Hôm sau, Hạ Hạ mặc một bộ y phục lam có cùng với Dạ Nhạc cũng mặc trên người một bộ y phục cùng màu. Hai người đứng gần nhau nhìn cứ giống hai chị em vô cùng thân thiết.

Dạ Nhạc cũng không ngờ mình hôm nay lại vô tình trùng màu y phục với sư phụ. Không biết y nghĩ đến gì mà đôi tai lại bất giác đỏ lên.

Hạ Hạ thì chỉ đi tay không, một bộ dáng vô cùng thảnh thơi, ngược lại với cô thì ba người còn lại là Dạ Nhạc, Vạn Cố Trì cùng Chúc Tử Đan đều mang thêm một cái giỏ.

Vạn Cố Trì hơi nhíu mày một chút hỏi: "Sư muội không đem gì theo sao? Chẳng phải đã nói sẽ giả dạng người từ nơi khác đến nên phải mang theo ít đồ giả dạng cho giống à?"

Hạ Hạ ngước mắt nhìn y một chút, trên tay xuất hiện một cây quạt giấy, tóc cũng búi đi thành kiểu của nam nhân. Đó cũng là lí do vì sao hôm nay cô mặc y phục lam, kiểu dáng hơi trung tính một chút. Cô chẳng nói chẳng rằng chỉ quạt quạt mình hai cái ra vẻ phong độ đến cao ngạo nhìn cứ như đang khinh thường người khác.

Dạ Nhạc thay cô nói: "Xin lỗi sư bá, cổ họng sư phụ ta hôm nay không được tốt nên là không thể nói nhiều được. Đồ sư phụ ta đều mang rồi đến lúc đó xem như ta là người theo là tiểu đồng của sư phụ là được."

Nghe nhứ thế Chúc Tử Đan tò mò hỏi: "Cổ họng của sư thúc vì sao lại như thế?"

Dạ Nhạc nghe câu hỏi của Chúc Tử Đan trong lòng hơi ngại ngùng nhưng mặt ngoài lại chẳng biểu lộ gì nhiều. Hắn giống như bị một loại bệnh mà người hiện đại gọi là tâm thần phân liệt, rõ ràng đối mặt với Hạ Hạ một bộ dáng khác mà đối với người ngoài lại trở thành một bộ dáng khác.

Đáng ra cũng không như thế đâu, chỉ là Hạ Hạ bảo hắn đừng có biểu lộ nhiều cảm xúc với ngoài.

Dạ Nhạc có thích bị quản chế như thế không?

Hắn đương nhiên là rất thích, hắn thích được sư phụ quản như thế. Điều đó có thể chứng minh trong lòng sư phụ thì hắn chiếm một khoảng không nhỏ.

Nói một chút về cổ họng của Hạ Hạ. Rõ ràng hôm qua gặp trưởng môn và Vạn Cố Trì vẫn bình thường mà hôm nay lại khác thì phải nói đến chuyện chiều hôm qua.

Chẳng qua là cô nói với Dạ Nhạc rằng mình nhạt miệng quá muốn ăn bánh đậu xanh, Dạ Nhạc chưa bao giờ làm món bánh đậu xanh nên cũng không dám làm cho cô. Kết quả Hạ Hạ bảo cứ nấu đi, cô ăn được mỗi lần làm chừng vài cái từ từ cải thiện lần sau làm cho cô ăn sẽ tốt hơn.

Rồi cuối cùng Dạ Nhạc lần đầu làm thì hơi ngọt, lần sau thì quá nhạt, làm đến lần thứ năm thì xem như tạm ổn. Nhưng mà mỗi lần làm thì làm tận năm cái, Hạ Hạ cứ thế ngồi ăn hai mươi lăm cái bánh đậu xanh nên qua hôm sau vì ăn đồ ngọt quá nhiều nên cổ họng có chút rát.

Dạ Nhạc cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng, bộ mặt nhỏ nhăn lại. Ủy ủy khuất khuất đừng một góc chịu phạt.

Hạ Hạ cũng thật không ngờ nguyên thân lại dở ăn đồ ngọt đến thế, chẳng qua ăn có hai mươi lăm cái thì đã đau họng rồi. Đây cũng không phải lỗi của Dạ Nhạc, chẳng qua là cô muốn ăn nên mới bị như thế. Nhưng hắn cứ khăng khăng rằng là lỗi của bản thân, Hạ Hạ phải dùng đến chiêu dỗi hắn.

Cô nói: "Nếu như ngươi còn giận dỗi bản thân thì ta sẽ không để ý đến ngươi nữa."

Cuối cùng chiêu đó cũng có hiệu lực, Dạ Nhạc cũng không tự trách bản thân nữa. Dù gì cũng là người tu tiên chuyện đau cổ họng này cũng không tính là nặng gì.

Bốn người xuất phát xuống núi tìm đến thị trấn của hộ gia đình giàu kia đang ở.

Bộ dáng của nam nữ chủ thì không phải nói cũng biết. Nam thanh nữ tú đương nhiên rất được ánh mắt của người qua đường.

Hạ Hạ có chút không thích nhiều ánh mắt nhìn bản thân như thế nên cố ý đi sau nam nữ chủ cùng với Dạ Nhạc.

Cuối cùng cũng đến chỗ của hộ gia đình giàu đó, gia nhân thấy họ mới đầu không tin bọn họ là người của Vạn Linh tông. Phải chờ đến khi Vạn Cố Trì đưa thư mà bọn họ gửi đến Vạn Linh tông cho gia nhân để cho gia nhân đưa lại cho lão gia thì họ mới được đi vào.

Hạ Hạ uống một ngụm trà, cũng may là cô đã ăn ít thảo dược rồi nên cũng chẳng đến mức uống nước cũng nghe rát cổ họng.

Vì cô không muốn nói nên người trao đổi với lão gia của hộ gia đình này là Vạn Cố Trì.

Lão gia kể lại rằng cụ thể khoản một tuần lễ nay gia đình bọn họ liên tiếp nghe tiếng trẻ con khó hằng đêm. Nhưng mà nhà bọn họ đều không có trẻ nhỏ, lão gia cùng lão phu nhân chỉ có hai đứa con gái đều gả đi hết rồi nên không có khả năng là do cháu khóc được. Họ cũng nghĩ là con của gia nhân nhưng mỗi tội gia nhân trong nhà cũng chẳng dám đem con cái theo đến đây làm, mà nếu gia nhân ở lại sống ở đây thì cũng chẳng có ai có con cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play