*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Anh thích tôi sao?

Một câu nói đơn giản chỉ có mấy chữ mà thôi, những lại trực tiếp khiến Tiêu Túc sửng sốt.

Cậu ta ngây ngẩn cả người, đứng nguyên tại chỗ, trong mắt viết đầy cảm xúc không dám tin. Có một khoảnh khắc, thậm chí Tiêu Túc còn

cho rằng mình nghe nhầm.

Nếu không thì sao anh lại nghe thấy Tiểu Nhan hỏi anh một câu: "anh thích tôi sao” chứ?

Nghĩ thế nào thì đối phương cũng không giống người sẽ hỏi những vấn đề như vậy.

Nhưng anh thật sự đã nghe thấy mà.

“Cái đó... Tiêu Túc cảm thấy mặt mình thoáng chốc đã nóng lên, giọng điệu và ánh mắt đều trở nên hoảng loạn hơn: “Không phải như Cô nghĩ đâu, có lẽ là cô hiểu lầm gì đó rồi." "Hiểu lầm?” Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhìn ly nước trước mặt mình một cái.

Tiêu Túc: "..."

Rót ly nước thôi không thể nói lên điều gì chứ đúng không? Tuy cậu đúng là có thích cô, nhưng... Cậu khi trước đã không thể nào lọt vào mắt xanh của cô, giờ trên mặt cậu còn có một vết sẹo lớn như vậy, cô lại càng không thể thích cậu được.

Vả lại, vết sẹo này của cậu sẽ chỉ khiến người khác bị dọa cho sợ hãi mà thôi.

“Được rồi.” Tiểu Nhan nhún vai, dáng vẻ không quan trọng: “Vậy cứ xem như tôi hiểu nhầm đi. Anh về ngủ đi.”

Vốn tưởng cô sẽ tranh luận, không ngờ cô lại thừa nhận bản thân đã hiểu lầm như vậy, sau đó liền bưng nước lên uống.

Không biết vì sao, trái tim Tiêu Túc trở nên khó chịu. Nhìn dáng vẻ chẳng quan trọng của Tiểu Nhan, cậu đột nhiên lại muốn nói, không hiểu lầm, tôi thích cô đó.

Nhưng... Vừa nghĩ đến vết sẹo trên mặt mình, ý nghĩ đó liền thoáng chốc biến mất sạch sẽ.

Hai tay buông thống hai bên người nắm chặt lại thành nằm đấm, sau chốc lát buông ra rồi lại nắm chặt. Tiêu Túc mím đôi môi mỏng, quay người im lặng rời khỏi phòng bếp.

Tiểu Nhan uống xong một ly nước, thấy cậu ta im lặng rời đi, ánh mắt liền nhìn về phía cậu, đôi mày thanh tú không nhịn được mà nhíu lại.

Là do cô bị ảo giác ư? Sao cứ cảm thấy tâm trạng khi nãy của Tiêu Túc hình như không đúng lắm nhỉ?

Lẽ nào là vì câu hỏi vừa rồi của cô khiến cậu ta cảm thấy cạn lời sao? Cô cũng không phải cố ý muốn hỏi mà, chỉ là lúc đó nhìn dáng vẻ của cậu ta thấy vô cùng giống dáng vẻ cô khi gặp Hàn Thanh thôi.

Cho nên... Câu hỏi cứ như vậy mà buột ra khỏi

miệng.

Giờ nghĩ lại thấy không ổn, bất kể đối phương có thích cô hay không, cô hỏi như vậy chẳng phải là khiến đối phương ngại hay sao? Sau này gặp mặt sẽ lúng túng đến đâu chứ?

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan ra sức lắc lắc đầu, uống hết chút nước cuối cùng trong ly rồi ôm chăn đơn của mình quay về phòng.

Tiểu Nhan bò về ngủ không hề chú ý tới điện thoại bị cô tắt âm đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Một đêm ngon giấc.

Hàn Mộc Tử cảm giác bản thân đã ngủ rất lâu rất lâu, trong mơ còn xảy ra rất nhiều chuyện. Khi cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại liền cảm thấy hình như trong đầu còn lưu lại chút ký ức.

Nhưng khi cô dần mở mắt ra, những chuyện trong mơ đã dần bị hiện thực nuốt chửng từng chút một đến khi mất sạch.

Đợi đến lúc cô trở mình, nhìn chăm chăm ánh mặt trời ngoài cửa sổ hồi lâu thì đã quên hết tất cả những chuyện cô thấy trong mơ rồi.

Lại nằm thêm một lúc nữa, Hàn Mộc Tử mới phát hiện trong phòng chỉ có một mình cô, Tiêu Nhan đã tỉnh dậy, không thấy đâu nữa rồi.

Cô trở mình xuống giường, sau đó ra ngoài. Trong nhà yên tĩnh, chẳng có lấy một người.

Hàn Mộc Tử gọi một câu vẻ thăm dò: “Tiểu Nhan,

Đậu Nhỏ?”

Không ai đáp lời cô.

Hàn Mộc Tử đi đến trước phòng của Dạ Mạc Thâm, đẩy cửa ra, phát hiện bên trong sớm đã chẳng còn ai rồi.

Cô đứng trên nền nhà với đôi chân trần, trong đầu mơ hồ, nhìn căn phòng trống không.

Lẽ nào tất cả những chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mộng hão huyền hay sao?

Đậu Nhỏ căn bản chưa từng tới đây?

Nhưng vì sao những chuyện đó lại chân thực đến vậy chứ? Giống như thật sự đã xảy ra vậy...

Ngay khi tâm trạng Hàn Mộc Tử đang bối rối thì một giọng nói vang lên sau lưng cô.

“Mộc Tử?"

Đây là...

Hàn Mộc Tử bất chợt quay người, thấy Tiểu Nhan đã mặc quần áo xong xuôi, hơn nữa còn đeo tạp dề, đứng sau lưng mình, trên tay còn bưng một cái đĩa, trong đĩa là đồ ăn thơm ngào ngạt.

“Cậu đứng ngày ra đây làm gì vậy? Lại còn không đi dép nữa, cậu là bà bầu đó, lẽ nào ngủ đến ngốc luôn rồi sao? Hay là một lần mang thai ngốc ba năm?”

Hàn Mộc Tử: "... Nói linh tinh gì vậy hả?”

Cô về phòng với vẻ mặt không thay đổi, đi một đôi dép lê rồi ra ngoài, thấy Tiểu Nhan đã dọn đồ ăn lên bàn, liền ngồi xuống.

“Giờ là mấy giờ rồi? Sao chẳng có ai vậy?" Tiểu Nhan nghe vậy, không nhịn được mà lườm cô một cái trắng mắt: “Tớ không phải người à? Mộc Tử, cái đồ không có lương tâm nhà cậu. Tớ cũng là cùng bọn họ lặn lội đường xa đến đây thăm cậu đó, hơn nữa suốt quãng đường còn đảm đương chức vị vệ sĩ của Đậu Nhỏ. Vậy mà cậu lại không quan tâm đến tớ.”

Hàn Mộc Tử không nhịn nổi mà bật cười: "Không phải cậu muốn làm mợ của Đậu Nhỏ ư?”

Tiểu Nhan sửng sốt.

“Cho nên, người mợ tương lai là cậu còn đòi kể công gì với tớ chứ hả?"

Một câu nói đã khiến Tiểu Nhan không nói nên lời, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Nếu cô thật sự có thể trở thành mợ tương lai của Đậu Nhỏ, vậy thì hình như chẳng có gì có thể tranh công được cả.

Nghĩ một hồi, Tiểu Nhan bĩu môi: “Được rồi, không phải cậu muốn hỏi hai người đàn ông kia sao? Mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, chỉ còn lại tớ với cậu ở nhà thôi."

"Sáng sớm đã ra ngoài ư?" Sáng sớm như vậy ra ngoài làm gì? Hàm Mộc Tử hơi nghi hoặc, nhưng chưa đợi cô mở miệng hỏi tiếp thì Tiểu Nhan đã đẩy đĩa đồ ăn về phía cô: “Được rồi bà bầu, cậu đừng hỏi đông hỏi tây nữa, mau ăn đi, tránh để muộn chút nữa, bé cưng trong bụng cậu lại đói.”

Không nói còn bình thường, bị Tiểu Nhan nói vậy, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy đói.

Cô liền không nói gì khác nữa, đút cho cái bụng mình no đã rồi nói sau.

Thấy cô cuối cùng cũng chịu bình tĩnh ăn sáng, Tiểu Nhan mới thở phào một hơi: "Chỉ sợ cậu đói thôi. Cậu nói xem, một người phụ nữ mang thai như cậu mà lại một mình ở nước ngoài sống lâu như vậy, anh cậu thật sự rất lo lắng cho cậu đó.

Nhắc tới Hàn Thanh, sắc mặt Hàn Mộc Tử thay đổi, hỏi thêm một câu

"Nói đến anh tớ, anh ấy đồng ý chuyện cậu và

co-vo-danh-trao-932-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play