Vân Dã cứng đờ, cảm xúc mềm mại trên môi chỉ trong chốc lát. Bạch Đồ ngồi dậy, không được tự nhiên dời ánh mắt, mặt nóng lên, hơi hồng hồng.

"Sư, sư tôn..." Vân Dã ngây ngốc gọi y, lại không biết nên nói gì, ngốc ngốc chạm lên môi mình như không xác định đó có phải là thật không.

Lúc tay hắn hạ xuống lại chạm phải mấy cây châm bạc trên người, Vân Dã bị đau "ngao" lên mới tỉnh táo lại.

Bạch Đồ vội vàng kéo tay hắn, chân tay luống cuống giữ mấy cây châm bạc cho hắn:"Con đừng lộn xộn a, những cây châm bạc này là để phong bế mạch máu của con, không cho tinh khí của con tiết ra ngoài, con...."

"Đừng để ý tới nó." Vân Dã thuận tay hất đống châm trên người đi, tay cầm lấy tay Bạch Đồ, thoáng chốc kéo người vào lòng:"Con thật vui, sư tôn, con rất vui."

Bạch Đồ bất đắc dĩ bật cười:"Con thật là... cũng quá dễ thỏa mãn."

Vân Dã không nói gì tựa đầu vào cổ Bạch Đồ, Bạch Đồ vỗ vỗ vai Vân Dã:"Được rồi, ta ghim mấy cây châm lại cho con, nghĩ cũng đừng nghĩ gì nữa."

Vân Dã khẽ ứng tiếp, nằm trên giường không hồ nháo gì nữa.

Tay Bạch Đồ lướt qua làn da rắn chắc nhẵn nhụi, tìm được huyệt vị, cắm từng cây châm bạc lên. Đôi tay mềm mại trắng nõn, ngón tay thon dài lộ ra vẻ mỏng manh, Vân Dã thấy mà nóng nảy, chỉ cảm thấy vô cùng giày vò.

Cũng may Bạch Đồ hiểu y lý, nhanh chóng cắm về vị trí cũ. Cuối cùng, y nhẹ nhàng đè lên ngực Vân Dã.

Bạch Đồ thấp giọng nói:"Lấy máu chế thuốc cho ta, con không đau sao?"

"Không..." Vân Dã vừa định trả lời lại ngừng lại, câu trả lời đến bên miệng lập tức chuyển, đáng thương nói:"Đau, vô cùng đau."

Bạch Đồ biết hắn lại là đang cố ý làm nũng, nương theo lời hắn hỏi:"Vậy phải làm sao mới có thể làm Vân Tiểu Dã của chúng ta không còn đau?"

Vân Dã nắm ống tay áo y, hạnh phúc nói:"Sư tôn hôn con một cái, hôn lâu chút, con liền hết đau."

Bạch Đồ không chút lưu tình đẩy tay hắn, nhàn nhạt nói:" Được một tấc lại muốn tiến một thước."

Vân Dã giương mắt chờ mong nhìn y.

Không thể không nói, hiện tại hắn thực sự rất biết đối phó với Bạch Đồ.

Bạch Đồ bị ánh mắt này của hắn làm mềm lòng, y kéo vạt áo lỏng lẻo cho Vân Dã, khom lưng:"Vậy con phải đáp ứng ta, không được làm tiếp loại chuyện ngu ngốc này."

"Nhưng..."

Bạch Đồ hơi thẳng người lên, giảng đạo lý với hắn:"Linh lực tổn hao cũng không phải đại sự gì, hôm nay con thân chức vị cao, loạn trong giặc ngoài, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm con, con lại chỉ lo chút linh lực của ta..."

Y sờ sờ tóc Vân Dã, thở dài:"Sao ta lại có thể có đồ đệ ngốc như con."

Vân Dã yên lặng nhìn y, không trả lời.

Bạch Đồ uy hiếp:"Nếu con không đáp ứng, vậy ta đi?"

"Đừng." Vân Dã vội vàng kéo y:"Con đáp ứng là được."

Bạch Đồ hơi cong môi.

Vân Dã nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, cuối cùng hiểu rõ vì sao thế gian lại có câu yêu phi họa quốc (chắc nói Đát Kỷ).

Có một người như vậy ở bên cạnh, đừng nói là thứ gì khác, dù người này muốn mạng của hắn, hắn cũng có thể không chớp mắt cho đi.

Huống chi, người nọ đang cúi đầu, cặp môi mềm mại sắp chạm vào môi hắn....

Đột nhiên cửa điện bị người đẩy mạnh ra, vu y đi vào tức giận nói:"Kêu ngươi hầu hạ tôn thượng uống thuốc xong rồi nhanh đi ra ngoài, Tiên Tôn có đại sự sống còn gì muốn ngươi truyền lời lâu như vậy?"

Bạch Đồ như con thỏ bị đạp đuôi, suýt nữa cả kinh nhảy dựng lên.

Y theo bản năng biến trở về bộ dáng lúc đầu, chột dạ ngồi dậy.

Vân Dã một hơi kẹ ở ngực, hận không thể ném lão đầu hỏng việc này ra. Nhưng vu y một chút tự giác cũng không có, ngồi xuống ghế trong điện, thổi râu trừng mắt:"Còn không mau đi ra ngoài, đừng chậm trễ tôn thượng nghỉ ngơi."

Bạch Đồ cúi đầu bưng chén thuốc Vân Dã uống xong:"Thuộc hạ liền đi."

"Chờ đã." Vân Dã đột nhiên gọi y lại.

Vu y nhướng mày, lại thấy Vân Dã sắc mặt bình thường nói:"Đại nhân vu y, người này tâm tư cẩn thận, ta mới nói với hắn để hắn bắt đầu từ ngày mai tới đây chăm sóc ta."

Bạch Đồ ngẩn ra.

Người này lại đang làm cái gì?

Vu y không biết vì sao hắn đột nhiên có ý tưởng này, khuyên nhủ:"Tôn thượng, trong điện đã có rất nhiều người hầu..."

"Ta muốn hắn." Vân Dã ngắt lời:"Người khác đều kém hơn hắn."

Vu y chần chờ.

Ở Ma Uyên địa vị hắn cao quý, lúc Ma Quân tiền nhiệm còn sống hắn chính là đại phu ngự dụng của Ma Quân, năm đó cũng nhìn tận mắt Vân Dã ra đời. Vu y là người nghiêm khắc, tức giận tới ngay cả Ma Quân tiền nhiệm cũng không để vào mắt, nếu không cũng không dám đem Vân Dã tĩnh dưỡng ở đây.

Mấy ngày nay vị Ma Quân thiếu niên này luôn không an ổn, thời thời khắc khắc muốn chạy ra ngoài. Lúc này đột nhiên Vân Dã nói lên yêu cầu, hắn theo bản năng cảm thấy người này đang chơi đùa thủ đoạn.

Vân Dã nói điều kiện với hắn:"Để hắn ở đây, ta đáp ứng đại nhân vu y sẽ tĩnh dưỡng mấy ngày."

"Thật không?"

Vân Dã:"Đương nhiên."

Vu y:"... tùy ngươi vậy."

Vì vậy bắt đầu từ ngày thứ hai, Bạch Đồ không còn trở ngại tới thiền điện.

Bạch Đồ vốn không yên lòng hắn, này cũng đúng lúc thỏa mãn ý y. Hơn nữa Vân Dã cũng không dám thật sự sai sử y làm gì, lúc không có người ngoài ngược lại là hắn chăm sóc Bạch Đồ thật nhiều.

Ngày hôm đó Bạch Đồ đang định xuất môn, quang kính trong túi trữ vật đột nhiên run run, bay ra khỏi túi trữ vật, trôi nổi trước mặt Bạch Đồ.

Gương mặt quen thuộc xuất hiện trong quang kính.

Bạch Đồ ngồi xuống, nhàn nhạt nói:"Sư huynh."

Trong quang kính, Tuân Dịch nheo mắt quan sát y từ trên xuống dưới một hồi:"Xem ra, hắn đối với sư đệ không tệ?"

Bạch Đồ:"Sư huynh tìm ta có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì." Tuân Dịch nói:"Một lần đi của ngươi là hơn nửa tháng, sư huynh lo lắng an nguy của ngươi mới thử xem có thể liên lạc với ngươi không."

Bạch Đồ nói:" Đa tạ sư huynh."

Tuân Dịch dừng chút, lại nói:"Ngươi ở bên kia ngược lại sống tự tại, ngươi có biết bên giới Tu Chân người người đều cảm thấy bất an."

Tròng mắt Bạch Đồ khẽ nhúc nhích:"Xảy ra chuyện gì?"

Tuân Dịch nói:"Còn không phải là bởi vì đồ đệ bảo bối của ngươi. Tuy Vân Dã không làm gì với chính đạo nhưng ngươi cũng rõ tính nết đám người giới Tu Chân kia, họ cho rằng chi chủ Ma Uyên trở về, nhân gian sớm muộn sẽ rơi vào nước sôi lửa bỏng như quá khứ. Từng người nơm nớp lo sợ muốn tổ chức thành lập liên minh tiên môn gì đó, cùng nhau đối phó Ma Uyên."

"Là thiếu sót của ta." Bạch Đồ nói:"Những ngày qua.... thân thể ta không khỏe, qua hai ngày ta sẽ đích thân tới Thiên Diễn Tông, làm chân tướng sáng tỏ."

"Không cần thiết." Tuân dịch lắc đầu:"Ngươi lo dưỡng thai tốt, ta tìm ngươi chỉ là vì đánh tỉnh các ngươi. Nếu ngươi thực sự không yên lòng, thì đừng ngại giao cho Vân Dã tới xử lý."

Bạch Đồ hơi kinh ngạc:"Ta tưởng... sư huynh có thành kiến với hắn."

"Đương nhiên ta có thành kiến với hắn." Mặt bên kia quang kính, không biết Tuân Dịch tìm chỗ nào nằm xuống mò tới một bầu rượu, ngửa đầu uống một hớp:"Hại sư đệ nhà ta thành như vậy còn phải đi cái loại địa phương đó chịu khổ, ta có thành kiến với hắn không được sao?"

Bạch Đồ cười khẽ, lắc đầu:"Sao các ngươi luôn cho là ta chịu khổ, ngươi cũng vậy, hắn cũng vậy... ta sống rất tốt, chịu khổ chỗ nào."

Sắc mặt Tuân Dịch lập tức nghiêm túc, nhìn y thật sâu.

"Sao?"

Tuân Dịch:"Ngươi biết đã bao lâu rồi ngươi chưa cười trước mặt ta sao?"

Bạch Đồ ngẩn ra.

Tuân Dịch không nhìn y nữa, lại uống miếng rượu, lo lắng nói:"Thực ra năm đó ngươi gặp trở ngại phi thăng, sư tôn cho ngươi sửa lại thành tu Vô Tình Đạo, ta từng dị nghị với sư tôn."

"Ngươi trọng tình trọng nghĩa, thương xót chúng sinh, căn bản tu không được Vô Tình Đạo. Chỉ là sư tôn nói cho ta biết, chính là vì trong lòng ngươi chứa quá nhiều tình nghĩa, ngươi mới không ném xuống được tất thảy trên thế gian. Ngươi muốn phi thăng nhất định phải tuyệt tình đoạn niệm."

"Sau đó ngươi thành công, cũng trở nên càng ngày càng không giống ngươi." Tuân Dịch ngập ngừng lại nói:"Nhưng bây giờ ta cảm thấy ngươi giống như chậm rãi trở lại."

Bạch Đồ:"Ta...."

Chính y cũng không phát hiện.

Có lẽ là cuộc sống ở Ma Uyên trong đoạn thời gian này thật sự quá thanh nhàn, làm Bạch Đồ quên mất thân phận của mình.

Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y bỏ xuống thân phận người xuyên việt xuống, cũng là lần đầu tiên y không có phí hết tâm tư ngụy trang bản thân trước mặt người khác.

Tuân Dịch đột nhiên hỏi:"Mấy tháng trước, vấn đề Bùi Nhiễm hỏi ngươi ngươi còn nhớ rõ không?"

Bùi Nhiễm hỏi y, có phải chỉ có tình sư đồ với Vân Dã không.

"Đương nhiên, ta với hắn sao có thể còn có gì khác...." Thanh âm Bạch Đồ ngừng lại.

Tuân Dịch lại như yên tâm, hắn cười cười:"Đừng khẩn trương, ta chỉ thuận miệng hỏi, nghe ngươi nói vậy ta cũng yên tâm. Được rồi, ngươi trước nghỉ ngơi cho tốt, giới Tu Chân bên này tạm thời không tìm được Ma Uyên, ngươi không cần lo lắng."

Bạch Đồ:"Sư huynh, ta..."

Tuân Dịch quơ quơ bầu rượu trên tay:"Ta phải đi, những ngày qua Bùi Nhiễm luôn ép ta kiêng rượu, không thể bị hắn thấy được."

Hắn nói xong, quang kính sáng lên, thân ảnh Tuân Dịch biến mất trong quang kính.

Bạch Đồ thu quang kính ngồi hồi lâu.

Người tu Vô Tình Đạo phi thăng không thể động phàm tâm, đây là quy củ Thiên Đạo định ra, cũng là quy củ khi lập ra khi Bạch Đồ tới thế giới này.

Vấn đề đó y vốn không nên chần chờ.

Nhưng bây giờ....

Như nhận thấy nỗi lòng của Bạch Đồ, tiểu tử trong bụng động nhẹ.

Bạch Đồ trấn an sờ bụng, thấp giọng nói:"Được, không nghĩ nữa, đi tìm phụ thân con."

Khi Bạch Đồ đi tới thiền điện vu y mới vừa cắm xong châm cho Vân Dã, rời đi sắc thuốc cho Vân Dã. Bạch Đồ đi tới bên giường mặc y phục cho hắn.

Vân Dã nhạy bén nhận ra sự khác thường của y:"Sư tôn sao vậy?"

Bạch Đồ lắc đầu:"Không có gì...."

Ánh mắt Vân Dã sáng lên:"Sư tôn gạt con."

"Ta không có."

Vân Dã yên lặng nhìn y một hồi rồi nhích vào trong giường, nói:"Vậy sư tôn nằm với con một chút đi."

"Được." Bạch Đồ gật đầu nằm xuống.

Vân Dã chống đầu nghiêm túc nhìn Bạch Đồ. Bạch Đồ bị hắn nhìn tới không được tự nhiên, quay đầu:"Con nhìn ta làm gì?"

Vân Dã cười với y:"Sư tôn đẹp."

Bạch Đồ bị nụ cười của hắn làm cho hết giận, lại nghĩ tới gì đó, nói:"Mới vừa rồi ta và sư huynh liên lạc."

Vân Dã hơi cau mày:"Lại là y..."

Bạch Đồ:"Con hãy nghe ta nói..."

Vân Dã cắt ngang:"Con không nghe, sư tôn luên lạc với nam nhân khác, con ghen."

Bạch Đồ cốc nhẹ lên trán hắn:"Ta chỉ nói với sư huynh chuyện giới Tu Chân..... giới Tu Chân muốn thành lập liên minh tiên môn, cùng nhau đối phó Ma Uyên."

Vân Dã không lộ ra chút kinh ngạc, lơ đãng nói:"Con biết."

Bạch Đồ:"Con đã sớm biết?"

Vân Dã cười cười:"Tin tức Ma Uyên cũng không có bế tắc như sư tôn nghĩ."

Bạch Đồ nói:"Như vậy cũng tốt, ta tới tìm con thương nghị chờ thêm hai ngày nữa thân thể con khá hơn, ta sẽ mang Ô Cưu đi một chuyến tới Thiên Diễn Tông. Hiểu lầm giữa con và chính đạo không thể cứ để vậy... Con có nghe ta nói không?"

Vân Dã thưởng thức ngón tay của Bạch Đồ, ánh mắt rũ xuống:"Con đang nghe."

"Vậy con..."

Vân Dã nghiêng đầu nhìn y, tròng mắt chuyển chuyển:"Sư tôn muốn rời khỏi Ma Uyên, không nên làm chút gì lấy lòng con sao?"

Bạch Đồ nhíu mày:"Vân Dã."

Chỉ là từ sau ngày Bạch Đồ chủ động hôn Vân Dã, người này càng được một tấc lại muốn tiến một thước, dù muốn hắn làm chút việc cũng phải nói điệu kiện với Bạch Đồ. Nhỏ thì nắm tay nắm tay, lớn thì hôn mặt, ngây thơ đến một lời cũng khó nói hết.

Không đợi Bạch Đồ phản ứng, Vân Dã xoay người đè trên người cậu, uy hiếp nói:"Sư tôn mau lấy lòng con, không thì con không cho người rời khỏi Ma Uyên."

"Con..."

Nhưng vào lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.

Bạch Đồ đang định đứng dậy lại bị Vân dã đè chặt tứ chi.

Màn che bên giường rơi xuống, Vân Dã kéo mền đắp lên người cả hai, từ bên ngoài nhìn vào giống như chỉ có một người nằm trên giường.

Tiếng bước chân đi tới, nhưng không có tới bên giường, nghe vào như đang dọn dẹp thứ gì trên bàn.

Bạch Đồ trừng Vân Dã, lại chống lại đôi mắt mỉm cười của đối phương.

Vân Dã cúi đầu hôn nhẹ lên trán y. Nụ hôn kia mang theo ôn nhu có thể làm nhũn người, chầm chậm từ ấn đường đến mí mắt Bạch Đồ, cuối cùng chuyển qua bên tai.

Bạch Đồ bị hắn hôn tới toàn thân nhũn ra, không nhịn được co rúm lại.

"Đừng nhúc nhích." Vân Dã ghé sát lỗ tai y, ác ý nhẹ giọng nói:"Sư tôn không muốn bị người phát hiện đúng không."

Hắn vừa nói vừa mổ nhẹ lên tai Bạch Đồ:"Đường đường là Tiên Tôn chính đạo, biến ảo thành hình dáng khác chạy tới phòng ngủ ta, còn bỏ lên giường của ta."

Mặt Bạch Đồ nóng hổi, thật giống như đã làm chuyện gì không thể để bị người khác phát hiện vậy, khẩn trương nắm chặt vạt áo Vân Dã.

Vân Dã cẩn thận ôm y vào lòng, mỉm cười nói xong, câu nói sau cùng:"Sư tôn, sư tôn có thấy chúng ta giống...."

"Yêu đương vụng trộm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play