Cho tới giờ, sao Vân Dã có thể không nhìn ra Bạch Đồ bị làm sao.
Hắn vô thức nắm chặt tay sư tôn lại gần thêm chút, thì thầm: "Sư tôn, người cảm thấy thế nào?"
Bạch Đồ không nói được gì.
Hơi thở Vân Dã quá gần, đối với y lúc này càng giống như đổ dầu vào lửa, không những không giảm bớt khô nóng còn làm y cảm thấy khó chịu hơn. Bạch Đồ cúi đầu thở dốc, gần như không thể khống chế được suy nghĩ muốn nhào lên người đối phương.
Vân Dã thấy y như vậy, nơi nào còn tâm tư tiếp tục đại điển, vội nói: "Con trước mang người về."
"Đừng." Bạch Đồ ngăn hắn. Mắt y ngập hơi nước nhìn qua mỏng manh xinh đẹp: "Làm hết nghi thức đi, ta còn...còn có thể chống đỡ được một lúc."
Vân Dã trầm mặc trong giây lát: "Vâng."
Hắn cẩn thận đỡ Bạch Đồ xuống, nắm tay y đi tới đại điện.
Bước chân Bạch Đồ rất ổn, gần như không nhìn qua được khác thường nào nhưng bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt tay Vân Dã, đầu ngón tay run run.
Mùi thơm cỏ xanh càng nồng nặc quanh quẩn hai người, làm Vân Dã cũng hơi mất bình tĩnh. Hắn lặng lẽ phóng ra linh lực ngăn trở mùi thơm kia tiếp tục lan rộng.
Hai người ngồi vào chỗ mình trên đại điện, thầy tế chủ hôn lấy ra một phong thơ cầu kỳ bắt đầu đọc tràng giang đại hải.
Lần đầu tiên Vân Dã chán ghét lễ nghi phiền phức của Ma Uyên như vậy.
Trên đời này e rằng không có đôi tân hôn phu phu nào trên tiệc cưới có thể đau khổ hơn họ. Bạch Đồ có thể khống chế bản thân không nhào lên người Vân Dã đã không dễ dàng, căn bản không nghe rõ xung quanh nói gì, toàn dựa vào Vân Dã nói nhỏ bên tai y nên làm gì tiếp theo.
Cuối cùng y ngây ngốc cùng Vân Dã hành lễ, uống rượu, lúc này mới bị đưa vào phòng tân hôn trước.
Nhưng chờ Vân Dã làm xong toàn bộ lễ tiết còn lại, rốt cuộc có thể tiến vào phòng tân hôn cũng đã là một canh giờ sau khi Bạch Đồ rời đi. (1 canh giờ là hai tiếng lận đó)
- ---đây còn là kết quả mấy phen hắn thúc giục.
Vân Dã vẫy lui thị tòng trong coi, đẩy cửa ra, mùi thơm ngọt ngào lập tức xông tới mặt.Trong điện bày khắp lá vàng lụa hồng, trên bàn châm nến đỏ chữ 囍 (hỉ), ánh sáng mơ hồ chiếu sáng thân ảnh sau tầng tầng màn che.
Vân Dã thở dốc nặng nề.
Hắn bước nhanh vén màn lên liền thấy rõ người trước mắt.
Bạch Đồ co rúc trên giường, hỉ bảo trên người bị y kéo lộn xộn không thôi, đôi tai thỏ ở sau ót run rẩy đáng thương. Nhận ra được hơi thở quen thuộc tới gần, Bạch Đồ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hồng ngập nước như muốn rơi lại không rơi.
"Sao giờ con mới đến a...." Bạch Đồ ủy khuất oán giận.
Vân Dã cúi người hôn y, một tay linh hoạt cởi đi ngoại bào phiền phức trên người, ôm chặt người vào lòng: "Xin lỗi con tới trễ."
....
Khi Bạch Đồ tỉnh lại đã không còn trong phòng tân hôn.
Y ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân như bị tách rời ra rồi ghép lại vậy, đau vô cùng, một chút sức lực cũng không có. Bạch Đồ tựa lưng ở đầu giường, rất nhanh đã nhận ra nơi này.
Vậy mà giống y chang nhà ở trên Kỳ Minh Sơn của họ.
Trước đó Vạn Điệp Hải phái người tới đánh lén, y khởi động trận pháp phá hủy chỗ ở Kỳ Minh Sơn, vậy đây là đâu?
Vân Dã đã đi đâu?
Nghĩ đến chuyện phát sinh trước đó, Bạch Đồ dở khóc dở cười.
Ai có thể ngờ tới cái kỳ động dục này sớm không tới trễ không tới lại chọn ngay lúc hai người thành hôn. Trong nửa lễ thành hôn phía sau y ngốc ngốc căn bản không biết đang làm gì.Bạch Đồ đang xuất thần đột nhiên có người đẩy cửa vào.
Vân Dã đi tới trước giường sờ sờ trán y, ôn nhu hỏi: "Cảm thấy tốt hơn chưa?"
Bạch Đồ không dám nhìn hắn, rụt về phía sau hơi ngật đầu.
Không có mang thai, kỳ động dục lại càng thêm dữ dội hơn trước đó, cũng không giống trước chỉ làm qua một lần đã giảm bớt. Y chỉ nhớ rõ y mơ màng nhiều ngày, quấn chặt đối phương không tha, nên làm không nên làm đều làm hết.
Tai Bạch Đồ đỏ lên thấp giọng hỏi: "Ta như vậy... mấy ngày?"
Vân Dã nghĩ tới gì khóe miệng cong lên: "Từ đại điển thành hôn kết thúc đến nay đã ba ngày."
Mặt Bạch Đồ nóng lên, vội vàng đổi chủ đề: "Nơi này là....Kỳ Minh Sơn?"
"Vâng." Vân Dã nói: "Con phái người tu sửa lại nơi này, mọi thứ đều như cũ, mở thêm một truyền tống trận ở trong sân, có thể trực tiếp tới Ma cung thành Lâm Uyên. Vốn định sau khi thành hôn với sư tôn xong liền dẫn người và Tiểu Hôi Cầu về ở, ai ngờ..."
Hắn dừng chút lại cười nói: "Sư tôn nháo làm con trở tay không kịp."
Lỗ tai Bạch Đồ đỏ hơn.
Bạch Đồ lại hỏi: "Tiểu Hôi Cầu đâu?"
Vân Dã nói: "Còn đang ở Ma Uyên. Con nói cho nó biết cơ thể sư tôn không khỏe, để nó đừng tới quấy rầy. Tiểu tử kia tưởng rằng sư tôn có đệ đệ, còn vui vẻ hồi lâu."
"Lại nói tiếp...." Vân Dã lại gần, thanh âm cũng nhỏ lại: "Chúng ta làm càn ba ngày như vậy, nơi này của sơ tôn.... không chừng...."
Hắn nói, lòng bàn tay đặt lên bụng Bạch Đồ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bạch Đồ chỉ mặc lý y đơn bạc, nhiệt độ lòng bàn tay lập tức truyền tới người y, ký ức cơ thể đối với tiếp xúc thân mật còn chưa hoàn toàn giảm, cơ thể y lập tức ngứa ngáy.
"Kia... nào dễ dàng như vậy!" Bạch Đồ đẩy tay hắn ra, mặt nóng lên.
Người tu hành càng cao thâm càng khó mang thai. Tiên thân dựng dục là cơ duyên ban tặng, nếu cơ duyên chưa tới thì cầu cũng không cầu được.
Vân Dã cười cười, lại gần ôm Bạch Đồ ôn nhu nói: "Nói đùa với người thôi, con luyến tiếc người lần nữa chịu khổ, chỉ nghĩ thôi con cũng đau lòng."
Vân Dã cách quá gần, Bạch Đồ hít vào toàn là hơi thở của Vân Dã, lập tức cảm thấy nhiệt độ trên người kéo lên.
...Không thể nào.
Tim Bạch Đồ bất an nhảy lên, cảm giác khô nóng như một cây đuốc nhanh chóng đốt lên, đốt tới khắp xương tùy tứ chi.
Mùi thơm cỏ xanh tản ra.
Vân Dã chớp mắt: "Sư tôn đây là...?"
Hô hấp Bạch Đồ nhanh chóng nặng nề còn mạnh miệng nói: "Ta không sao...."
Đều đã ba ngày còn không biến mất, đây cũng quá...quá mất mặt.
Y đẩy Vân Dã ra, hít một hơi thật sâu nỗ lực làm bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng hơi thở Vân Dã ở mọi nơi như tình dược vậy, càng làm cơ thể y khô nóng.
Bạch Đồ thực sự không chế cơ thể mình không nỗi, chỉ có thể đuổi người: " Ngươi đi ra ngoài."
Vân Dã nghiêng đầu, chậm rãi hỏi: "Sư tôn thật sự muốn con ra ngoài?"
"Ra ngoài!"
Lần đầu tiên Vân Dã không phản đối, ngược lại nghe theo lời y đứng dậy ra cửa.
Cửa phòng nhanh chóng khép lại, Bạch Đồ dựa ở ben giường điều động nội tức lấy tu vi áp chế dục niệm.
Nhưng hiện tại y đã sớm không còn là Tiên Tôn thanh tâm quả dục, cổ thân thể này trải nghiệm quá thoải mái từ loại chuyền này, nơi nào có thể dùng lực bên ngoài đè xuống.
Y cảm giác được Vân Dã chưa đi xa mà đang đứng chờ ở cửa.
Nhất định là đang đợi y mở miệng gọi hắn vào.
....Sao đối phương lại hư như vậy.
Ý thức Bạch Đồ nhanh chóng mơ hồ, trong miệng nỉ non: "Vân Dã...."
Cơ hồ là một giây sau, Vân Dã nhanh chóng đẩy cửa vào. Hắn đi tới bên giường cố tình hỏi: "Sư tôn gọi con có việc?"
Bạch Đồ cắn cắn môi dưới không trả lời.
Vân Dã cười cười không chọc y nữa, cúi người hôn lên đuôi mắt phiếm hồng của Bạch Đồ: "Ngoan, muốn gì phải nói ngay... trước gọi tiếng phu quân."
....
Vân Dã và Bạch Đồ cứ như vậy định cư ở Kỳ Minh Sơn. Có truyền tống trận, Vân Dã có thể tùy thời về Ma Uyên xử lý sự vụ. Mà sau tháng thứ ba hai người thành hôn, giới Tu Chân cuối cùng cũng nhả ra đạt thành hiệp định trăm năm không can thiệp chuyện của nhau với Ma Uyên.
Chính ma phân tranh rốt cuộc chính thức hạ màn.
Lại một năm đông đi xuân tới, vừa tới lễ Thượng Tị ở dân gian, Vân Dã và Bạch Đồ dẫn Tiểu Hôi Cầu xuống núi chơi.
Một năm trôi qua, Tiểu Hôi Cầu cao thêm mấy phần nhưng không lớn nhanh như lúc mới sinh ra, tốc độ trưởng thành như đứa bé bình thường.
Trên đường người đến người đi, hai bên đường bày bán rất nhiều đồ chơi mới mẻ. Tay trái Tiểu Hôi Cầu nắm tay Bạch Đồ, tay phải nắm tay Vân Dã, tò mò nhìn chung quanh. Tiểu Hôi Cầu chưa từng tới đây nhưng Bạch Đồ hết sức quen thuộc.
Nơi này là chính là thành nhỏ dưới chân núi Thiên Diễn Tông.
Bạch Đồ hỏi Vân Dã: "Sao lại tới đây?"
Vân Dã nhìn cây nhân duyên vẫn sừng sững ở cuối con phố, lụa hồng nhẹ nhàng bay bổng trong gió.
Vân Dã nói: "Tới tạ lễ."
Hai người tới dưới tàng cây nhân duyên, Vân Dã ngồi xổm vỗ vỗ đầu Tiểu Hôi Cầu: "A cha và cha con có chuyện muốn nói, con qua bên cạnh chơi một mình đi."
Tiểu Hôi Cầu đưa tay ra, giọng sữa nói điều kiện: "Một cây kẹo hồ lô."Vân Dã sách một tiếng, lấy bạc từ trong lòng đưa cho bé: "Ăn ít thôi, con sắp béo thành quả cầu.... Được được được, không mập không mập, đi ăn đi."
Tiểu Hôi Cầu cầm bạc da da chạy đi, Bạch Đồ lắc đầu: "Đều là con cưng chìu."
Vân Dã cười nói: "Nhi tử của con, con không cưng chìu thì cưng chìu ai."Hắn dừng chút, thì thầm bên tai Bạch Đồ: "Không đúng, người con cưng chìu nhất rõ ràng là Ma
hậu của con."
Bạch đồ không có quen thân mật với hắn trước mặt người ngoài, tránh sang một bên.
Lễ Thượng Tị là ngày người có tình gặp gỡ ở dân gian, sóng người dưới tàng cây nhân duyên chen nhau. Hai người không có tham gia náo nhiệt mà đứng bên ngoài nhìn cái cây từ phía xa xa.
Bạch đồ như nghĩ tới điều gì nghiêng đầu hỏi: "Con không hiếu kỳ lụa hồng con viết có còn ở đó không sao?"
Vân Dã mở lụa hồng, cười cười: "Người xem, vẫn còn ở...."
Rất nhanh hắn đã thấy nét chữ không phải của hắn.
Bên cạnh tên hắn xuất hiện nét chữ thanh tú.
Nét chữ đó cả đời này hắn cũng sẽ không quên.
Nụ cười trên mặt Vân Dã cứng lại, ngốc ngốc nói: "Đây là người sửa? Chuyện khi nào, sao con không biết.... người đừng chạy a."
Bạch Đồ không trả lời, quay đầu nhìn đi thẳng về phía trước.
Hai người một trước một sau truy đuổi, mãi đến khi lên cây cầu đá Vân Dã mới ngăn người lại: "Người mau nói rốt cuộc là người đổi từ khi nào? Đoạn thời gian này con luôn ở bên người, không thấy người tới đây."