*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghĩ tới đây, Tiêu Túc cảm kích nhìn Đậu Nhỏ một chút, nói lời cảm ơn với cậu bé.

"Cảm ơn cháu."

Đậu Nhỏ cười híp mắt: "Chú Tiêu, không cần khách sáo nha Như vậy, chú muốn đi tìm ba sao? Cháu thấy dáng vẻ của chú rất lo lắng đó "

Tiêu Túc gật đầu: "Muốn."

"Vậy thì chú Tiêu người đi đi, Đậu Nhỏ ở chỗ này chờ hai người trở về.

Tiêu Túc cấp tốc đứng dậy, sau khi căn dặn Đậu Nhỏ không được chạy loạn, ngoan ngoãn ở lại đây chờ bọn họ liền bước nhanh đi ra ngoài, khi xác định được rõ phương hướng lập tức đi về phía nhà vệ sinh.

Dạ Mạc Thâm đang rửa mặt ở trong toilet, nhìn khuôn mặt của mình trong gương, sắc mặt có chút tái nhợt, trách không được vừa rồi thời điểm Tiêu Túc nhìn thấy anh lại lộ ra vẻ lo lắng. Vốn dĩ là đoạn ký ức kia đã khiến sắc mặt của anh trở nên kém như vậy, đầu vẫn như râm ran đau nhức, thế nhưng Dạ Mạc Thâm lại vô cùng hi vong mình có thể nhớ ra tất cả những chuyện trước kia.

Coi như đầu có đau muốn nứt, chỉ cần có thể để anh nhớ ra tất cả thì tốt rồi.

Cảm giác trí nhớ lúc nào cũng trống rỗng thật

khó chịu.

Dạ Mạc Thâm đang chìm trong suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng.

"Cậu Dạ Mạc Thâm?"

Dạ Mạc Thâm nghe vậy thì nhìn qua, trông thấy Tiêu Túc đang đứng cạnh cửa dùng ánh mắt

lo âu nhìn anh.

Anh mấp máy môi mỏng, sau đó đi về hướng của cậu ta.

"Vào đây làm gì?"

Tiêu Túc cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình: "Cơ thể của cậu Dạ Mạc Thâm không thoải mái sao? Có cần hay không...

Có cần đưa cậu đi bệnh viện khám hay không, câu nói này còn chưa nói xong đã bị Dạ Mạc Thâm đánh gãy.

"Ký ức bị thất lạc có thể khôi phục không?" Đột nhiên Tiêu Túc bị anh hỏi vấn đề có chút sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng được, lắp bắp trả lời: "Hẳn là... Có thể đấy?"

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm nhìn xuyên qua bên người của cậu ta cũng không biết nhìn về phía nơi nào, chỉ có điều ánh mắt nhìn đi rất xa.

"Anh nói anh là trợ lý của tôi? Như vậy anh có thể thay tôi làm một chuyện không?"

"Chuyện gì?" Tiêu Túc trang nghiêm ưỡn ngực

thẳng lưng hỏi.

"Tôi muốn khôi phục ký ức, chuyện này đích thân tôi làm không tiện, cho nên cần anh hỗ trợ."

Tiêu Túc: "..A, cậu Dạ Mạc Thâm cần tôi làm việc gì?"

Đậu Nhỏ ngồi trên ghế quơ bàn chân nhỏ, nhìn nhân viên tiến đến bày món ăn hai lần, ví trí đối diện và vị trí bên cạnh cậu bé vẫn trống rỗng, Đậu Nhỏ không nhịn được chống cằm tự hỏi.

Làm sao hai người đàn ông trưởng thành lại đi toilet đến nửa ngày vậy?

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì mà cậu bé không thể biết sao?

Không biết về nhà có nên kể chuyện này cho mẹ biết không? Đậu Nhỏ nghe nói hiện tại rất nhiều đàn ông đều thích chơi gay

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc trở về, vừa vặn đụng phải nhân viên phục vụ muốn đi ra ngoài.

Nhân viên phục vụ trông thấy Dạ Mạc Thâm đẹp trai, liền nở nụ cười với anh, còn liếc mắt đưa tình.

Người ngoại quốc đều tương đối cởi mở, sẽ không nhăn nhăn nhó nhỏ, cho nên nhìn thấy loại đẹp trai cực phẩm giống như Dạ Mạc Thâm thì sẽ gây chú ý một chút, nếu như có thể làm quen đương nhiên là tốt, nếu như không thể, vậy là coi như chào hỏi thôi.

Đậu Nhỏ nhìn một màn này, không nhúc nhích nhìn chăm chú Dạ Mạc Thâm, muốn nhìn phản ứng của anh một chút.

Kết quả, vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm không thay đổi đi đến, căn bản là anh không thèm nhìn nhân viên phục vụ một cái chứ đừng nói đến liếc mắt đưa tình với cô ta.

Nhân viên phục vụ không đạt được đáp lại thì thôi, chỉ nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, lập tức cảm thấy không thú vị, nhưng cũng không tức giận, thu lại sắc mặt rồi rời đi.

Có điều vừa rồi một màn kia đã bị Tiêu Túc nhìn thấy.

Trong lòng Tiêu Túc thầm lắc đầu, sau đó cùng đi vào. Dạ Mạc Thâm vừa ngồi xuống, Đậu Nhỏ đã

bắt đầu lên án anh. "Ba xấu lắm, lát nữa trở về con muốn nói cho mẹ biết, ba thu hút ong bướm."

Dạ Mạc Thâm mới từ toilet trở về, cái gì cũng không biết: "222"

Tiêu Túc lấy tay làm quyền che miệng của mình ho nhẹ một tiếng, thay Dạ Mạc Thâm giải thích: "Đậu Nhỏ, cái này cũng không thể nói bậy nha, vừa rồi cháu cũng nhìn thấy, ba cháu phản ứng gì cũng không có, thậm chí có thể còn không biết chuyện này đâu."

Quả nhiên, nghe được đối thoại của hai người, vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm hơi nghi hoặc một chút, đúng là anh còn không biết chuyện gì xảy ra.

"Hừ, đó cũng là tại ba, nếu như ba cư xử hung hằng một chút thì đã không thu hút ong bướm rồi!"

Tiêu Túc:

Cậu ta rất muốn nói chỉ có thể trách ba của cháu quá đẹp trai, cho nên mới...

Nhưng lúc này, đại khái là Dạ Mạc Thâm cũng biết xảy ra chuyện gì, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Để nó nói."

Thằng nhóc này có lòng bất mãn đối với anh, hơn nữa còn có oán hận nồng đậm, nhìn mình không vừa mắt cũng là chuyện bình thường, dù sao so với quả đấm ngày đầu tiên mà nói, hiện tại mới chỉ nói đã là thay đổi rất tốt rồi.

Dạ Mạc Thầm muốn để Đậu Nhỏ nói, Tiêu Túc cũng không tiện nói thêm cái gì.

Dạ Mạc Thâm nhìn về phía Đậu Nhỏ: "Đói bụng không? Mẹ con nhắc ba nhớ phải đưa con đi ăn cơm trưa, hiện tại ngậm miệng lại ăn cơm đi, muốn nói gì thì lát nữa lại nói."

Nghe vậy, Đậu Nhỏ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.

Đồ đần, ngậm miệng lại có thể ăn cái gì chứ?

Phụt

Suýt nữa thì Tiêu Túc cười ra tiếng, nhưng bởi vì Dạ Mạc Thâm đang ở đây, cho nên cậu ta chỉ có thể chịu đựng.

Dạ Mạc Thâm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy.

Người của mình, làm sao mình có thể mắng

chửi chứ?

Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử cùng nhau ăn cơm trưa, trong lúc đó Hàn Mộc Tử vẫn luôn không ăn được, lại bị Tiểu Nhan lấy danh nghĩa cô đang mang thai cưỡng ép đút rất nhiều thứ vào bụng.

Đợi đến khi ăn no, bụng của Hàn Mộc Tử đã no đến mức không đứng lên nổi.

Cô ngồi tại chỗ sở lên bụng của mình: "Cậu đừng ép tớ ăn nữa, ăn quá nhiều đối với đứa trẻ cũng không tốt, đến lúc đó ăn đến quá béo cũng không được." "Cậu lừa quỷ sao, cậu gầy như vậy, làm sao đứa bé béo được? Cậu phải ăn nhiều một chút mới được, trong những ngày tiếp theo tớ sẽ giúp cậu bổ sung những chất dinh dưỡng thiếu thốn trước đó. Bằng không đến lúc đứa bé cậu sinh ra không đầy đủ dinh dưỡng, tớ sẽ lo lắng chết mất!"

Không đầy đủ dinh dưỡng...

Cái này nói quá khoa trương, cũng hoàn toàn không thể nào.

Ngay lúc này, Tiểu Nhan nghe được tiếng chuông điện thoại di động đang sạc trong phòng, cô ấy run lên một cái rồi chớp mắt, sau đó nói với Hàn Mộc Tử: "Tớ đi nhận điện thoại, có thể là anh của cậu gọi đến, nếu như lát nữa anh của cậu mắng tớ, cậu nhất định phải giúp tớ đấy."

Hàn Mộc Tử còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Nhan đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.

Sau đó rất nhanh cô ấy đã cầm điện thoại chạy vội trở về, nháy mắt ra hiệu các loại với Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử liền biết, người gọi điện thoại cho cô quả thật là anh trai của mình Hàn Thanh.

Cô cười một cái an ủi Tiểu Nhan, ra hiệu để cô ấy nghe.

Tiểu Nhan hít sâu một hơi, đè xuống vẻ kinh hồn táng đảm mới dám nhận điện thoại, cẩn thận từng li từng tí: "A lô?"

co-vo-danh-trao-938-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play