi thì cô phát hiện Dạ Nhạc có điều gì đó không đúng.
Cô quay sang nhìn Dạ Nhạc cuộn thành một đoan, cảm giác như đang chịu thứ gì đó vô cùng thống khổ vậy.
Hạ Hạ thấy vậy gấp muốn chết, cô vội vàng lật người hắn lại, vỗ vỗ lên gương mặt cho Dạ Nhạc tỉnh một chút: "Dạ Nhạc, ngươi làm sao thế?" Triệu chứng này cũng phải dính phải bệnh tật hay bị thương gì.
Dạ Nhạc mở ánh mắt mơ hồ lên ngước nhìn Hạ Hạ, cả người hắn bây giờ vô cùng nóng cứ như bị bỏ vào một cái bếp lò vậy, hắn bây giờ chỉ biết bàn tay đang để trên gương mặt mình vô cùng mát, muốn thêm một chút.
Dạ Nhạc nắm lấy tay Hạ Hạ để lên ngực mình, mơ hồ nói: "Nóng quá..."
Hạ Hạ: "..."
Này........ hình như cô phát hiện triệu chứng của Dạ Nhạc là đang bị gì rồi.
Đôi mắt Dạ Nhạc đỏ ngầu, hắn nhìn Hạ Hạ đang ngồi bên cạnh mình, vì lúc nãy để kiểm tra cho hắn nên Hạ Hạ đã ngồi dậy để cho thuận tiện.
Trong chớp mắt Hạ Hạ đã bị Dạ Nhạc đè dưới thân, hắn ngay tức khắc gặm lên môi cô.
Chính xác là gặm không phải hôn.
Dạ Nhạc sống cùng Hạ Hạ bốn năm nay từ thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đã trưởng thành thành một thanh niên mười chín, hai mươi tuổi. Nhưng có điều thân là người tu tiên không có quan tâm nhiều về việc dục vọng, bình thường hầu như ai cũng cấm dục. Đương nhiên vẫn có một số người trong tông môn lại lén đi xem một ít sách cấm tuy nhiên trong số đó không có Dạ Nhạc. Bởi vậy nên Dạ Nhạc không hề có một chút gì về việc lên giường này.
Hạ Hạ thở dài trong lòng, cuối cùng thành người dạy cho hắn.
Hai ngươi răng môi giao nhau, lưỡi trêu đùa đuổi bắt trong khoang miệng vang lên những tiếng ái muội.
Trong lòng Hạ Hạ không biết nên nói số Dạ Nhạc xui hay nói lần này là lần tốt cho cô nữa.
Vốn trong lần đi này người dính xuân dược là nam chủ sau đó phát sinh quan hệ cùng với nữ chủ, đương nhiên tu vi nữ chủ lúc đó không đủ sức chống lại nam chủ nên hai người có một đêm mây mưa sau vụ đó thì nam chủ mới thấy có lỗi bắt đầu để ý đến nữ chủ nhiều hơn.
Nhưng mà lần này không biết Dạ Nhạc uống nhầm chén trà của Vạn Cố Trì hay người bỏ thuốc lại bỏ sai chén nhưng mà việc đó không còn quan trọng nữa.
Làm xong việc này rồi ngày mai tính sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT