*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Nhan sững sờ, đại kháo là cô không ngờ Tiêu Túc sẽ cởi áo khoác khoác lên cho cô.

Bởi vì áo khoác là cởi từ trên người cậu ta ra, cho nên áo khoác vẫn còn mang theo hơi ấm, sau khi khoác lên vô cùng ấm áp.

Sau khi cô ấy sửng sốt mấy giây thì ý thức cũng trở về, Tiểu Nhan vô ý thức nhìn về phía của Hàn Thanh.

Hàn Thanh vẻ mặt không đổi đưng sở đó, căn bản không hề phản ứng chuyện Tiêu Túc khoác áo khoác cho cô ấy.

Điều này khiến Tiểu Nhan có hơi thất vọng, nhưng mà dù sao đối phương cũng là Triệu Húc, cho nên cô ấy không cảm thấy có gì là không đúng, anh ấy không thèm để ý nhưng không có nghĩa là cô ấy muốn tiếp tục như vậy.

Thế là Tiểu Nhan nhìn về phía Tiêu Túc, nở một nụ cười cảm kích.

“Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không lạnh”

Nói xong, cô ấy scoiwr áo khoác ra đưa cho Tiêu Túc.

Động tác của cô quá rõ ràng, ánh mắt nhìn Hàn Thanh không hề che giấu tình cảm, Tiêu Túc làm sao có thể không hiểu động tác của cô được, cô ấy sợ Hàn Thanh sẽ hiểu lầm chiếc áo khoác này, cho dù người ta có để ý hay không, cô cũng không tình nguyện mặc nó.

Ah.

Đột nhiên, Tiêu Túc cảm thấy có chút buồn cười.

Vì thích một người, ngay cả cơ thể mình cũng không cần?

Hơn nữa đối phương lại không thèm liếc mắt nhìn một cái, cho dù vậy cũng muốn tiếp tục.

Tiêu Túc không nhận lấy chiếc áo khoác Tiểu Nhan đưa qua, gương mặt lạnh lùng đứng ở đó.

Ban đầu Tiểu Nhan cho rằng đối phương sẽ nhận áo khoác, dù sao thời tiết cũng rất lạnh, cởi áo khoác ra chắc chắn sẽ bị đông cứng, mặc trở lại không phải sẽ tốt hơn sao? Thế nhưng không ngờ Tiêu Túc một mực không đưa tay ra, Tiểu Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.

“Anh nhanh cầm lấy áo đi, tôi trả lại áo khoác cho anh, anh mặc lại áo khoác đi, đừng để bị lạnh.”

Tiêu Túc vẫn không nhận.

Vẻ mặt Tiểu Nhan kinh ngạc: “Tiêu Túc?”

Kiệt Sâm đi theo mọi người ra ôm tay nhìn một cảnh này, trong lòng âm thầm chế nhạo.

Chơi vui như vậy sao? Thằng nhóc Tiêu Túc này thích cô gái ở trước, thế nhưng lại à tình chàng còn thiếp thì không có ý? Chẹp.

Hôm nay là ngày gì vậy, thế mà anh ấy lại được nhìn nhiều trò hay như vậy, chậc chậc.

Trong lòng Kiệt Sâm không ngừng lắc đầu, thế nhưng khỏe môi lại không tự giác cong lên ý cười nhàn nhạt, luôn cảm thấy chơi vô cùng vui.

Từ đầu đến cuối Tiêu Túc đều không có ý đưa tay nhận áo, nhưng cũng không thể giằng co quá lâu, thấy Tiểu Nhan nhìn chằm chằm vào cậu ta, cậu ta mới cứng đờ mở miệng nói: “Áo khoác tôi đã cho cô thì chính là của cô, nếu như cô không lạnh thì cứ ném áo khoác đi.”

Tiểu Nhan: “?”

Xảy ra chuyện gì vậy?

Cái áo khoác này không phải chỉ vừa mới khoác trên người cô ấy sao? Hơn nữa không phải cho cô ấy mặc sao? Tại sao lại ném đi? Đây là cái logic và lý do thần kỳ gì vậy?

Vẻ mặt Tiểu Nhan không hiểu gì, thế nhưng Tiêu Túc đã quay đi chỗ dáng bộ dạng như là không muốn trả lời nữa, hơn nữa nhìn bộ dạng của cậu ta giống như là không cần cái áo khoác này nữa?

“Anh có bị bệnh không?”

Cho dù có Hàn Thanh ở đây thì Tiểu Nhan cũng không nhịn được bĩu môi hét lên một câu.

Một chiếc áo khoác tốt như thế mà lại bảo cô ấy ném đi, cô ấy cũng không phải có độc, tại sao lại phải ném đi?

Ừm, có bệnh.

Tiêu Túc nghĩ thầm, thật sự đúng là cậu ta có bệnh mới có thể làm ra chuyện này trước mặt người đàn ông kia, nếu như là lúc bình thường, Tiểu Nhan không muốn áo khoác, cậu ta sẽ trực tiếp lấy lại.

Thế nhưng ở trước mặt Hàn Thanh, không hiểu sao cậu ta lại muốn so tài.

Tiểu Nhan thích Hàn Thanh như vậy, thế nhưng anh ta lại không muốn nhìn Tiểu Nhan nhiều hơn một cái, người đàn ông như vậy thì có cái gì tốt? Vừa nãy Tiêu Túc làm như vậy, một phần là không muốn Tiểu Nhan bị cảm lạnh, một phần là muốn hy vọng Hàn Thanh rõ ràng một điều.

Có rất nhiều ngời thích cô gái đáng yêu như Tiểu Nhan.

Nếu như anh ta không biết quý trọng, hoặc là không có chút cảm giác gì, Tiểu Nhan sẽ bị người khác cướp mất.

Tiêu Túc chính là muốn biểu đạt ý này. Chỉ là cậu ta không biết Hàn Thanh có lĩnh hội được không.

Nhưng mà hiện tại Tiểu Nhan lại không có lĩnh hội được, sau khi cô ấy măng stt xong thì trực tiếp ném áo khoác lại cho cậu ta: “Đây chính là đò của anh, vừa mới đến tay tôi chưa quá một phút mà anh đã bảo tôi ném đi, tôi nói cho anh biết, nếu anh không muốn cái áo khoác này thì tự mình ném đi, còn lâu tôi mới làm cái loại chuyện không tử tế này”

Tiêu Túc không thèm để ý chiếc áo khoác bị ném tới.

“Bịch” một tiếng, áo khoác rơi xuống nền nhà lạnh như băng. Tiểu Nhan sửng sốt, kinh ngạc nhìn

Tiêu Túc: “Anh thật sự không cần ư?”

Tiêu Túc thản nhiên nhìn cô một cái, nhếch môi mỏng đi về ột phía khác, bộ dáng trầm mặc ít nói.

Tiểu Nhan: "..."

Người này thật sự có độc sao? Hơn nữa còn là loại độc khổng lồi!

Trong lòng cô ấy yên lặng chửi rủa, khịt mũi không có ý định sửa lại, dù sao áo khoác là anh ta cho cô, cũng không phải do cô ấy cướp.

Bầu không khí xung quanh như lầm vào trong im lặng, bầu không khí còn kinh khủng hơn cả bên trong kia.

Mấy người bị Kiệt Sâm gọi tới giúp đỡ vừa nãy ở bên trong cảm thấy bầu không khí rất kém cỏi, bọn họ cảm giác như người muốn đóng băng, cho nên mới chạy ra ngoài.

Bọn họ không ngờ ở bên ngoài còn có vở kịch khác.

Thật biết chơi mà.

Đám người yên lặng di chuyển bước chân, chuồn mất.

Ngược lại Kiệt Sâm dùng dộ dáng nhàn nhã nhìn cảnh tượng này, khỏe mỗi từ đầu đến cuối đều cong lên một nụ cười.

Tiểu Nhan nhanh chóng cảm thấy buồn bực.

Nói thế nào thì Tiêu Túc cũng bởi vì cô ấy cho nên mới cởi áo khoác ra, mà vừa rồi cô ở trước mặt mọi người nói mình không lạnh, trả lại áo khoác cho cậu ta, cậu ta đột nhiên phát cáu.

Chẳng lẽ bởi vì cô đã động đến lòng



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play