Toàn thân Bạch Đồ như nhũn ra, thân thể y như lá rụng vậy, khôgn ngừng run rẩy, hơi thở quen thuộc trong không khí như hóa thành tình dược, mỗi một tấc trên thân thể đều kêu gào ầm ĩ, muốn người đối diện chạm vào, muốn hắn....

Không được.

Không thể như vậy.

Cắn chặt môi dưới, cảm giác đau đớn truyền tới làm Bạch Đồ khôi phục mấy phần thanh tỉnh, y nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, mãi đến khi lưng dán lên mặt tường lạnh như băng.

Trận pháp đã đóng, hiện tại ngay cả chạy ra y cũng không thể chạy.

Chỉ cần chống đỡ tới khi Vân Dã đột phá cảnh giới là tốt rồi... Chống đỡ tới khi hắn kết thúc...

Bạch Đồ cuộn bản thân thật chặt, trán đụng sàn nhà lạnh băng, đuôi mắt xuất hiện hơi nước. Ý thức của y dần mơ hồ, thậm chí không có chú ý tới, trên người mình lại tản ra mùi hương ngọt ngào.

Đó là loại tín hiệu dẫn dụ đặc thù khi động vật động dục, nói rõ nơi này có một con thú nhỏ đang rơi vào kỳ động dục, bất cứ lúc nào cũng có thể giao hợp...

Vân Dã lo lắng không thôi.

Từ Luyện Khí tới kết đan, hắn chỉ cần tụ đủ linh lực một chỗ, dựa theo tâm pháp ngưng đan. Những đối với người đã sớm trải qua từ kiếp trước, căn bản dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm được.

Chân khí vốn đâu vào đấy dần bắt đầu chấn động theo tâm trạng, Vân Dã cau mày, trán nhanh chóng xuất hiện tầng mồ hôi mỏng. Thức hải cùng hỗn loạn, chân khí bắt đầu tán loạn, càng nóng ruột, càng không thể khống chế.

Ý thức Vân Dã chìm vào trong thức hải, đang muốn kéo chân khí về quỹ đạo, mũi đột nhiên ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.

Mùi vị đó nồng nặc hơn lúc đầu rất nhiều, không có dấu hiệu nào mà cuốn lấy hắn. Hô hấp Vân Dã lập tức dồn dập, bản năng lặng yên trong máu dần khôi phục.

Thức hải điên cuồng rung động, linh lực hội tụ một chỗ hoàn toàn tản ra, Vân Dã mở mắt, đáy mắt thoáng yêu quang sâu thẳm.

Trước mặt hắn, thân ảnh thuần trắng ở phía xa như đang chống đỡ đau đớn rất lớn, thân thể cuộn tròn ở bên tường, vô thức run rẩy..

Y là của ta.

Những lời này quanh quẩn lặp đi lặp lại trong đầu Vân Dã, mắt hắn càng tối sầm, yêu quang trong mắt lại càng sáng. Chốc lát, hắn đứng lên đi tới chỗ người nọ.

Ý thức Bạch Đồ đã sớm mơ hồ, khi mơ mơ màng màng, y cảm giác có người chạm vào y. Xúc cảm kia như mang theo sức hấp dẫn, lập tức xoa dịu khó chịu trên người.

Y theo bản năng dán lên người nọ, nỉ non:"Khó chịu, giúp ta..."

Một tay nâng cằm y lên, sau đó, một nụ hôn hung ác đánh tới.

Yêu quang trong mắt Vân Dã sáng rực, hắn bất chấp hôn người nọ, như muốn hoàn toàn ăn người nọ vào bụng.

Bạch Đồ khó chịu nức nở.

Động tác của Vân Dã nhẹ hơn, hắn đặt Bạch Đồ lên mặt đất, một lần nữa hôn lên, ôn nhu nhẹ nhàng như đang trấn an.

Bạch Đồ bị hắn hôn choáng váng, cơ thể vô thức thả lỏng.

...Mãi đến khi, bàn tay nóng hồi trượt tới bụng dưới y.

Toàn thân Bạch Đồ chấn động, đột nhiên tỉnh táo lại.

Y mở mắt, người phía trên vẫn không ý thức được sự thay đổi của y, vẫn tiếp tục động tác.

"Không được...." Bạch Đồ bị hắn hôn tới nhũn người, cố gắng duy trì thần trí, lòng bàn tay tụ đủ Linh Lực vỗ nhẹ lên Vân Dã.

Người sau lảo đảo lui về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất, đang muốn tiến lên lại bị tường trắng ngăn trở.

Lưng Bạch Đồ dán chặc tường, luống cuống tay chân kéo lại y phục mới nhìn về phía Vân Dã.

Người nọ đã hoàn toàn không còn thần trí, ánh mắt là điên cuồng mất khống chế, yêu khí không ngừng thoát ra khỏi cơ thể, giống như sắp bị tẩu hỏa nhập ma.

Bạch Đồ nghĩ lại mà sợ.

May mắn y tỉnh táo lại, không thì sẽ hại chết tiểu đồ đệ.

Bạch Đồ mạnh mẽ chống đỡ khó chịu trong người, giơ tay dẹp đi tường trắng trước mặt, nhẹ nhàng điểm lên trán Vân Dã. Một cổ Linh Lực tinh thuần rót vào cơ thể Vân Dã, rung động trong thức hải đột nhiên ngừng lại.

Linh Lực trong thức hải Vân Dã không ngừng giao điệp, dây dưa nhưng không cách nào ngưng tụ lại được.

Bạch Đồ cấp bách kêu:"Vân Dã!"

Y còn chưa thoát ra khỏi kỳ động dục, tình huống như vậy căn bản không thể duy trì được bao lâu.

Môi Bạch Đồ trắng bệch, mồ hôi trượt xuống gò má. Y thúc giục càng nhiều Linh Lực hơn, mạnh mẽ tụ tập Linh Lực hỗn loạn trọng thức hải của đối phương.

Đột nhiên, Linh Lực xao động ngừng lại.

Bạch Đồ mở mắt ra, đối phương đã mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục lại tỉnh táo.

Vân Dã nhẹ tách ra khỏi Bạch Đồ, trở lại trung tâm trận pháp, khoanh chân ngồi xuống. Rất nhanh, Linh Lực trong cơ thể hắn bắt đầu vận chuyển lận nữa, đâu vào đấy.

Bạch Đồ thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất.

Không biết qua bao lâu, cổ Linh Lực kia rốt cuộc cũng tụ thành một viên Nguyên Đan ánh kim quang, Linh Lực mạnh mẽ trở về cơ thể Vân Dã, dần bình tĩnh lại.

Hoàn thành đột phá cảnh giới.

Bạch Đồ vội vàng thu trận pháp, đẩy ra cửa tĩnh thất.

Gió đêm lạnh giá thổi vào trong phòng, đại não hỗn độn thanh tỉnh mấy phần. Y quay qua nhìn người ngồi trong tĩnh thất thật sâu. Người sau vẫn chưa tỉnh lại, hắn mới đột phá Kim Đan kỳ nhưng vẫn cần một khoảng thời gian củng cố lại tu vi.

Bạch Đồ khẽ thở dài lảo đảo đi vào bóng đêm.

Cánh cửa lần nữa khép lại, đôi mắt Vân Dã khép chặt, hoàn toàn không phát hiện.

Bạch Đồ chưa rời khỏi tĩnh thất được bao xa, còn chưa trở lại phòng ngủ toàn thân xuất hiện ánh sáng, biến trở về nguyên hình. Thỏ trắng nhỏ bị che dưới tầng tầng y phục, cố sức duỗi chân đạp y phục trên đầu ra, mệt mỏi nằm trên y phục, ngay cả nhúc nhích chân cũng không còn sức.

Thân hình thỏ con nhỏ bé, lại mơ hồ có thể thấy bụng phồng lên một khối nhỏ, tứ chỉ mở rộng, nhìn bầu trời trên đầu, thở một hơi thật dài.

Đây là chuyện gì a.

Bạch Đồ nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi trở về nguyên hình, cảm giác khô nóng trên người lập tức lui xuống. Y khôi phục khí lực, đang định đứng dậy đột nhiên phá hiện trước mắt tối lại.

Một tay xách y lên.

Bạch Đồ sợ hết hồn, theo bản năng đạp một cái, một chân đá vào gương mặt tuấn tú của đối phương.

"Au!" Tuân Dịch kêu thảm thiết, tay xách gáy Bạch Đồ để ra xa:"Ngươi muốn mưu sát thân sư huynh?"

"Thì ra là sư huynh." Cơ thể căng chặc lần nữa thả lỏng, Tuân Dịch vẫn phủng y trong lòng bàn tay.

Tuân Dịch chọt chọt đầu y, hỏi:"Đây là xảy ra chuyện gì, mấy ngày không gặp, sao đã trở về nguyên hình?"

Bạch Đồ cụp tai, không muốn nói chuyện vừa mới phát sinh lúc nãy, qua loa giải thích:"Vân Dã đột phá cảnh giới, ta hộ pháp cho hắn nên hao tổn Linh Lực. Sư huynh, sao sư huynh lại tới đây?"

Tuân Dịch nhặt y phục Bạch Đồ lên, bưng y đi tới đình viện:"Ta dự cảm ngươi xảy ra chuyện, tiện đường đi qua Thanh Vân Sớn nên tới đây xem ngươi, không ngờ lại thật đã xảy ra chuyện. Ta nói, ngươi vẫn nên nhanh chóng tìm một nơi an định dưỡng thể đi, chưa bao giờ thấy ai như ngươi, mang thai còn phải bận tâm nhiều như vậy."

Bạch Đồ im lặng không đáp.

Thật ra y cũng muốn đi nhưng đang trong thời điểm mấu chốt,  nếu y đi, chỉ sợ Thiên Diễn Tông sẽ đại loạn.

Tuân Dịch mang y về phòng ngủ, đặt y trên giường, lại nói:"Nếu ngươi thật sự không muốn đi, cũng có một biện pháp."

"....Thai nhi trong bụng ngươi là Tiên Thể, hấp thụ Linh Lực của ngươi để lớn lên. Hài tử này cũng là hài tử của Vân Dã, dù sao hiện tại tiểu tử kia cũng đã là Kim Đan kỳ, ngươi có thể hút chút Linh Lực trong cơ thể hắn nuôi thai, sẽ không đến mức trở về nguyên hình."

Bạch Đồ ngẩn ra:"Này... này không được đâu."

Tuân Dịch:"Có gì không được, hắn thân là phụ thân hài tử, ra chút Linh Lực thì sao chứ?"

"Ý ta không phải như vậy..." Bạch Đồ muốn nói lại thôi.

Hấp thụ Linh Lực chắc chắn sẽ phải tiếp xúc thân mật, nhưng hôm nay y và Vân Dã....

Bạch Đồ chần chờ trong chốc lát, không có nói nỗi lo này ra miệng.

Tuân Dịch xoa xoa đầu Bạch Đồ:"Tóm lại ta cũng đã nói tới đây, có muốn hay không tự ngươi suy xét. Mấy ngày nay sư huynh sẽ chọn cho ngươi một nơi phúc địa, chờ ngươi chuẩn bị xong ta sẽ trở lại đón ngươi."

Hắn nói xong, liền muốn rời đi:"Được rồi, Bồng Lai đảo chủ còn đang chờ ta uống rượu cùng hắn, không thể ở lâu được."

Bạch Đồ hỏi:"Bồng Lai tới đây... tiện đường sao?"

Bước chân Tuân Dịch ngừng lại, giả vờ không nghe thấy, hóa thành ảnh kiếm biến mất trong trời đêm.

Bạch Đồ cười khẽ, trên đời này, cũng chỉ có vị sư huynh này quan tâm y như vậy.

Y trở mình, lật bụng nhỏ hơi nhô lên phía trên, mí mắt cụp xuống nhanh chóng thiếp đi.

Giấc ngủ này, ngủ thẳng tới sáng hôm sau.

Vân Dã vận công điều tức một đêm, khi mở mắt, bên trong tĩnh thất chỉ còn một mình hắn.

Hơi thở câu người mơ hồ lưu lại trong phòng, cũng đã phai nhạt rất nhiều, Vân Dã ngây người, hoảng hốt nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.

Hắn đè sư tôn của hắn ở dưới thân, còn muốn muốn...

Vân Dã chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân xông thẳng lên đại não, hắn đứng dậy, không chú nghĩ ngợi lao ra ngoài.

Tối hôm qua hắn đã làm cái gì???

Vân Dã đi tới trước cửa phòng Bạch Đồ, khẽ gõ cửa:"Sư tôn, người có ở trong đó không?"

Trên giường, thỏ nhỏ mở ra đôi mắt hồng trong suốt, mờ mịt chớp chớp.Y không trở về hình người, cơ thể tròn vo vì bụng dưới hơi nhô lên nên còn tròn hơn bình thường nhiều.

Bạch Đồ cố sức ngồi dậy, thanh âm Vân Dã truyền tới.

Ngoài cửa, Vân Dã quỳ gối trước cửa phòng, thấp giọng nhận sai:"Đêm qua đệ tử không nên mạo phạm sư tôn, xin sư tôn thứ tội."

Bạch Đồ thở dài, sói con này không biết y vào kỳ động dục, còn tưởng là bản thân tẩu hỏa nhập ma. Y lắc lắc đầu, định biến trở về nguyên hình.

Đổi lại... đổi lại không được???

Có lẽ là vì tối qua tiêu hao quá nhiều Linh Lực, chân khí ngưng tụ lại lập tức tán loạn, căn bản không thể trở về hình người được.

Thanh âm Vân Dã tiếp tục truyền tới, thanh âm vô cùng nhẹ:"Nếu sư tôn giận con, người đánh con mắng con đều được, đừng tránh con. Sư tôn, người ra gặp con đi, được không?"

Thúc giục cái gì mà thúc giục, chờ y biến trở lại đã!

Bạch Đồ gấp tới đổ mồ hôi lạnh, nhưng sói con này vẫn không ngừng ở bên ngoài lải nhải, làm y phân tâm.

Bạch Đồ không để ý tới hắn nữa, điều động chân khí trong cơ thể, từ từ ngưng tụ lại....

Ngoài cửa, đôi mắt Vân Dã ảm đạm:"Sư tôn thật sự không muốn nhìn đồ đệ của mình sao?"

Hắn vuốt ve cánh cửa, bên môi là nụ cười khổ:"Sư tôn không muốn gặp con, con sẽ đi, sư tôn đừng tức giận hỏng cơ thể."

"Đêm qua.... Đêm qua là con sai, đệ tử biết không nên ôm suy nghĩ đại nghịch bất đạo này với sư tôn, nhưng... con không khống chế được. Có mấy lời có lẽ không nên nói, dù là sư tôn muốn trục xuất con, con cũng muốn nói ra."

Hắn hít sâu một hơi, khẽ nói:"Sư tôn, con yêu người, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, con...."

Lời này vừa nói, chân khí vất vả hội tụ lại trong cơ thể trong chớp mắt tán loạn. Thân hình y chấn động, từ trên giường lăn xuống, làm chén trà đặt ở bàn thấp đầu giường rơi xuống.

Trong phòng truyền tới tiếng đồ sứ bể nát, Vân Dã cả kinh, lập tức đẩy cửa đi vào:"Sư tôn!"

Bên giường, một con thỏ nhỏ ngửa mặt nằm trên đất, đôi mắt trong suốt rực sáng màu hồng nhìn hắn, mờ mịt chớp chớp.

Tác giả có lời muốn nói: (Có rất nhiều nhưng đa số thông báo nhập v và cảm ơn nên mình chỉ edit mấy cái liên quan tới nvc)

Báo trước một chút, kế tiếp mọi người sẽ thấy~

Cao lãnh Tiên Tôn mang bầu chạy.

Trung khuyển chó săn nhỏ trên đường hắc hóa.

Phòng tối nhỏ định chế cho Tiên Tôn.

108 cách chơi khi đang mang thai (Này đừng tin)

Cùng với, chuyên đề buổi biểu diễn của nhóc con ---- ba ba ở đâu (cái này cũng đừng tin)

Hoàn toàn không ngược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play