*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Mộc Tử vừa nhận được tin tức, câu đầu tiên nói với Tiêu Túc là: "Anh ấy ở đây?"


Tiêu Túc: "... Bây giờ cậu chủ Dạ, chắc là đang ở trong khách sạn, lúc tôi tới thì anh ấy nói tôi quay về đi."

Nghe được Dạ Mạc Thâm vẫn đang ở trong khách sạn, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy an tâm, ít nhất bây giờ anh còn an toàn, không có chuyện gì. Cô lập tức nói: "Vậy anh đưa tôi đi tìm anh ấy đi."


Tiêu Túc lập tức gật đầu: "Được."

Dù sao sự việc như thế nào cậu ta đều đã nói hết rồi, lúc này tự nhiên không cần phải ngại ngùng mà không đưa Hàn Mộc Tử đến khách sạn nữa.


Nghe được hai người nói muốn đi tìm Dạ Mạc Thâm, Tiểu Nhan đứng bên cạnh nhanh chóng giơ tay: "Đưa tôi đi với, lỡ như có chuyện gì tôi còn giúp đỡ được, hơn nữa bây giờ Mộc Tử còn mang thay, để cô ấy đi một mình tôi không yên tâm."

Hàn Mộc Tử không từ chối, gật đầu.


"Được."

Tiểu Nhan lập tức quay người đi lấy đồ.


Hàn Thanh vẫn luôn ngồi yên đọc sách, lúc này rốt cuộc cũng buông sách xuống, ngẩng đầu.

"Tôi đi cũng đi theo các người."


Hàn Mộc Tử đương nhiên không ngăn cản anh ấy, dù sao cũng là anh trai của mình, Dạ Mạc Thâm cũng xem như là em rể của anh ấy, lần này anh ấy đi cũng rất bình thường. 

Tiêu Túc nghe thấy tiếng của Hàn Thanh, mới nhớ trong phòng này vẫn có một nhân vật như vậy.


Nếu như anh ấy không mở miệng nói chuyện, Tiêu Túc cũng đã quên mất anh ấy vẫn ở trong phòng rồi.

Vừa nghĩ đến Tiểu Nhan thích anh ấy, ánh mắt Tiêu Túc nhìn anh ấy lại thêm một chút hứng thú.


Nhưng mà, bây giờ vẫn là bỏ qua chuyện tình cảm này mà đi tìm cậu chủ Dạ trước đã, để ngăn cản những chuyện này xảy ra, cậu ta không thể nào nghĩ đến những chuyện khác được nữa.

Một đoàn người đã thu xếp xong đi thẳng ra cửa, lúc đi đến khách sạn, lại phát hiện trong phòng trống rỗng, không có người nào.


Hàn Mộc Tử nhíu mày, không nói gì.

Súng liên thanh của Tiểu Nhan lại bắt đầu luyên thuyên: "Người đâu? Tiều TÚC anh thật không đáng nhờ cậy mà, anh không phải nói cậu chủ Dạ đang ở khách sạn sao? Sao giờ không thấy ai thế hả?" Lúc Tiểu Nhan nói những lời này, vẫn là tương đối kiềm chế rồi. Nếu như không phải là Hàn Than đang ở đây, chắc cô ấy còn nói hơn cả thế nữa.


Cũng không biết tại sao, đối mặt với Tiêu Túc, liền muốn bắt nạt cậu ta.

Tiểu Nhan cũng tự cảm thấy khó hiểu, hình như hai người không có thân quen đến thế đâu.


Tiêu Túc lại bị Tiểu Nhan nói cho một tràng, cũng không dám cãi lại cô ấy, chỉ có thể nói: "Trước khi chúng ta đi, cậu chủ Dạ thực sự ở đây, nhưng mà theo như lúc này thì xem ra."

Hàn Mộc Tử nhìn xung quanh, đột nhiên nói: "Các người có phải là có hẹn thời gian không?"


Tiêu Túc ngơ ra một lát, sau đó gật đâu.

"Vậy thì chắc anh ấy đã phát hiện ra, trước khi chúng ta đi thì đã rời đi trước rồi."


Tiêu túc: "..."

Nghĩ kỹ lại thì cô chủ nói cũng đúng, cậu chủ Dạ là một người rất thông minh, trong khoảng thời gian mà Tiêu Túc chưa quay lại, cũng không gọi điện thoại thông báo tình hình cho anh, thì chỉ có một khả năng. Chính là Tiêu Túc bị một tình huống đặc biệt nào đó giữ chân rồi.



Mà tình huống đặc biệt này cũng rất dễ đoán, ngoại trừ Hàn Mộc Tử thì không có ai khác.

Vì vậy sau khi Dạ Mạc Thâm đã đoán ra được việc này, liền lập tức rời đi.


"Bây giờ lập tức đưa chúng tôi đến nơi các người hai đến đi."

Hàn Mộc Tử suy nghĩ trong chốc lát, quyết định.


"Được, đi theo tôi."

Tiêu Túc cũng không hề chần chừ, nhanh chóng xay người đưa ba người rời khỏi khách sạn.


Đoàn người vừa đi xuống dưới lầu, điện thoại của Tiêu Túc liền vang lên, Hàn Mộc Tử liền nhìn sang cậu ta: "Điện thoại anh kêu kìa."

Tiêu Túc lấy điện thoại mở ra, là Kiệt Sâm chia sẻ vị trí cho cậu ta, nhưng lại không hề có chút chữ nào, cũng không gửi âm thanh, chỉ chia sẻ vị trí.


Tiểu Nhan đứng gần Tiêu Túc nhất, sau khi nhìn thấy màn hình điện thoại, lập tức hô lên một tiếng: "Mộc Tử, có người chia sẻ vị trí cho anh ấy, nhưng mà cái tên này... Kiệt Sâm, là ai vậy?"

Kiệt Sâm? Hàn Mộc Tử cũng không biết người này, vì vậy mọi người chỉ có thể dồn ánh mắt vào Tiêu Túc.


Lúc này Tiêu Túc mới mở miệng gửi thích: "Kiệt Sâm chính là vị bác sĩ đang điều trị cho cậu chủ Dạ gần đây, trước đây anh ấy là bạn tốt của cậu chủ Dạ, nhưng mà sau này lại lại ra nước ngoài để học thêm rồi."

"Đi theo anh ấy!"


Không ngờ Hàn Thanh vẫn luôn hạ thấp sự tồn tại của mình lại nói ra một câu.

Nghe thấy nam thần mở miệng, Tiểu Nhan nhanh đưa ánh mắt nhìn qua anh ấy, anh mắt mang theo sự niềm nở: "Đúng đấy, chúng ta đi theo anh ấy đi, vẫn là anh Hàn lợi hại." 


Hàn Thanh: "..."

Bởi vì thích Hàn Thanh, cho nên không kể là chuyện gì, Tiểu Nhan đều không nhịn được mà phun ra một câu nịnh hót.


Tiêu Túc trầm giọng, lúc này cũng không nhịn được mà nói: "Chuyện này không phải quá hiển nhiên rồi sao?"

Nói xong còn liếc nhìn Tiểu Nhan một cái. Vốn dĩ Tiểu Nhan có cảm tình với Hàn Thanh vì vậy khen anh ấy cũng là điều đương nhiên. Nhưng mà ở trong mắt người khác chả là chuyện gì to tát cả. Vừa nghe thấy Tiêu Túc cãi lại cô ấy, cô ấy lập tức tức giận, trừng mắt lên với Tiêu Túc, thiếu chút nữa định cãi nhau với anh ấy.


Nhưng mà còn chưa kịp nói gì, lại cảm thấy mình đang bày ra bộ dạng thực nữ, bây giờ lại phá hỏng ở trước mặt Hàn Thanh thì không tốt lắm.

Vì vậy cô ấy chỉ có thể nhịn cơn giận này lại, khóe miệng khó khăn bày ra một nụ cười trừ.


"Vậy thì anh cứ nói trước đi, nếu như anh mà nói nhanh đi thì tôi cũng khen anh."

Tiêu Túc: "..."


Quên đi.

Hàn Mộc Tử nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: "Đi tìm anh ấy trước đi."


Tiểu Nhan dừng lại, lập tức mình đã làm sai. Mặc dù Hàn Mộc Tử không thể hiện sự buồn bã lên mặt, nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, cô nhất định sẽ là người lo lắng nhất.

Nếu như có năng lực siêu nhiên, Hàn Mộc Tử đã ước rằng cô có thể bay đến





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play