Cố Tiểu Tây dẫn anh trai ra doanh bộ khu bộ đội, đi xa một chút, nhanh chóng tiến vào một khách sạn gần đó, bảo quầy tiếp tân mở ra một phòng hạn hai giờ. Cô gái ở quầy tiếp tân nhìn đăm đăm theo dõi phía sau Cố Tiểu Đông. Cố Tiểu Đông hướng cô gái lễ phép mỉm cười. Mặt cô nàng liền đỏ.
Hai người cầm chìa khoá lên lầu. Ở trên cầu thang, Cố Tiểu Tây mơ hồ nghe thấy cô gái ban nãy nhỏ giọng nói chuyện, “Trời ạ, rất muốn trực tiếp nhìn hiện trường a, làm sao bây giờ…” Hắn cũng không hiểu ra sao nữa.
Đi vào phòng, Cố Tiểu Đông đi thẳng đến phòng tắm. Nửa giờ sau đi ra, cuối cùng mới cảm thấy coi như triệt để thoát khỏi mùi khói trên xe lửa. Từ nhỏ, đối với mùi thuốc lá, cậu đã đặc biệt mẫn cảm, cha vì thế mà cai thuốc. Cố Tiểu Tây càng không cần phải nói, kiên quyết chống lại, quyết tâm không đụng thuốc lá không thua gì Lâm Tắc Từ *.
*
(*) Lâm Tắc Từ ( 林則徐, bính âm: Lin Zexu; –), là một vị quan và là tướng ở thế kỷ XIX trong. Ông được coi là một vị quan có chủ trương chống thực dân Anh trong cuộc (1840 – 1842) và là người đã thi hành kiên quyết và triệt để lệnh cấm hút thuốc phiện. Ông đã tiêu hủy hơn 20.000 hòm thuốc phiện của các lái buôn ngoại quốc tại Quảng Đông. Ông cũng là người chỉ huy các lực lượng quân Thanh và nhân dân Trung Hoa kháng cự quyết liệt quân đội Anh trong cuộc.
Cố Tiểu Đông vừa lau tóc vừa đi ra. Áo khoác bên ngoài sớm đổi qua, trên người anh mặc đồ trong đều là vừa nãy mang tới, giặt xong liền đổi. Cố Tiểu Tây ngồi ở trên giường, chơi trò chơi điện thoại trong di động của anh. Ân, trò chơi trong điện thoại di động anh trai tốt hơn so với máy của mình.
“Tiểu Tây, em cũng đi tắm đi! Có nước nóng, rất thoải mái. Anh để đồ lót của em ở bên trong.”
“Ồ.” Một thân Cố Tiểu Tây sớm ra không biết bao nhiêu mồ hôi, trên người dính dính không thoải mái. Không nghĩ tới anh trai còn để lại đồ lót tắm rửa cho hắn. Quả nhiên anh trai là tốt nhất.
Tắm xong ra khỏi khách sạn, Cố Tiểu Tây bám lấy cổ anh trai đi đến một quán cơm hắn cho rằng là ăn ngon nhất ở xung quanh đây, kêu món ăn hắn cảm nhận là tốt nhất, nhìn anh trai ăn, cực kỳ thỏa mãn. Chính mình không ăn cũng thấy no rồi. Cơm nước xong đi ra đã sắp tám giờ. Quán cơm cách doanh bộ bộ đội không xa, rất nhanh sẽ tới. Buổi chiều Cố Tiểu Đông đã ngủ một giấc, lúc này còn chưa thấy mệt, nói còn muốn đi dạo xung quanh, Cố Tiểu Tây đương nhiên đồng ý. Hai người vòng quanh doanh bộ vừa đi vừa tán gẫu.
“Anh ở đây hai ngày sao? Phải ở thêm mấy ngày chứ, đến một chuyến khó khăn biết bao a.”
“Ừm…, phiếu về đều mua xong. Còn trở lại cùng cha đón Tết nữa.”
“Muốn cùng cha đón Tết, lại không ở cùng em đón Tết đến?” Khác biệt đãi ngộ cũng quá rõ ràng rồi đi?
“Ha ha, em cũng lớn rồi, còn ăn giấm chua của cha sao?” Từ nhỏ đến lớn, loại oán giận này anh đã nghe qua không ít. Bởi vì đối với Cố Tiểu Đông, cha vĩnh viễn là số một, em trai thứ hai. Cố Tiểu Tây vì thế kháng nghị nhiều năm, nhưng làm sao cũng vô hiệu, còn bị cha càng thêm ghét bỏ.
“Cha lớn tuổi rồi, một người đón Tết sẽ rất cô đơn.” Cậu tiếp tục giải thích.
“Cái kia, vậy một mình em đón Tết cũng rất cô đơn a!” Hăn tiếp tục kháng nghị.
“Em sao là một người a, nhiều chiến hữu ở bên cạnh em như vậy. Ai, anh thấy mấy người ở ký túc xá em cũng không tệ, ở chung với bọn họ vẫn tốt chứ?” Kỳ thực mấy vị bạn cùng phòng này sớm ở trong điện thoại được Tiểu Tây nhắc tới cho anh trai biết bao nhiêu lần. Do đó ngày hôm nay Cố Tiểu Đông nhìn thấy bọn họ một chút đều không xa lạ gì, cảm giác rất thân thiết.
“Anh đừng nói sang chuyện khác.” Ai, hài tử lớn rồi đúng là không dễ lừa. Cố Tiểu Đông đỡ trán.
Cố Tiểu Tây không ngừng cố gắng: “Hơn nữa có phải là vì lần này anh về nhà cùng cha, tiện đường mới đến chỗ này của em đúng chứ? Hừ.”
“Không có a.Cha cùng Tiểu Tây, anh đều không thấy rất lâu rồi, rất muốn gặp . Tiểu Tây có muốn anh trai hay không?”
“Muốn.” Một đòn trí mạng.
“Ha ha.” Cố Tiểu Đông giơ tay sờ sờ tóc em trai. Cứng cứng, có chút đâm tay. Thế là vì vuốt xong lông nhím, đành nhịn cười.
Cố Tiểu Tây hưởng thụ anh trai vuốt lông một lúc, đem tay đang để trên đầu kéo xuống, cảm giác được cái tay kia rất lạnh, liền tự nhiên nắm vào trong lòng bàn tay. Tay của chính mình so với anh trai lớn hơn nhiều, có thể bao lại toàn bộ.
“Anh lạnh chứ? Chúng ta nên trở về thôi.”
“Ừm.”
Thời điểm hai anh em trở lại ký túc xá, ba người trong phòng nhiệt liệt thảo luận anh trai Tiểu Tây đêm nay còn xuất hiện hay không. Vương Hồng Binh cho rằng sẽ không, bởi vì anh trai có bệnh thích sạch sẽ, nhà tắm công cộng đều không muốn đi tắm, sao còn có thể ở lại ký túc xá bọn họ? Hơn nữa vừa nãy bọn họ đi khách sạn, vừa vặn trực tiếp ở lại cũng được. Căn cứ của Cố Tiểu Tây lâm vào trạng thái phán đoán điên cuồng, có lẽ cậu ấy còn muốn lưu lại ngủ cùng (thuần khiết! – Tác giả said). Trương Hành biểu thị phản đối. Bởi vì lúc Tiểu Tây đi còn cố ý dặn để cửa cho mình, vì lẽ đó cậu ấy nhất định sẽ trở về. Còn anh trai thì không nhất định. Ngô Thiên Quảng tin chắc anh trai Tiểu Tây sẽ trở về, lý do là hắn “Vô cùng cẩn thận” phát hiện hành lý anh trai còn đặt ở trên bàn Tiểu Tây. Nếu như định ở khách sạn, tại sao không mang theo hành lý? Ba loại ý kiến vẫn không phân ra cao thấp, cửa vừa mở ra, là hai người trở về.
“A, đã về rồi?” Vương Hồng Binh cười, mở miệng trước. Hai người khác cũng đều lộ vẻ mặt kinh hỉ. Không ai không muốn gần gũi một người giống như thần tiên một chút. Chớ nói chi là Vương Hồng Binh còn ôm trái tim trinh sát tình hình quân địch. Còn tưởng rằng người đã chạy rồi. Lần này được rồi, tự đưa tới cửa luôn. Tên trinh thám – Vương Hồng Binh âm thầm nắm tay: Chân tướng chỉ có một!
” Hai ngày nay anh mình ở phòng chúng ta, mấy anh em cố gắng phối hợp a.” Cố Tiểu Tây để anh trai đi vào trước xong, chính mình vào phòng sau, đóng cửa, chính thức thông báo cho các anh em.
“Phiền phức mọi người rồi.” Cố Tiểu Đông cười híp mắt, mở miệng. Mấy người còn lại như gặp gió xuân ấm áp, lập tức cảm thấy anh trai Tiểu Tây thân thiết, lại khiêm tốn, thật văn minh, hiểu lễ phép. Độ thiện cảm chà xát tăng lên trên. Rơi vào nụ cười cạm bẫy của Cố mỹ nhân mà còn chưa biết.
“Không phiền phức, không phiền phức!” Trương Hành cướp lời mở miệng. Ngày hôm nay ở trước mặt anh trai còn chưa hề nói chuyện được miếng nào, danh tiếng cũng đều bị tiểu tử Vương Hồng Binh kia đoạt lấy, lúc này mình nên cố gắng biểu hiện. Chỉ vào một cái giường, cái giường đó là của Ngô Thiên Quảng, “Anh mau ngồi a! Hắc, anh năm nay bao nhiêu tuổi? Tôi cảm thấy thế nào cũng không lớn hơn tôi được.”
Cố Tiểu Tây không lọt mắt cái biểu hiện vội vã muốn thể hiện nhiệt tình của cậu, mặt tối sầm lại, mở miệng: “Anh mình lớn hơn cậu một tuổi.”
“Ồ. Nhìn bề ngoài anh trông nhỏ như vậy, nói lên cao trung tôi đều tin, ha ha ha!” Mặt Cố Tiểu Tây càng đen. Cậu mới lên cao trung. Cả nhà các cậu đều lên cao trung. Anh tôi lên một lượt là tới bác sĩ. Sự tình trên trái đất cũng không đủ cho anh ấy nghiên cứu, còn gì khó hơn nữa sao, hừ. (← đây là toàn bộ lý giải cùng tổng kết chủ quan của nhóm Thiên Thể Vật lý.)
Ngô Thiên Quảng ở một bên không chen lời vào, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt Cố Tiểu Đông. Qua nhiều năm như thế, từ lâu Cố Tiểu Đông đã quen thuộc loại ánh mắt này, nghiêng đầu qua chỗ khác cười hỏi cậu ta: “Cậu là tiểu Ngô đúng chứ? Tiểu Tây thường hay nói tới cậu với tôi.” Xác thực Cố Tiểu Tây không ít lần cùng anh trai nói mấy chuyện vặt về Ngô Thiên Quảng. Ngô Thiên Quảng cũng là một người to con, nhìn qua dường như còn giống con gấu hay đại bàng hơn so với Cố Tiểu Tây, nội tâm không có cái sự gì, chỉ một cái bụng thẳng như ruột ngựa, kỳ thực Cố Tiểu Tây rất yêu thích đi lăn lộn cùng với cậu ta.
( Khả: cẩu hùng= gấu chóJ)))
Vừa nãy Ngô cẩu hùng liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Đông, chỉ cảm thấy càng xem càng đẹp đẽ, trên thế giới thế mà lại có người giống thần tiên như vậy, còn ở ngay bên cạnh mình, nói ra như là đang nằm mơ. Kết quả anh trai thần tiên đột nhiên chủ động nói chuyện với mình, anh ấy vậy mà lại biết mình! Ngô cẩu hùng nhất thời kích động cũng không biết chính mình mang họ gì, hự nửa ngày rốt cuộc kiềm nén phun ra một câu: “… Ân, cậu ấy cũng hay nhắc đến anh.” Nhưng không cónói anh đẹp đẽ như vậy. Cuối cùng cũng coi như đầu óc vẫn còn, nửa câu sau không nói ra.
“Ha ha, bình thường các cậu mấy giờ ngủ a?”
“Ừm, chúng ta, chúng ta giờ thì muốn ngủ, mười giờ tắt đèn.”
“Ngủ cái gì mà ngủ a, cậu chỉ biết ngủ thôi! Anh trai ở đây, nói chuyện thêm một chút! Thật vất vả mới tới đây một lần.” Vương Hồng Binh lập tức cho cậu ta một cước.
“Ồ.” Ngô Thiên Quảng đỏ mặt vò đầu, cũng không xoa chân. Cậu ta da dày thịt béo, bình thường bị người đá đá đánh đánh đều muốn quen thuộc luôn rồi.
Cố Tiểu Đông nhìn đồng hồ đeo tay, “Lát nữa sẽ tắt đèn, các cậu nhanh đi rửa mặt đi. Một lúc sẽ có kiểm tra phòng ngủ hay không a? Hi vọng đừng hại các cậu mất điểm.” Cố Tiểu Tây đã nói với cậu, kiểm tra phòng ngủ nếu như có gì không hợp sẽ mất điểm, ảnh hưởng đến tiến độ binh sĩ.
“Không có chuyện gì, cũng không phải mỗi ngày đều kiểm tra.” Tâm Vương Hồng Binh nói công tác trinh sát của tôi còn không có tiến triển gì đây này, cũng không thể liền buông tha hai người như thế được.
Cố Tiểu Tây vung tay lên, “ Mọi người đi rửa mặt đi, mười giờ lên giường ngủ! Đừng để cho bị mất điểm thật.” Lại quay sang Cố Tiểu Đông nói: “Anh, chúng ta ở lại đây vào tối nay đi, vào lúc này nhiều người bên ngoài.” Hắn cũng không muốn tạo ra sự kiện gì nổi bật như thuỷ cung cho mọi người vây xem.
Trương Hành khá là bình tĩnh, vào lúc này chú ý tới một vấn đề trọng yếu, “Anh ấy ngủ chỗ nào? Hai ngươi cùng chen một cái giường sao?” Với hình thể sức dài vai rộng Cố Tiểu Tây thế kia, giường đơn của bộ đội một mình hắn ngủ còn chê bé, giờ muốn chen hai người, tuy nói Cố Tiểu Đông không mập, nhưng tốt xấu gì cũng là một nam tử trưởng thành, thấy thế nào đều chen không nổi.
Vương Hồng Binh nhanh trí hơi xúc động thốt ra, “Nếu không ngại, anh ngủ bên chỗ em đi, em khá là gầy.” Trong ký túc xá này, cậu là người duy nhất thân cao không đến một mét tám, người cũng thon thả nhất. Mấu chốt là buổi tối nằm trên cùng một cái giường, rất thuận tiện nói nhiều chuyện a, liền không tin bộ dáng nói không ra lời của hắn không chữa trị được nữa! Chính mình cũng khâm phục sự nhanh trí của mình a, ở trong lòng dựng ngón tay cái thưởng cho mình. Dưới sự đắc ý vênh váo ấy mà không chú ý tới Cố Tiểu Tây mặt đen kia.
Cố bình giấm cắn răng mở miệng: “Không cần. Mình cùng anh mình từ nhỏ đã ngủ một cái giường, đã quen rồi.”
“Cái kia, không phải chỉ khi còn bé thôi mà.” Vương Hồng Binh muốn nói, em trai, làm sao từ nhỏ cậu đã một mét chín a? Hiện tại thân thế cậu như ngọn núi nhỏ thế kia, có thể so sánh khi còn bé như thế à!
Trương Hành bỗng nhiên vỗ đầu một cái, “A, mình nghĩ ra rồi! Lão lục dạo gần đây xin nghỉ đi về nhà thăm người thân, cái giường ấy để trống!” Đâu ngờ đổi lấy oán hận của Vương Hồng Binh, tại sao bình thường không gặp được tiểu tử cậu phản ứng nhạy bén như vậy a! Có thể là không tìm được lý do phản đối nữa nên Cố Tiểu Tây lén lút sốt ruột một hồi, lạnh lùng lên tiếng: “Anh tôi không quen ngủ giường người khác.” Ngược lại buổi chiều đã nói anh trai có bệnh thích sạch sẽ sẵn có lý do này thì dùng luôn. Tiếng lòng Cố Tiểu Tây nói: bao lâu rồi hắn mới được ôm anh trai ngủ chứ, hiện tại chính là cơ hội hiếm có, các người nghĩ tôi sẽ dễ dàng buông tha sao? Đừng nói là giường đơn, cho dù là ngủ trên sợi dây của Tiểu Long Nữ kia (*), hắn cũng có thể ôm anh trai nằm trên đó!
Trương Hành muốn nói, vậy giường của cậu không phải cũng là giường của người khác hay sao? Nhìn sắc mặt Cố Tiểu Tây không tốt bèn nuốt câu sau trở lại. Mặt khác hắn cũng không muốn đem anh trai thần tiên cống hiến cho đám người sát vách, tiện nghi cho mấy tiểu tử kia. (anh em sát vách:???)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT