*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Túc hợp thời mở miệng.

Hàn Mộc Tử sững sờ, vô ý thức nhìn Tiêu Túc vài lần, hiển nhiên không ngờ người ở lối ra này lại

là Tiêu Túc.

Nhìn thấy ánh mắt và bộ dáng của Tiêu Túc, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu Hàn Mộc Tử, nhưng mà lại không chân thực, rất nhanh đã biến mất.

Sau khi Tiêu Túc nói xong thì đi đến bên cạnh Hàn Thanh, muốn nhận lấy Tiểu Nhan ở trong ngực anh.

Lời nói vốn dĩ đã đến cổ họng của Hàn Thanh, nhưng sau khi Tiêu Túc nói xong đã biến mất không còn gì nữa, anh ấy cụp mắt, lông mi che đi tất cả cảm xúc nơi đáy mắt, anh ấy trầm mặc giao Tiểu Nhan cho Tiêu Túc.

“A! Không cần vứt bỏ tôi! Hu hu... Không cần, không cần không muốn Tiểu Nhan, tôi thật... Thật sự rất thích anh..."

Một câu khiến mấy người ở đây đều lúng túng.

Cánh tay đang nằm lấy tay của Tiểu Nhan hơi dùng sức một chút, mới có thể kéo Tiểu Nhan đang làm ầm ĩ loạn xạ vào trong ngực mình, Tiểu Nhan thì giống như đã làm mệt rồi, lúc này căn bản không viết người đang đỡ cô ấy là ai, nhằm nhất lùi ra sau.

Tiêu Túc thấy vậy thì trực tiếp ôm eo cô ấy, bế cô ấy lên.

“Mợ chủ, anh Hàn, tôi đưa cô ấy về chăm sóc trước, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo cho mọi người."

Nói xong thì quay người rời đi.

Hàn Mộc Tử nhìn theo bóng lưng của cậu ta. Nếu như vừa nãy ý nghĩ kia chỉ mơ hồ thì bây giờ đã trở nên rõ ràng.

Hóa ra, Tiêu Túc thích Tiểu Nhan.

Chuyện bắt đầu từ khi nào? Tại sao cô lại không biết chút nào?

Là cô quá ít quan tâm đến Tiểu Nhan, hay là nói Tiêu Túc ẩn giấu mình cảm của mình quá kỹ?

Hàn Mộc Tử nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh trai của mình.

Hàn Thanh đang nhìn theo bóng lưng của Tiêu Túc, bộ dáng giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh?”

Nghe tiếng gọi mình, ánh mắt Hàn Thanh rơi vào trên người Hàn Mặc Tử, Hàn Mặc Tử quan sát anh ấy, phát hiện tâm trạng anh ấy không có bất kỳ cái gì bất thường cả, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc dư thừa.

Nhìn tới đây, Hàn Mộc Tử vô cùng thất vọng.

Tiểu Nhan thích Hàn Thanh như vậy, nhưng bây giờ cô ấy bị người đàn ông khác ôm đi, nhưng Hàn Thanh lại không có một chút cảm xúc bất thường gì cả, chẳng nhẽ... Tiểu Nhan thật sự không có hy vọng sao?"

Càng quan trọng hơn là, tình cảm của Tiểu Nhan đối với anh ấy trong mấy ngày nay không có tác dụng gì sao?

“Anh, anh thật sự không có chút tình cảm gì với Tiểu Nhan sao?"

Ánh mắt Hàn Thanh lãnh đạm nhìn em gái

mình.

“Lý do thích cô ấy?”

Hàn Mộc Tử phát hiện mình không đáp lại được, chỉ có thể hỏi lại: “Vậy lý do không thích đâu?”

Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Tình cảm đối với anh mà nói là không quan trọng.

Sứ mệnh của anh ấy chính là tìm lại em gái, vực dậy nhà họ Hàn, hơn nữa....

Nhớ tới chuyện kia, ánh mắt Hàn Thanh tối ại, không nói gì thêm.

Hàn Mộc Tử bị câu nói tình cảm không quan trọng của anh làm cho tức chết, kích động nói: “Cái gì mà tình cảm đối với anh không quan trọng? Nếu như anh bởi vì cô em gái này mà độc thân, vậy thì bây giờ anh đã tìm được em rồi, anh nên thành lập gia đình. Em không muốn khi con em lớn hết cả rồi, mà anh trai em vẫn là cô đơn một mình, anh... Cho dù anh không thích Tiểu Nhan, vậy anh cũng có thể....

Hàn Thanh cười ngắt lời cô: “Nếu như sợ anh cô đơn, vậy thì em có thể sinh nhiều hơn một chút, đến lúc đó cho anh một đứa."

Mặc dù anh ấy nói câu này với giọng điệu nói đùa và một nụ cười nhạt, thế nhưng Hàn Mộc Tử có thể nghe ra đây không phải là đùa.

Có lẽ, Hàn Thanh đã thực sự cân nhắc việc nhận con của cô làm con nuôi, như vậy.... Anh ấy đã quyết định cả đời này độc thân không sinh con sao?

Nếu như đối phương không phải người thân của cô thì cô đã không thèm quan tâm rồi, nhưng bây giờ người này lại là anh trai của cô, hơn nữa còn là một người anh trai đối xử với cô vô cùng tốt, Hàn Mộc Tử lập tức cảm thấy khó chịu.

Cho dù cô là người của thời đại mới, tiếp nhận nền giáo dục mới, tự do yêu đương, tự do hôn nhân, cho dù Hàn Thanh không kết hôn, người em gái như cô cũng chỉ có thể chúc phúc.

Thế nhưng cô cảm thấy Hàn Thanh như vậy là có nguyên nhân.

“Anh, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hàn Mộc Tử còn muốn hỏi, nhưng Hàn Thanh đã quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh vừa quan sát, trong nhà này không có phòng trống, cho nên anh với anh dự định đi ra ở khách san."

Ở khách sạn?

Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút: “Ở một mình

sao?"

"Um."

Cô đột nhiên khó chịu không nói ra lời, anh trai của cô phải chạy từ xa đến thaư cô, lại còn phải ở khách sạn, cô khẽ cắn môi dưới, muốn gọi anh ấy đừng đi, thế nhưng chỗ này quả thực không còn phòng trống để anh ấy ở lại.

“Chờ đã." Gióng nói của Dạ Mạc Thâm đột nhiên truyền tới, hai người quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh đã mặc xong áo khoác, trên tay cầm chìa khóa xe: “Phòng trong nhà không nhiều, căn phòng của anh để cho anh trai em ở, buổi tối để Đậu Nhỏ ngủ với em, anh với Tiêu Túc ra ngoài.”

Hàn Mộc Tử cảm thấy anh đã sắp xếp hết, không khỏi nhíu mày lại: “vậy còn anh?" "Anh với Tiêu Túc ra thuê khách sạn.

Dạ Mạc Thâm nhìn về phía Hàng Thanh, ánh mắt lạnh lùng, nhưng dù sao vị trước mặt này cũng là anh trai của vợ mình, cũng chính là anh vợ của anh.

Cái xưng hô anh vợ này...

Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày, mặc dù rất khó chịu, nhưng anh vẫn kêu một tiếng anh vợ với Hàn

Thanh.

“Hàn Thanh: "..

Không ngờ rằng người trước kia không ai bì nổi, thậm chí còn tìm đến anh ấy để đàm phán, thế mà bây giờ lại kêu anh ấy một tiếng anh vợ, loại cảm giác vi diệu này là gì?

Nhưng mà anh ấy cũng không có phụ lòng tốt của Dạ Mạc Thâm, gật đầu đáp lại.

Hàn Mộc Tử giúp Dạ Mạc Thâm thu dọn quần áo, vừa dọn vừa nói: “Nếu không.. Em dẫn theo Đậu Nhỏ cùng anh ra ở khách sạn, để phòng lại cho bọn họ, vừa vặn mỗi người một phòng?"

Nói xong, Hàn Mộc Tử cảm thấy ý nghĩ của mình quá là toẹt vời, đáng nhẽ ra cô phải nghĩ đến sớm hơn, như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?

Không ngờ Dạ Mạc Thâm lại phủ nhận ý nghĩa

của cô.

"Không được."

“Tại sao?"

"Bây giờ em đang mang thai, không thể vất vả được.”

Hàn Mộc Tử khó chịu: “Em chỉ là cùng anh đến khách sạn thôi mà, như vậy làm gì có tính là vất vả? Hơn nữa chúng ta cũng không cần tìm khách sạn ở xa làm gì, chúng ta có thể tìm một khách sạn ở gần, dù sao chỉ cần chúng ta thấy thuận tiện là được.

Dạ Mạc Thâm nhớ tới chuyện mình định làm, ánh mắt tối lại một chút.

Nếu như anh đưa Mộc Tử theo thì sẽ sớm bị

cô phát hiện mất.

Dù sao cũng không thể đưa cô đi theo, Dạ Mạc Thâm nằm lấy cằm cô: “Muốn đi với anh như vậy sao? Muốn tìm cơ hội ở chung một mình với anh sao?"

Hàn Mộc Tử: ….... Đang nói chuyện bình thường tự dưng lại chuyện sang trêu chọc cô?

Hàn Mộc Tử vuốt ve tay anh, nghiêm túc nói: “Em nói chuyện nghiêm túc với anh đó, em cảm thấy đề nghị vừa rồi của em rất tốt, anh tranh thủ suy nghĩ một chút, huống chi em đã dưỡng thai tốt hơn rất nhiều rồi, không tính là vất vả.

co-vo-danh-trao-949-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play