*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ chồng

Mẹ của Dạ Mạc Thâm – Tống Tâm.

Người này... trước đây Dạ Mạc Thâm đã nhắc qua với cô. Trước đây khi Dạ Mạc Thâm xảy ra xung đột với Dạ Lẫm Hàn, khi đó sau khi cô nghe được lời của Dạ Mạc Thâm nói, chỉ cảm thấy tính khí của bà mẹ chồng tương lai của mình rất mạnh mẽ, rắn rỏi, sau khi phát hiện đối phương ngoại tình, liền lập tức ly hôn, sau đó cả đời không qua lại với nhau.

Kiểu tính tình quyết đoán này làm cho cô vô cùng ngưỡng mộ.

Vì vậy năm đó Dạ Mạc Thâm chán ghét Dạ Lẫm Hàn như vậy.

Nhưng mà...

"Này thì có chút xa rồi, thực sự cũng chỉ là suy nghĩ của dì mà thôi, trên thế giới này căn bản không có nếu như, nếu như thực sự có nhiều giải thiết như vậy, thì đã rất nhiều người không chết đi rồi, chuyện cũng sẽ không phát sinh như bây giờ nữa. Cho dù thế nào đi nữa, hôm nay mọi người có thể tụ họp lại với nhau là không tồi rồi." Tống An lau đi những giọt nước mắt, nhẹ giọng nói: "Toàn bộ mọi chuyện trên thế giới này đã được định sẵn rồi, dì và chị ấy quyết định rời nhà đi, chị ấy cũng đã được định trước là gặp phải một tên phụ tình, Mạc Thâm cũng đã được định trước là được người nhà họ Dạ mang về, sau đó nhất định sẽ gặp được cháu."

Hàn Mộc Tử: "..."

"Toàn bộ mọi chuyện, đều là luật nhân quả."

Tống An buông mi mắt, lẩm bẩm tự nói với mình.

"Dì à, ván đã đóng thành thuyền rồi, đừng suy nghĩ nữa." Hàn Mộc Tử đi lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tống An.

"Ừ, dì biết rõ." Tống An đến trước bồn rửa mặt, sau đó khẽ cười: "Bây giờ không sao rồi, chúng ta quay về đi."

"Dì à, có một chuyện cháu cũng muốn nói với dì."

"Chuyện gì?"

Hàn Mộc Tử da dự nhìn bà ấy một lát, mới nói ra chuyện mình đã quyết định với Dạ Mạc Thâm.

Sau khi nghe xong, Tống An vẫn như cũ: "Được đấy, chuyện hai vợ chồng mấy đứa, mấy đứa tự quyết định là được rồi."

Hàn Mộc Tử có chút kinh ngạc, không ngờ được Tổng An lại có thể tiếp nhận nhanh như vậy.

"Dì, cháu..."

"Cháu là đang lo ông cụ không đồng ý hả? Cháu yên tâm đi, có Tổng An dì đây, ông cụ đó mà còn cố chấp, dì nhất định sẽ cho ông ấy biết mặt"

Nói xong, Tống An làm một động tác đánh người: "Trừ khi ông ta không cần người con gái này nữa, nếu không thì dì vẫn có thể làm chủ thay cho hai đứa."

"Thực ra... cháu chỉ sợ ông ngoại không vui, dù sao bây giờ ông ấy cũng cao tuổi rồi."

"Thực ra có một biết pháp tốt."

"Biện pháp gì ạ?"

"Bây giờ trong đầu ông lão xấu xa kia đều tràn đầy hình bóng của chất ngoại bảo bối của mình, nếu như mấy đứa đồng ý, vậy thì có thể để Đậu Nhỏ ở bên cạnh ông cụ là được."

"Không thể được."

Hàn Mộc Tử lập tức kiên quyết mà lắc đầu: "Không được."

Cô không thể vì lợi ích của chính mình mà lợi dụng Đậu Nhỏ ở lại được, như vậy chẳng khác nào là cướp đi tự do của cậu bé, cô không thể làm được.

"Sớm biết cháu sẽ không đồng ý, vì vậy người làm dì đây cũng muốn tùy tiện nói một chút thế thôi, cháu không cần để ý đầu, đến lúc đó trực tiếp mà cậu nhóc và Dạ Thâm về nước, những chuyện khác cứ để dì lo." Ý tứ của những lời này là, cháu cứ làm loạn lên, muốn làm cái gì thì làm cái đấy, không cần suy nghĩ đến hậu quả không kể là xảy ra chuyện gì đi nữa, dì đều sẽ thay mắt mấy đứa giải quyết.

Người dì này quả nhiên là chuẩn mực.

Hai người trở lại bàn cơm, phát hiện hình như bầu không khí có chút không thích hợp.

Hàn Mộc Tử còn tưởng là bởi vì chuyện của Tổng An, cho nên không suy nghĩ nhiều, ai ngờ vừa ngồi xuống không lâu, ánh mắt Uất Trì Kim liền rơi lên mặt Hàn Mộc Tử, ánh mắt đấy sắc như dao găm, làm cho Hàn Mộc Tử vô cùng khiếp sợ.

Làm sao vậy?

Chẳng qua cô chỉ đi vào nhà vệ sinh tìm Tống An về thôi mà, lại không cẩn thận đắc tội gì ông cụ rồi?

Chắc là Đậu Nhỏ cũng không giúp cô tăng thêm được chút thiện cảm nào rồi.

Mặc dù trong lòng cảm thấy nghi ngờ, nhưng Hàn Mộc Tử không thể hỏi trước mặt được, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt này, cho đến tận khi hết bữa cơm, đột nhiên Uất Trì Kim mở miệng nói với cô: "Cô theo tôi đến phòng sách đi."

Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, xác định là ánh mắt của Uất Trì Kim đang nhìn vào cô, cũng là đang nói với cô.

Nhưng mà – Tại sao lại đột nhiên gọi cô vào phòng sách?

Nhưng mà cũng tốt, mặc kệ là Uất Trì Kim muốn gọi cô vào phòng sách làm cái gì đi nữa, cũng đúng lúc cô cũng muốn nói chuyện với ông cụ, đi một chuyến cũng không sao hết.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền muốn đồng ý.

Ai ngờ giọng nói lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm lại truyền đến trước.

"Có chuyện gì cứ tìm cháu là được, ông ngoại không cần phải làm khó dễ cô ấy."

Hàn Mộc Tử: "???"

Có lẽ Uất Trì Kim đã bị sự bao che quá mức của Dạ Mạc Thâm làm cho tức giận, nổi giận mà nói: "Cái gì mà làm khó dễ nó hả, ông gọi nó vào phòng sách nói mấy câu thôi cũng gọi là làm khó dễ hả? Ông ngoại biết cháu thích nó, nhưng mà cháu cũng không cần vội vã như thế chứ!"

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh đi: "Ông ngoại, vừa nãy cháu đã nói mọi chuyenj rất rõ ràng rồi, giờ ông gọi cô ấy bảo vào phòng sách nói mấy câu, nhưng nghĩ sao đi nữa cũng biết là ông muốn làm khó dễ cô ấy."

"Cháu, cháu thật là!" Uất Trì Kim bị anh chọc tức cho cả người đều run rẩy, không nói thành lời.

Ngay lúc này, Hàn Mộc Tử nắm lấy tay Dạ Mạc Thâm, sau đó đứng trước mặt ngăn anh lại nhẹ giọng nói: "Ông ngoại, cháu đi vào phòng sách với ông."

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, nắm chặt lấy cổ tay của cô, Hàn Mộc Tử nhéo nhéo lòng bàn tay của anh ra hiệu anh buông mình ra, khẽ nói: "Không có gì đâu, chỉ là nói mấy câu mà thôi, em cũng không bị đánh đâu, anh căng thẳng cái gì hả?"

Đúng vậy, chỉ nói mấy câu mà thôi.

Nhưng mà cho dù là nói mấy câu, Dạ Mạc Thâm cũng lo lắng ông ngoại anh sẽ nói ra những lời khó nghe làm tổn thương Hàn Mộc Tử, vì vậy muốn bảo vệ cô, không muốn cho cô đi.

Bởi vì vừa nãy trong lúc cô đi vào nhà vệ sinh, nên không biết bên này đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói: "Vừa nãy lúc em đi vào nhà vệ sinh tìm dì, anh đã nói với



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play