*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ý nghĩ của Tiểu Nhan khiến Hàn Mộc Tử vô cùng đau đầu, điều đáng tiếc là Đậu Nhỏ đang ở bên cạnh cô, cho nên cô không thể nói quá rõ ràng, miễn cho Đậu Nhỏ bị dạy dỗ ý nghĩ không hay.
Mà Tiểu Nhan đại khái là cảm thấy ánh sáng ở trong lòng không tốt, cho nên cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Cũng không biết là đi tìm chỗ nào.
Mãi cho đến giữa trưa mà Dạ Mạc Thâm vẫn chưa về, Hàn Mộc Tử thầm nghĩ người này tại sao lại lười như vậy? Sáng sớm Tiêu Túc đã giúp anh đưa con trai đến, thế mà anh có thể ở trong khách sạn ngủ muộn như vậy?
Chẳng lẽ là do tối hôm qua ngủ không ngon giấc?
Hàn Mộc Tử không trong ngon Dạ Mạc Thâm trở về nữa, ngược lại nhà họ Uất Trì lại phải người tới đón Đậu Nhỏ.
Thế là Hàn Mộc Tử liền thả Đậu Nhỏ đến trước mặt ông cụ để tăng độ yêu thích thay cô.
Rõ ràng là cuối năm, nhưng trong nhà lại vắng ngắt.
Hàn Mộc Tử vô cùng sầu não, cúi đầu khẽ sờ bụng mình, nói khẽ: "Cục cưng ơi cục cưng, bây giờ chỉ có con ở với mẹ.”
“Hôm nay lại muốn tiếp tục? Không phải tôi đã bảo cậu nghỉ ngơi hai hôm rồi sao?” Kiệt Sâm vô cùng bất đắc dĩ nhìn Dạ Mạc Thâm đang đứng trước mặt anh ấy, làm một người bạn tốt, anh ấy không thể không khuyên nhủ hết lần này đến lần khác.
Hy vọng bạn tốt của mình có thể điều trị thận trọng hơn, đừng lúc nào cũng mạo hiểm như vậy.
“Ừm, tiếp tục.”
Vẻ mặt và giọng nói của Dạ Mạc Thậm đều nhàn nhạt, không có gì thay đổi, nếu như không phải khuôn mặt nhợt nhạt kia thì anh ấy đã cho rằng anh chỉ là một người bình thường.
Kiệt Sâm không nhịn được chế nhạo: “Cậu cho rằng mỗi ngày đều như vậy sẽ có ích?”
“Không phải cậu đề nghị sao?” Dạ Mạc Thâm ngước mắt, ánh mắt mang theo ý lạnh rơi vào trên người anh ấy.
Mặc dù hai người là bạn tốt nhưng Kiệt Sâm vẫn luôn sợ hãi Dạ Mạc Thâm, dù sao vẻ bề ngoài cả anh cũng tràn đầy quyền lực.
Anh ấy cảm thấy, mình vẫn nên khuất phục thôi.
“Bỏ đi.”
Anh ấy nhận mệnh không khuyên nhủ anh nữa, làm bạn tốt nhiều năm, anh ấy biết mình không thể khuyên nổi được Dạ Mạc Thâm, chỉ có thể ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút.
Lúc kết thúc, Dạ Mạc Thâm lạnh đến tái mặt, sắc mặt còn khó coi hơn lúc trước một chút, nhưng mà vẫn không có gì tiến triển.
Trên đường về, Tiêu Túc nhìn thấy sắc mặt của anh như vậy thì không nhịn được hỏi: “Cậu Dạ, nếu cứ tiếp tục như vầy, lúc trở về sẽ bị mợ chủ phát hiện mất.”
“Vậy thì không về nữa.” Dạ Mạc Thâm thản nhiên nói.
Tiêu Túc: “... Không quay về? Nhỡ đâu mợ chủ hỏi, còn cả cậu chủ nhỏ...."
“Gần đây công ty có nhiều việc, nơi này không phải trong nước, không có cái gì gọi là tết xuân, ban ngày tôi còn phải xử lý chuyện của công ty, ban đêm còn phải nghi oi."
Mặc dù nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà... Chuyện cấp bách bây giờ anh phải làm là khôi phục trí nhớ.
Thế nhưng anh lại không muốn để cho Hàn Mộc Tử lo lắng.
Nếu để cho cô biết mình dùng phương pháp như vậy, với tính cách của người phụ nữ kia, chắc chắn cô sẽ không để cho anh làm, đến lúc đó sẽ nói, anh có khôi phục trí nhớ hay không cũng không quan trọng.
Tiêu Túc thấy anh tìm lý do quá kém, cậu ta khẽ liếm cánh môi khô khốc, khó khăn lên tiếng: “Cho dù công việc có bận rộn thế nào, cũng không thể. Không trở về nhà chứ?”
"Hử?"
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, khẽ nheo mắt lại: “Cậu có dị nghị?”
Đối mắt với ánh mắt sắc bén lạnh như băng của anh, Tiêu Túc rụt cổ một cái: “Không có, Tiêu Túc làm sao dám có dị nghị được, chỉ là tôi.... Tôi thay cậu Dạ nghĩ biện pháp hoàn mỹ hơn mà thôi, dù sao nếu ngày nào ng không trở về nhà, chắc chắn mợ chủ sẽ phát hiện ra điều bất thường”
“Vậy cậu có biện pháp gì tốt hơn không?”
“... Không có.”
“Vậy thì cứ làm theo lời tôi nói đi, có thể tránh được ngày nào hay ngày đó.”
Nói không chừng, qua hai ngày nữa trí nhớ của anh sẽ được khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó... Cho dù Hàn Mộc Tử có muốn ngăn cản anh, anh cũng không cần phải lo lắng.
Tiêu Túc: “Dạ”
Bây giờ chỉ có thể như vậy. Thời gian ăn tết mỗi ngày đều trôi qua rất là nhàm chán, Hàn Mộc Tử còn nhận được tin mấy công ty của Dạ Mạc Thâm nhiều việc, mấy ngày nay không trở về, cô còn chưa phản ứng thì Tiểu Nhan ở bên cạnh đã phát tác.
“Có chuyện gì vậy? Đêm giao thừa chạy ra ngoài làm việc, bỏ mặc vợ con ở nhà, cậu Dạ... Anh ta điên rồi ư?”
Lúc nói câu cuối cùng kia, rõ ràng Tiểu Nhan có chút thiếu tự tin, sau khi nhìn bốn phía xung quanh, xác định Dạ Mạc Thâm không có ở đây thì mới nói nốt cậu.”
Tiêu Túc cũng rất bất đắc dĩ, cậu ta chỉ đến truyền lời, hơn nữa vì không thể để lộ mọi chuyện cho nên cậu ta không thể nói quá nhiều.
Cho nên sau khi truyền lời xong cậu ta phải đi.
Đáng tiếc, cậu ta còn định nhìn Tiểu Nhan nhiều hơn một chút.
“Không có cách nào khác, bây giờ ở trong nước đang là tết, nhưng ở nước ngoài lại không có ngày lễ tết truyền thống như ở Việt Nam chúng ta, cho nên... cong ty vẫn phải hoạt động, cậu Dạ là Tổng giám đốc của công ty, nhất định phải làm gương tốt”
“Cái gì mà làm gương tốt?” Tiểu Nhan khinh thường nhếch môi: “Tôi không tin một công ty lớn như vậy rời xa anh ta mấy ngày là không thể hoạt động được, không phải công ty ở trong nước không có anh ta vẫn hoạt động tốt đó sao? Mặc dù giá trị cổ phiếu đã giảm, nhưng mà... Tôi cảm thấy xin nghỉ phép hoàn toàn không có ảnh hưởng gì mà?”
“Huống hồ, đối với chúng ta mà nói, đây là một ngày quan trọng, là tết đoàn viên, thế mà anh ta... Không phải tôi có ý kiến với cậu Dạ, tôi chỉ đang bênh vực cho Mộc Tử thôi.”
Nhận xét của Tiểu Nhan rất sắc bén, bản thân Tiêu Túc cũng cảm thấy lý do này không đầy đủ, cho nên nhất thời không tìm thấy ngôn ngữ gì để trả lời.
Ngược lại là Hàn Mộc Tử từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất bình tĩnh, còn những người khác thì lại quá kích động.
“Mộc Tử, cậu nói gì đi, cậu Dạ như vậy, cậu sẽ không tức giận sao?” Tiểu Nhan kéo cánh tay Hàn Mộc Tử, sốt ruột nói.
Lúc này Hàn Mộc Tử mới ngẩng đầu, đưa tay vỗ vỗ tay Tiểu Nhan để an ủi, sau đó ánh mắt chuyển sang hướng Tiêu Túc, khẽ mở môi đỏ.
“Là anh ấy bảo anh làm vậy sao?”
Tiêu Túc không ngờ cô lại bình tĩnh như thế vậy, không biết trong lòng cô nghĩ thế nào, cậu ta chỉ có thể khẽ gật đầu.
“Dạ, cậu Dạ đã dặn dò như vậy, hơn nữa sau này Đậu Nhỏ sẽ do tôi đưa đón, anh ấy muốn yên tâm xử lý chuyện công ty."
“Được, tôi biết rồi.” Hàn Mộc Tử mỉm cười một cái: "Vậy làm phiền anh hàng ngày đưa đón Đậu Nhỏ, đúng rồi, nếu Đậu Nhỏ ở với ông ngoại anh ấy thì anh cứ để Đậu Nhỏ ở bên nhà ông ngoại anh ấy vài ngày đi, chờ ba của Đậu Nhỏ làm việc xong thì lại đón Đậu Nhỏ trở về”
Tiêu Túc vội vàng đồng ý, sau khi nhận tin tức xong thì nhanh chóng trở về phục lệnh của Dạ Mạc Thâm.
Người vừa đi xong, Tiểu Nhan đã nghiến răng nghiến lợi nói” “Mộc Tử, tại