Tiểu Hôi Cầu kết thúc câu nói long trời lở đất, quay đầu đi theo thị tòng rời đi. Vân Dã vừa nghe thấy Tiểu Hôi Cầu nói đã cảm thấy không tốt, như không có chuyện gì xoay người rời đi.
Bạch Đồ ở phía sau gọi hắn: "Vân Dã!"
Không những không dừng, Vân Dã còn tăng tốc bước chân. Vân Dã nhanh chóng bay vào trong phòng, không đợi hắn thở phào, một luồng gió mát phất qua, thân ảnh trắng thuần xuất hiện trước mặt dùng sức đẩy, trực tiếp đẩy hắn bay tới cửa.
Lưng Vân Dã đập vào cửa điện phía sau, đóng cửa lại.
Bạch Đồ giận dữ nghiến răng: "Này là biện pháp của ngươi?"
Vân Dã chột dạ né tránh ánh mắt y, nỗ lực giải thích: "Sư tôn, con cũng là bị bức tới bất đắc dĩ. Không như vậy sao có trị được nhãi con."
Bạch Đồ: "Nhưng ngươi cũng không thể...."
Bạch Đồ nói không ra lời, vừa thẹn vừa giận, lỗ tai đỏ bừng.
Vân Dã nhanh chóng nhân cơ hội ôn nhu dỗ: "Sư tôn đừng giận, không phải biện pháp này có hiệu quả sao, vừa vặn mấy ngày nay chúng ta không có cơ hội như hôm nay."
Bạch Đồ hừ lạnh, quay đầu vào nội thất: "Tối nay không cho phép ngươi lên giường."
Vân Dã như bị sét đánh: "Đừng a sư tôn, con sai rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa..."
Bạch Đồ ngồi bên giường không nói, Vân Dã lại gần ôm y, lấy lòng hôn má y: "Sư tôn, con chỉ muốn ở một mình với người, từng giây từng phút ở bên cạnh người, người đứng đuổi con đi."
Thần sắc Bạch Đồ có chút động: "Con không muốn đi."
Vân Dã vội vàng gật đầu.
"Cũng tốt, vậy con ở lại đi."
Bạch Đồ cười với hắn, một giây sau Vân Dã chỉ cảm thấy trong lòng mình nhẹ bẫng, một con thỏ thuần thục đạp ra đống y phục, nhảy lên gối.
Thỏ nhỏ tìm một tư thế thoải mái trên gối đầu, lỗ tai rũ xuống, dáng vẻ thoải mái tự đắc: "Còn chưa lên, ta muốn ngủ."
Vân Dã: "..."
Vân Dã trầm mặc, thầm nghĩ, này không thể trách hắn.
Hắn tắt chúc đăng trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn dầu mờ nhạt. Vân Dã bò lên giường, một giây sau, trong màn ánh ra thân ảnh một con sói nhỏ.
Hai chân trước Vân Dã đặt ở hai bên Bạch Đồ, từ trên cao nhìn xuống con thỏ nhỏ dưới thân, đôi mắt sói hơi nheo hỏi: "Sư tôn không biến trở về?"
Dáng vẻ này của hắn làm Bạch Đồ hơi e sợ, nhưng nghĩ tới mình cũng đã biến về nguyên hình, đối phương không thể làm gì y liền kiên trì nói: "Không biến."
"Đây là người nói, chút nữa sư tôn đừng hối hận."
Nói xong, sói nhỏ lè lưỡi liếm liếm lông thỏ.
Bạch Đồ run run lập tức cảm thấy không ổn.
Nhưng đã không còn kịp.
Nhờ áp chế hình thể, sói con dùng chân trước dễ dàng đè thỏ nhỏ trên gối. Đầu vùi vào phần bụng thỏ mềm mại, lại ngửi lại liếm, nơi nơi đụng, trong chốc lát làm toàn thân thỏ nhũn ra.
"Ô...ô..." Lỗ tai thỏ nhỏ run run, xụi lơ nằm trên gối, trong cơn khoái lạc chỉ có thể phát ra tiếng khí âm (tiếng thỏ).
Nhưng sói con ác ý dùng răng nhẹ nhàng ma sát da lông yếu ớt của thỏ, một chút cũng không có ý muốn bỏ qua.
"Không, không được, buông ra...." Rốt cuộc Bạch Đồ bị sói con dằn vặt không chịu nổi biến thành người dưới thân sói con, toàn thân bủn rủn lui về phía sau trốn.
Có lẽ là vừa rồi kích thích quá mãnh liệt, y cũng không biến về hình người hoàn toàn, đôi tai thỏ đáng thương buông xuống sau ót, đôi mắt hồng hồng ngập nước, dáng vẻ bị bắt nạt.
Khi y biến trở về Vân Dã cũng biến trở lại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của y, mắt Vân Dã càng tối hơn, hắn ôm eo Bạch Đồ kéo y lại, lần nữa đè lên giường.
"Sư tôn, chuyện cần đáp ứng Tiểu Hôi Cầu, chúng ta cần làm mới phải."
......
Mấy ngày sau Vân Dã xử lý xong sự vụ tồn đọng, rốt cuộc rãnh rỗi có thể đi một chuyến tới chính đạo gặp mặt các chưởng môn các phái. Bạch Đồ vốn không đồng ý nhưng Vân Dã khăng khăng, chỉ đành đáp ứng.
Đồng thời Bạch Đồ cũng nói ra muốn đi với Vân Dã.
Hai người không mang theo tùy tùng, đơn độc ra khỏi Ma Uyên.
Địa điểm gặp mặt cũng chọn ở Thiên Diễn Tông.
Bạch Đồ sớm báo chuyện này cho Lăng Vi Quân - chưởng môn Thiên Diễn Tông, để hắn an bài.
Hai người cưỡi xe ngựa nhanh chóng tới nhập khẩu Thiên Diễn Tông.
Bên trong xe, Bạch Đồ vẫn không yên lòng hỏi: "Con thật sự không muốn ta đi vào cùng con?"
"Không cần." Vân Dã kéo người qua hôn lên, ôn nhu nói: "Sư tôn coi con là tiểu hài tử sao, chút chuyện nhỏ này cũng không xử lý được?"
Bạch Đồ lắc đầu: "Ta không có ý tứ này nhưng địch ý tiên môn với con rất sâu, lỡ họ gây loạn gì...."
"Con biết, chính là như vậy mới không để cho sư tôn đi." Vân Dã nói: "Con sẽ không để cho họ làm sư tôn khó chịu nữa."
Bạch Đồ ngây người: "Chuyện trước đó...."
"Chỉ Phong đã nói cho con biết." Vân Dã xoa xoa tóc y, thấp giọng nói: "Nếu sớm biết sư tôn trở về sẽ phải nhận ủy khuất như vậy, khi đó con sẽ không cho sư tôn trở về, còn suýt nữa làm hại sư tôn bị thương trong lôi kiếp...."
Bạch Đồ mím môi, còn định nói gì thì ngoài xe đột nhiên truyền tới tiếng ai đó: "Là Vân sư đệ tới sao, chưởng môn phái ta tới đón."
Sắc mặt Vân Dã tự nhiên buông y ra, vén rèm xe lên.
Trước xe là đệ tử Thiên diễn Tông cấp cao.
Hắn thấy Bạch Đồ thì trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, vội vàng thi lễ: "Nguyên lai Tiên Tôn cũng ở."
Bạch đồ nhàn nhàn đáp, Vân Dã nói: "Sư tôn chờ con, con rất nhanh sẽ trở về."
Bạch Đồ gật đầu, Vân Dã xuống xe đi theo đệ tử Thiên Diễn Tông vào sơn môn.
Bạch Đồ nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, trong chốc lát đột nhiên ngoài xe truyền tới tiếng động. Bạch Đồ ngây người đứng dậy xuống xe ngựa.
Bùi Nhiễm đứng trước xe.
Thấy Bạch Đồ đi ra, Bùi Nhiễm thi lễ với y: "Gặp qua Tiên Tôn."
Bọn họ đã lâu không gặp, trên người Bùi Nhiễm vẫn có kiếm ý, chỉ là càng âm hàn chi khí càng nặng hơn trước, ấn đường mơ hồ xuất hiện khí đen.
Bạch Đồ hơi nhíu mày, nói: "Đổi nơi khác nói chuyện."
Y nói xong dẫn theo Bùi Nhiễm đi vào trong rừng.
Hai người đi vào trong rừng sâu, Bạch Đồ giơ tay bày kết giới, quay đầu hỏi: "Sao ngươi lại làm bản thân thành cái dạng này?"
Bùi Nhiễm tái nhợt cười: "Ta vốn là Tà Kiếm, mất đi phù hộ, đương nhiên sẽ dần ma hóa."
Bạch Đồ: "Sư huynh...."
Bùi Nhiễm nói: "Chủ nhân rất tốt, hiện tại đã về Vô Nhai Cốc."
hắn dừng chút, lại nói: "Ta tới là muốn hỏi Tiên Tôn, làm thế nào chặt đứt liên hệ giữa kiếm linh và kiếm chủ."
Bạch Đồ ngẩn ra, nhắm mắt: "Ngươi và sư huynh thật sự muốn nháo tới bước này?"
Bùi Nhiễm nói: "Có ta ở đây, chủ nhân vẫn luôn gặp rắc rối, ta chỉ là muốn giải thoát cho chủ nhân thôi."
Bạch Đồ bình tĩnh nói: " Ngươi hỏi sai người rồi, dù ta biết ta cũng không thể nói cho ngươi."
"Tiên Tôn cần gì như thế." Bùi Nhiễm nói: "Ta vốn là một tà kiếm, ở lại bên người chủ nhân sẽ không ngừng hấp thu Tiên lực của hắn, chủ nhân vốn không phải kiếm tu, sự tồn tại của ta đối với hắn chỉ có hại không lợi. Theo ta được biết, trước đó khi chủ nhân khăng khăng thu phục ta, sư tôn chủ nhân....vị Thượng Tiên Côn Luân cũng không đồng ý."
"Ngươi vẫn muốn như vậy?" Bạch Đồ nhìn hắn: "Dù người kiếm hủy hình tiêu?"
Bùi Nhiễm trầm mặc.
Bạch Đồ thở dài: "Kiếm linh và kiếm chủ ký kết khế ước vĩnh viễn không thể chặt đứt, trừ khi một bên hoàn toàn tiêu tán trên thế gian này."
"Ta hiểu, đa tạ Tiên Tôn cho biết." Bùi Nhiễm nói: "Tại hạ cáo từ đi trước."
"Chờ đã." Bạch Đồ gọi hắn lại: "Ngươi ngay cả chết còn không sợ, sao không dám nói rõ ràng mọi chuyện với sư huynh? Sư huynh đối với ngươi... cũng không phải là không có chút tình cảm, giữa các ngươi hà cớ gì đi tới bước này."
Bùi Nhiễm quay đầu, trả lời: "Bởi vì luôn phải có người đi tới bước này trước."
"Lúc Tiên Tôn phá Vô Tình Đạo vì Vân Dã, trước khi gặp lôi kiếp có từng nghĩ tới hậu quả?"
Bạch Đồ không trả lời.
Bùi Nhiễm lại nói: "Tiên Tôn không biết hậu quả khi phá Vô Tình Đạo nhưng hẳn cũng biết phá đạo liên quan tới tính mạng, không phải Tiên Tôn cũng lấy tính mạng đi đánh cược sao?
Bạch Đồ chợt nghe rõ thâm ý trong lời nói của hắn, thoải mái nói: "Ngươi nói đúng, ta đích xác đã đách cược. Ta đánh cược ta có thể chống đỡ."
Bùi Nhiễm cười cười với y, trong lúc cười khôi phục lại mấy phần tuấn dật tiêu sái trước kia: "Tại hạ cũng đang đánh cược, Tiên Tôn nghĩ ta có bao nhiêu phần thắng?"
Đương nhiên Bạch Đồ không thể nói ra đáp án.
Như trước đó y cũng không biết bản thân sẽ có bao nhiêu phần thắng khi phá đạo.
Nhưng dù thế nào cũng giống như lời người này nói, luôn phải có người đi tới bước kia.
Bùi Nhiễm thi lễ với Bạch Đồ, xoay người hóa thành bóng kiếm nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Bạch Đồ nhìn chằm chằm bóng kiếm bay xa, thở dài đi ra khỏi rừng, xa xa thấy được thân ảnh cao lớn dựa vào xe ngựa. Thấy y đi ra, Vân Dã bật người kéo y, ôm y một cái đầy cõi lòng.
Vân Dã ai oán nói: "Mới rời khỏi sư tôn một chút, vậy mà sư tôn đã đi gặp nam nhân khác. Chuyện nhà người ta sao lại làm phiền tới sư tôn."
Bạch Đồ trầm mặc sau đó hỏi: "Con nghe hết?"
"Nghe được chút." Vân Dã chua xót nói: "Bùi Nhiễm phải nhanh chóng bắt lấy Tiên Quân Thanh Huy mới tốt, tránh hắn cả ngày tới tìm sư tôn."
Bạch Đồ thấy phản ứng này của hắn, biết được hắn không có nghe thấy đoạn lôi kiếp thì hơi yên tâm.
Bạch Đồ: "Đó là sư huynh của ta, sao con lại ghen tị lung tung?"
Vân Dã hùng hồn nói: " Vậy thì sao, con hận không thể giam sư tôn lại, chỉ có thể nói chuyện với một mình con, chỉ có con được nhìn."
Tai Bạch Đồ hơi ửng đỏ, thấp giọng nói: "Đừng nói hưu nói vượn, sao nhanh như vậy đã ra?"
"Vốn cũng chỉ là gặp mặt, có thể tốn bao nhiêu thời gian." Vân Dã nói: "Con đã soạn ra phần đàm phán và hiệp định, mới vừa đưa cho họ. Con nói với họ nếu như đáp ứng, ghi lại, không đáp ứng, khai chiến."
"Con lại đang làm càn." Bạch Đồ trách cứ lo lắng nói: "Con không lo lắng ép bọn họ nóng nảy, họ sẽ thật sự khai chiến với Ma Uyên sao."
"Họ không dám." Vân Dã cười: "Chỉ có một mình con họ còn không dám tùy tiện động thủ với Ma Uyên, bây giờ có thêm sư tôn, dù thực sự khai chiến, họ đánh thắng được sao?"
Bạch Đồ bật cười.
Đây là lần đầu y thấy có người ỷ thế hiếp người lại ngôn từ chính nghĩa như vậy.
Vân Dã nhẹ nhàng cọ cọ cổ Bạch đồ, ôn nhu nói: "Con còn tiển thể đưa cho họ thiệp cưới."
"....Đại hôn Ma Quân và Ma Hậu, người nghĩ xem sẽ có người dám tới không?"
Bạch Đồ ngẩn ra: "Con...."
Vân Dã lẩm bẩm: "Chỉ là họ không đến cũng được, đỡ sư tôn thấy đám đạo mạo kia rồi phiền lòng."
Bạch Đồ hơi hoảng hốt, tuy y đại khái biết suy nghĩ Vân Dã nhưng lần này thực sự bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức làm y choáng váng.
Y giật mình nhìn Vân Dã, một hồi sau mới ngốc ngốc hỏi: "...Con thật sự nghĩ xong?"
Vân Dã bật cười: "Sao không nghĩ ra, có thể có hôm nay, con nằm mơ cũng không dám."
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Bạch Đồ, cười xấu xa: "Thiệp cưới cũng đã đưa, hiện tại sư tôn không thể từ chối, nếu không con sẽ dây dưa với người đến chân trời góc biển."
Vân Dã nắm tay Bạch Đồ, cúi đầu trịnh trọng hôn lên đầu ngón tay y.
"Con muốn chiêu cáo thiên hạ chính thức cười người làm hậu."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đám cưới các ngươi muốn sắp tới ngao ~ (Thanh âm Tiểu Hôi Cầu phát ra)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT