Hai thanh kiếm liên tục va chạm phát ra tiếng keng chói tay cùng những tia lửa.

Hạ Hạ nhảy lên không lộn vòng về sau lưng người này đánh cho một chưởng khiến cho người này theo quán tính tiến lên phía trước vài bước.

Cô không biết vì sao nữ chủ lại đến chỗ của cô, nhưng mà nữ chủ đến chắc chắn không manh điều tốt lành gì.

Ngô Tường nhíu mày, cảm giác chấn động do hai thanh kiếm chạm nhau cũng chẳng quá tốt lành gì. Quả nhiên xuyên qua thế giới khác thực lực của bên đây khác bên của cô rất nhiều.

Lúc trước nói về kiếm cô có thể tự tin rằng không ai trên thế giới đó có thể so tài kiếm thắng cô được tựa như chẳng ai còn sống dưới lưỡi kiếm của cô nhưng mà khi qua thế giới này quả nhiên những thứ sức mạnh đó của cô cũng chỉ là một con kiến trong đàn kiến thôi.

Xem ra hôm nay muốn lấy bộ phận lõi của kẻ này không được rồi.

Hạ Hạ thu kiếm nhìn bóng dáng Ngô Tường biến mất, Lục Ngạn từ trên không đáp xuống đứng ngay bên cạnh cô, hắn có chút khó hiểu hỏi: "Em bỏ qua cho kẻ đó dễ như thế à?"

Hạ Hạ tra kiếm vào vỏ xong, nói: "Dù gì cũng chẳng có tổn hại gì về người không cần đuổi theo làm gì."

Lục Ngạn nghe vậy lập tức nhíu mày: "Cô ta đến chắc chắn không phải có ý tốt."

Hạ Hạ liếc nhìn Lục Ngạn, cô đương nhiên biết nữ chủ đến đây không đơn giản là muốn đánh nhau rồi nhưng mà cô bây giờ không thể giết nữ chủ được.

"Cô ta là nhân loại đó."

Ánh mắt của Lục Ngạn có hơi ngạc nhiên một chút, không chắc chắn hỏi lại: "Cô ta là nhân loại?! Sao em biết?"

"Việc đó không quan trọng."

Hạ Hạ đi đến chỗ đỗ nát vớ lấy vali nằm một góc của mình, cô nói: "Quan trọng bây giờ tìm một chỗ thay đồ, em cần đến tổng bộ một chút."

Lục Ngạn nghe vậy trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, hắn nhanh chống biến mất trong bóng đêm chỉ để lại cho Hạ Hạ một câu.

"Nếu như vậy thì anh cũng đi trước đây."

Hạ Hạ thở một hơi nhìn lên màn đêm đen.

Đừng hỏi vì sao cô không cản hắn, đơn giản bây giờ cô đến một nơi mà những vampire đều không nên đến hơn nữa hắn còn có việc của riêng mình.

.

.

Hạ Hạ đi ngang qua, mỗi lần cô đi ngang qua ai thì ánh mắt của họ đều đặt lên người cô. Đều cùng một ánh mắt không thể tin tưởng.

Hạ Hạ trong lòng cười lạnh.

Xem ra sắp có trò hay cho cô xem rồi.

Đến phòng lãnh đạo, ông ta ngồi trên chiếc ghế xoay vốn đang quay lưng về phía cô nhưng vừa nghe tiếng của Hạ Hạ thì đã lập tức quay lại.

"Không ngờ cô vẫn có gan để về đây."

Giọng nói ông ta chứa nỗi giận nhưng mà đôi mắt lại hiện lên một sự vui sướng giống như sắp loại bỏ được đối thủ của mình.

Hạ Hạ bình tĩnh trả lời: "Không biết tôi đã làm gì khiến cho tổng bộ cũng không được phép quay về."

Lãnh đạo đập mạnh lên bàn giọng nói vô cùng giận dữ: "Cô còn muốn che dấu nữa à. Được, nếu không có chứng cứ thì cô không nhận đúng không. Chứng cứ đó cô nhìn đi."

Hạ Hạ ngước nhìn màn hình chiếu của căn phòng này, hình ảnh chiếu thông qua một cái camera gần đó chiếu toàn cảnh cô đang đứng một phía từ trên trời có một người đáp xuống.

Đó chính là lúc cô và Lục Ngạn đang nói chuyện về nữ chủ.

"Thân là một purified cô lại nói chuyện tự nhiên với một vampire như thế, cô không thấy mình đang xúc phạm đến chức nghiệp mình đang làm à?" ông ta ngã lưng dựa hẳn vào ghế tay che trán một bộ dáng vô cùng thất vọng: "Vốn tưởng cô nhiều thành tích như thế sẽ là một người tốt, không ngờ cô lại đi cấu kết với vampire."

Hạ Hạ trong lòng cười lạnh, khinh bỉ hành động của lãnh đạo, à không bây giờ kể lúc này trở đi thì ông ta không còn gọi là lãnh đạo nữa.

"Thôi, tốt nhất cô nên giao thanh kiếm bạc cùng cánh tay trái và chân trái kia lại rồi rời khỏi đây đi. Chúng tôi không nhận những người cấu kết với vampire hại chính đồng loại mình."

Hạ Hạ cười khẽ nhưng đôi mắt lại chẳng thấy ý cười nào mà là một sự lạnh lùng, lạnh đến mức ra gà ông lãnh đạo của purified nổi khắp người.

"Nếu tôi nói không thì sao?"

Có lẽ ông ta không ngờ lại nghe được lời này của Hạ Hạ, ông ta mở to mắt vẻ mặt hiện rõ bốn từ không thể tin được.

Hạ Hạ lấy ra thanh kiếm bạc, chầm chậm mà rút ra khỏi vỏ, khuôn mặt của ông ta cũng nghiêm túc lại âm thầm định lấy súng từ tay được cấy ghép máy móc của mình.

Nhưng mà có lẽ ông ta không ngờ được Hạ Hạ lại biết được ông đang làm gì, cô vừa đi gần đến chỗ ông ta ngồi vừa nói: "Tôi đoán khi tôi đến gần ông thì ông sẽ rút cây súng đó ra bắn tôi."

Cô vừa đứng cách bàn ông ta một bước chân thì đúng như dự đoán những viên đạn bạc nhắm thẳng bay về phía cô.

Ông lãnh đạo tưởng như đắc ý giết cô đến nơi thì những viên đạn kia không biết như thế nào khi cách Hạ Hạ khoảng chừng mười cm thì rơi xuống. Mà nói chính xác hơn là bị biến thành hai nữa rồi rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play