Tay Vân Dã nắm vô cùng chặc, Bạch Đồ bị hắn nắm có chút đau, lắc tay:"Ngươi buông ra."

Vân Dã mới hoàn hồn.

Hắn không được tự nhiên buông tay thiếu niên, mất tự nhiên nói:"Xin, xin lỗi..."

Bạch Đồ kinh ngạc chớp mắt.

Sao người này lại đột nhiên đổi tính?

Lúc này không phải là trước trào phúng thể hiện, thuận đường gọi hai tiếng tiểu ngu xuẩn sao?

Chẳng lẽ là bị tư thế oai hùng vừa nãy của y kinh sợ?

Nhưng vào lúc này, quái vật lớn trước mắt bọn họ đột nhiên tỏa ra ánh sáng xanh. Hỗn Nguyên Thú hóa thành tro tàn trong ánh sáng màu xanh, trên mặt tuyết chỉ còn một thanh Tiên Kiếm.

Là Thái Sơ.

Ánh mắt Bạch Đồ sáng lên, suy nghĩ vừa nãy ném sau ót, nói với Vân Dã:"Mau nhìn, là...."

Lời còn chưa hết bên cạnh đã vang lên tiếng kiếm rít.

Ánh kiếm cuốn lên tuyết lạnh thấu xương xông lên mặt, Bạch Đồ theo bản năng đưa tay cản lại, lúc ngẩng đầu bên cạnh đã không còn tung tích Vân Dã.

Bạch Đồ:"..."

Tên khốn này chạy đi đâu???

Dưới chân núi tuyết là khu rừng không một bóng người, mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng xa vời vạn trượng chiếu rọi núi tuyết xa xa, thiên địa quy làm một.

Vân Dã đi giữa núi rừng, hiếm khi tâm trạng phức tạp.

Những thứ khác có thể là trùng hợp nhưng kiếm ý kia không thể nào là giả.

Biết sư tôn của hắn không bỏ mặc hắn, Vân Dã rất vui nhưng rất nhanh hắn nhớ lại hành vi của mình trong hai ngày qua.

Hắn đã làm gì....

Vân Dã hối hận vừa tức vừa bực, hận không thể trở lại quá khứ bóp chết cái tên đã nói năng lỗ mãng đó.

Lúc ban đầu xác thực hắn có hoài nghi tới thân phận của người kia nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới loại khả năng này, sao lại.....

Nói chung, tâm trạng Vân Dã phức tạp, thậm chí không còn kịp suy nghĩ gì đã vô thức triệu hồi Tiên Kiếm thoát khỏi chỗ đó.

Vân Dã đã tỉnh táo lại ngồi trên cục đá ven đường, cúi đầu, như chú chó lớn mới vừa gây họa không biết nên đi đâu.

Thời điểm Bạch Đồ đuổi tới đã nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.

Bạch Đồ đi lên phía trước:"Ngươi đang làm gì?"

"A?" Vân Dã giật mình hoàn hồn, vô thức muốn chạy lại bị Bạch Đồ bắt cánh tay trước:"Lại chạy đi đâu?"

Bạch Đồ bị người bỏ lại trên núi tuyết vốn tức giận sôi ruột, lúc này thấy hắn còn muốn chạy cơn tức liền bốc lên:"Ngươi chạy cái gì, ta sẽ ăn ngươi sao?"

"Không, không....."

"Không cái gì, ta nghìn dặm xa xôi tới tìm ngươi, ngươi khen ngược, không nói hai lời đã bỏ ta lại trên núi, có ai giống ngươi không?" Ỷ vào Vân Dã không biết thân phận của y, Bạch Đồ không chút buồn phiền, trách cứ:"Ta mới cứu mạng ngươi, ngươi là báp đáp ân nhân như vậy sao?"

Vân Dã chưa bao giờ nghe sư tôn nhà mình nói với mình như vậy bao giờ, nhất thời sững sờ.

Thấy Vân Dã không nói gì, Bạch Đồ hỏi:"Sao, bị Hỗn Nguyên Thú dọa sợ choáng vangs?"

"Không, ta, ta chỉ là...."

Bạch Đồ cắt ngang lời hắn:"Ta hiểu, ngươi không cần nói."

Vân Dã cứng đờ, chợt nghe Bạch Đồ tiếp tục nói:"Không phải ngươi chỉ không thích tiếp xúc với người khác sao? Nói với ngươi, nơi này là bí cảnh Thái Sơ, hung hiểm vô cùng, ở chung một chỗ với nhiều người thì có thể chiếu cố lẫn nhau thật tốt. Nhưng ngươi vẫn không nghe, ngươi...."

Bạch Đồ huyên thuyên dạy dỗ, Vân Dã nhìn y, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Sư tôn như vậy vô cùng đáng yêu.

Hơn nữa, hình như y cũng không phát hiện mình đã phát hiện thân phận của y.

Vân Dã nghĩ vậy, yên tâm lại, nhẹ nhàng cắt ngang:"Ta đã biết, sau này sẽ không như vậy."

Thấy hắn nhận sai, Bạch Đồ hài lòng gật đầu, giơ tay gọi Tiên Kiếm được chế từ Hàn Ngọc.

"Đi vội vả như vậy, ngươi quên vật này nè."

Theo âm thanh Bạch Đồ rơi xuống, kiếm Thái Sơ đột nhiên bay lên, bay thẳng tới trước mặt Vân Dã.

Bạch Đồ:"Chính tay ngươi chém giết Hỗn Nguyên Thú thủ hộ Thái Sơ, hiện Thái Sơ đã nhận ngươi là chủ. Nhanh thử xem."

Vân Dã:"Được."

Dứt lời, Vân Dã giơ tay cầm lấy Thái Sơ.

Trong khoảng khắc cầm lấy chuôi kiếm, toàn bộ bí cảnh Thái Sơ chấn động mãnh liệt.

Thân kiếm lóe kim quang, Thái Sơ trên tay hắn không ngừng biến hóa hình thái. Đao thương kiếm kích, côn bổng giản tiên... Đủ loại vũ khí biến hóa nhanh chóng trong tay Vân Dã, cuối cùng hóa thành hắc trúc chiến phiến (quạt trúc màu đen), an tĩnh dừng trong lòng bàn tay hắn.

Vân Dã thuần thục đặt chiết phiến ở eo, quay đầu nói với Bạch Đồ:"Được rồi."

Thực ra Thái Sơ cũng không phải là kiếm.

Nó có thể dựa theo ý nguyện chủ nhân hóa thành bất kỳ vũ khí nào, còn có thể trở thành vật phẩm mang theo bên người. Chỉ là chủ nhân đời trước quen dùng kiếm, vì vậy Thái Sơ mới lấy dáng vẻ là một thanh kiếm xuất hiện.

Từ khi chủ nhân đời trước quy tiên, Thái Sơ vẫn luôn ở trong bí cảnh, từ mãnh thú Hỗn Nguyên Thú thủ hộ.

Không ai có thể tìm thấy tung tích Hỗn Nguyên Thú nhưng một khi nó phát hiện người thích hợp Thái Sơ xuất hiện, sẽ chủ động hiện thân. Chỉ cần đối phương có thể đánh bại Hỗn Nguyên Thú là có thể nhận được Thái Sơ.

Đây là quy định sư tổ lưu lại.

Nói trắng ra là bàn tay vàng thiết kế riêng cho nam chính.

Giải quyết xong một chuyện, Bạch Đồ thả lỏng xuống, mới phát hiện toàn thân rã rời.

Y chỉ có thể sử dụng ba phần tu vi trong bí cảnh, mới vừa đối phó Hỗn Nguyên Thú đã gần như dùng hết tất cả lực lượng. Nếu lúc thường thì còn tốt, nhưng mấy ngày nay cơ thể y không khỏe, lúc này không khỏi đầu váng mắt hoa.

Vân Dã vội vàng đưa tay đỡ y:"Sư...Không, ngươi làm sao vậy?"

Đầu Bạch Đồ ong ong, căn bản không nghe rõ hắn đang nói gì. Y nắm cánh tay của Vân Dã, hồi lâu mới bớt lại.

Bạch Đồ lắc đầu thấp giọng nói:"Không sao, chỉ là có chút mệt mỏi..."

"Tay ngươi thật lạnh." Vân Dã đỡ Bạch Đồ tới ven đường, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, lo âu ủ bàn tay của y trong lòng bàn tay mình:"Lạnh không?"

Vân Dã lúc này hoàn hồn mới phát hiện có gì đó không đúng, cơ thể sư tôn hắn từ khi nào yếu tới vậy chứ?

Tiên Quân Chiêu Hoa đã sớm thoát khỏi phàm thai, ốm đau tầm thường không làm gì được, đến tột cùng là làm sao?

Vân Dã lo lắng không thôi lại không dám tùy tiện hỏi ra, chỉ có thể nửa quỳ ủ bàn tay lạnh lẽo của đối phương vào lòng bàn tay của mình, cẩn thận ủ ấm.

Trong chốc lát, Bạch Đồ mơ hồ cảm thấy bụng đau đớn, thắt lưng cũng đau đến không thể ngồi thẳng. Y vô lực trừng Vân Dã oán giận nói:"Đều tại ngươi."

Vân Dã sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp vì sao tâm trạng y thay đổi nhanh như vậy.

Thấy hắn không hiểu, Bạch Đồ tức mà không có chỗ phát tiết, trách mắng:"Nói đến cuối, không phải là tại ngươi hành động một mình."

"....Nếu không phải vì tới tìm ngươi, sao ta lại như vậy được chứ?"

Vân Dã ngoan ngoãn nhận sai:"Đều tại ta, xin lỗi."

Nghe người kia nói xin lỗi xong, trong lòng Bạch Đồ thoải mái hơn nhiều, nghĩ nghĩ lại nói:"Phạt ngươi cõng ta trở về."

Y là thật sự cảm thấy không thoải mái, toàn thân vừa đau vừa nhũn ra, ngay cả đường cũng không muốn đi. Dù sao Vân Dã cũng không biết thân phận y, không sợ mất mặt.

Nhưng Vân Dã hồi lâu vẫn không trả lời.

"Sao vậy, ngươi không vui?" Bạch Đồ u oán nhìn người bên cạnh.

Trên đời này có sư tôn nào xui xẻo như y chứ, từ sau khi diệt trừ tâm ma giúp con sói nhỏ này liền không còn lúc nào thoải mái, sau khi vào bí cảnh càng thêm khó chịu.

Hơn trăm năm rồi y cũng chưa từng bị vậy.

Đều tại con sói này.

"Không có." Vân Dã hoàn hồn, cởi ngoại bào khoác lên người Bạch Đồ, khom lưng ôm y, dịu dàng nói:"Là ta không tốt, ta mang ngươi về, ngươi... ngươi đừng tức giận."

Nói xong, một tay xuống đầu gối Bạch Đồ, một tay ôm vai Bạch Đồ, bế lên.

Bạch Đồ:"..."

Sao.... không giống trong tưởng tượng của y gì vậy?

Nhiệt độ cơ thể Vân Dã hơi cao, Bạch Đồ tựa đầu lên ngực hắn, nhiệt độ cơ thể của đối phương xuyên thấu qua y phục nơi tiếp xúc truyền lên người Bạch Đồ, nhanh chóng xuy tan ý lạnh trên người.

Từ khi Bạch Đồ tới đây, bởi vì thiết lập nhân vật nên y đã quen với chuyện đứng phía trước che mưa chắn gió thay người khác. Y không nhớ đã bao lâu rồi không ai bảo vệ ôm y, che mưa chắn gió thay y.

Trái tim mềm mại của Bạch Đồ khẽ động, ôm sát cổ Vân Dã, thấp giọng hỏi:"Ngươi không lạnh sao?"

Vân Dã cúi đầu nhìn y, nói: "Không lạnh."

Bạch Đồ khẽ ứng tiếng, tựa vào lòng Vân Dã không nói gì nữa.

Trong khoảng khắc tinh thần trầm tĩnh, cơn buồn ngủ lần nữa kéo tới.

Bạch Đồ dụi dụi mắt, buồn ngủ tựa lên ngực Vân Dã.

Từ khi đi tới bí cảnh, thân thể y luôn không thoải mái, thường khó chịu một hồi. Chờ sau khi rời khỏi bí cảnh, y nhất định phải tra xét một phen, xem đến tột cùng là thân thể bị gì.

Vốn cho là chỉ cần Vân Dã nhận được Thái Sơ sự tình có thể kết thúc, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện Ma khí.

Thanh sáo ngọc kia không rõ nguồn gốc, nếu thật sự là Ma vật, sự tình e rằng không đơn giản như vậy.

Dù thế nào đi nữa y cũng không thể gặp chuyện trong lúc này được.

Bạch Đồ câu được câu không nghĩ nghĩ, dần ngủ thiếp đi.

Sắc trời dần tối, rừng cây yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng xào xạc từ Vân Dã đạp lên lá rụng.

Núi tuyết cách nơi đóng quân khá xa, trời càng ngày càng lạnh, tuyết còn bắt đầu rơi xuống, Vân Dã chỉ đành mang theo Bạch Đồ tạm lánh trong sơn động dọc đường.

Vân Dã ở trong sơn động nổi lửa lên, đặt Bạch Đồ bên cạnh đống lửa, kéo lại y bào đặt trên người y. Bạch Đồ ngủ vô cùng an ổn, toàn thân được bọc kín chỉ lộ ra gương mặt thanh tú.

Môi y hơi khép mở, nhìn qua an tĩnh lại mềm mại.

Vân Dã ngồi bên cạnh yên lặng nhìn gương mặt khi ngủ của đối phương, thần sử quỷ sai (ma xui quỷ khiến), hắn cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

Không đợi hắn đụng tới đôi môi mềm mại kia, mắt Bạch Đồ khẽ run, mắt mở ra.

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play