11.

Có vẻ tinh linh là loại sinh vật mẫn cảm, tui nghe được “thần lon” sợ hãi hỏi: “Cậu muốn ước nguyện vọng thứ nhất không? Ta có thể thực hiện nè……”

Đương nhiên muốn.

Lúc này tui đang tức giận cực kỳ, cho nên khi tiểu tinh linh hỏi tui, tui hoàn toàn không có dùng não suy xét, dứt khoát ném ra một câu: “Đánh cái tên giám đốc luôn làm phiền tui một trận cho tui! Khỏi cần nương tay!”

Thực ra, mấy chuyện này tui coi như chỉ thuận miệng nói thế thôi, tui cũng không cho là thật.

Cho nên, khi sau bữa trưa sau đến tận buổi tối tan tầm cũng chưa nhìn thấy ngài giám đốc, tui mới ý thức được rằng nguyện vọng trở thành sự thật rồi.

12.

Nghe nói giám đốc ăn không quen cơm ở căn tin công ty, cho nên giữa trưa mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài ăn, nhưng luôn ăn xong sẽ trở lại. Thế mà lần này lại đi thẳng đến buổi tối tan tầm cũng chưa nhìn thấy anh ta.

Ai cũng có tinh thần tự trấn an, bởi vậy tui vẫn luôn trấn an chính mình, nói không chừng giám đốc chỉ là có việc xin nghỉ thôi.

Lời Tiểu Mỹ hay lẩm bẩm kiểu “Giám đốc có chuyện gì cũng không xin nghỉ đâu” đều bị tui hoàn toàn coi nhẹ bỏ qua.

Suốt buổi chiều không thấy gương mặt giám đốc, đúng là thoải mái sảng khoái dễ sợ!

Cứ theo tự nhiên thế, tui cũng quên mẹ giám đốc luôn, giống bình thường mà tan tầm, về nhà, ngủ.

13.

Ngày hôm sau.

Mới vừa trở lại công ty, đã nghe được mấy nữ đồng nghiệp khe khẽ nói nhỏ, vẻ mặt đau thương, lúc nhìn thấy tui thì mắt sáng rực lên một chút, sau đó tiếp tục đau thương.

Tui chọt chọt Tiểu Trần bên cạnh, chỉ mấy nữ đồng nghiệp đang nhép miệng: “Có chuyện gì thế?”

“Cậu còn chưa biết à!?”

“Biết cái gì?”

“Giám đốc chúng ta bị đánh đó! Mang nguyên một mặt sưng vù như heo đi làm! Mấy nữ đồng nghiệp đang đau lòng vì văn phòng thiếu mất một cảnh đẹp rồi.”

“……”

“Bị đánh có thảm không?” Tui hỏi.

“Còn tạm tạm, trên mặt thì xanh một mảng tím một mảng, còn có hai mắt quầng thâm.” Tiểu Trần vui sướng khi người gặp họa nói.

Cũng không phải đúng thảm sao! Ahihi, tui yên tâm rồi.

14.

Gió êm sóng lặng suốt một buổi sáng, giám đốc không tìm tui, thiệt khó mới có được.

Lại không thúc giục tui giao bản chỉnh sửa của bản thiết kế, tâm tình càng tốt.

Chẳng lẽ anh ta phát hiện đầu sỏ gây tội làm cho anh ta ra như vậy có thể là tui!? Thì do anh ta nhằm vào tui rõ ràng như vậy mà.

Không sao, nếu anh ta gọi tui, tui có thể phủ nhận mà.

Hôm nay tâm tình thật sự rất tốt, tươi cười trên mặt không buông xuống tí nào, khiến cho mấy nữ đồng đồng nghệp mặt đỏ ửng, khiến Tiểu Trần bênh cạnh tức mà đá tui.

15.

Buổi tối, Tiểu Trần mời tui đi uống rượu.

Vì chúc mừng Tiểu Trần rốt cuộc thoát ly tộc FA.

Đờ mờ, thấy tui là người cô đơn còn tới chọc tui.

Tui cô đơn là vì tui là cô nhi.

Uống xong rượu về, trở về chỉ có một mình một người trong nhà, tâm tình của tui down tới tận vực.

Dùng sức lay lắc lon, đánh thức tiểu tinh linh.

“Tinh linh! Tinh linh! Tui muốn ước nguyện vọng thứ hai!”

Tiểu tinh linh mơ màng mà ngáp một cái: “Sao đột nhiên muốn ước vậy? Nói đi, ta nghe đây.”

“Hãy tìm ra người yêu tôi nhất trên thế giới này!!”

16.

Thật lòng tui cũng không chắc là, khụ, là rốt cuộc sẽ có ai yêu tui hông……

Huống hồ tui nói chính là yêu đó, không phải thích.

Cái từ yêu này, không phải thích có thể bằng được.

Tui đã chuẩn bị đau thương vì sẽ không có ai xuất hiện.

Nhưng hoàn toàn không ngờ tới là, “Ầm” một tiếng, một bầu sương trắng trong nháy mắt tràn ngập ở trong phòng nhỏ.

Tinh linh không phải là tìm đại ai đó qua loa lấy lệ với tui chứ?!

Đợi sương mù tan đi, tui mới thấy rõ người đứng ở giữa nhà, đang mặc áo ngủ, mặt mũi bầm dập, là ngài giám đốc!!

Tui sốc quá đi.

17.

Tinh linh, cậu thật sự không có đùa tui chứ?……

Giám đốc nhìn qua bộ dáng rất mê man, trong khoảnh khắc lúc nhìn thấy tui thì tỉnh táo lại không ít.

“Bạch Mân, sao tôi lại ở chỗ này?”

Tinh linh hẳn sẽ không gạt tui chứ?

Tui đi về phía trước hai bước, đi đến trước mặt anh ta, bóp chặt cằm anh ta, trực tiếp hỏi anh ta: “Tô Thần, anh yêu tôi ư?”

Mặt Giám đốc lập tức đỏ ửng, bộ dạng chân tay luống cuống, ngập ngừng nói: “Sao thế này… Từ trước giờ cậu đều không gọi tên của tôi… Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?” Sau đó lại lầm bầm lầu bầu nói “Tôi đang nằm mơ đúng không…… Đúng, nhất định là nằm mơ…”

18.

Ồ, xem ra tinh linh không có gạt tui á!

“Này, đây không phải mơ đâu.”

Tui nhịn không được mà cười, nhẹ nhàng hôn lấy môi anh ta.

“Tinh linh! Tôi muốn ước nguyện vọng thứ ba! Chữa khỏi thương tích trên mặt anh ấy đi!”

“Ma lực dùng hết rồi, chờ thêm hai ngày đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play