*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Uất Trì Kim đột ngột ngất đi, đây là điều mà không ai có thể ngờ tới được.

May mắn thay là Dạ Mạc Thâm đã phản ứng nhanh chóng, nếu không thì có lẽ là ông ta đã ôm theo Đậu Nhỏ cùng nhau té ngã chung rồi.

Đúng lúc đó, Dạ Mạc Thâm đã đỡ được hai người bọn họ, những người khác thấy thế cũng vội vàng chạy sang giúp đỡ.

Tuy rằng thường ngày Tống An rất ghét Uất Trì Kim, nhưng lần này khi thấy ông ta đột nhiên ngất xỉu, cũng phải lên tiếng nói: “Trước tiên hãy đỡ ông ta lên, rồi đặt nằm xuống giường đi."

Lời nói của Tổng An đóng vai trò chủ đạo, rất nhanh Uất Trì Kim đã được đưa lên giường nằm, Tổng An bước lên tiến hành kiểm tra tình trạng cho Uất Trì Kim.

Khi Uất Trì Kim ngất đi, Hàn Mộc Tử cũng vội chạy sang đích thân bế Đậu Nhỏ và ôm vào lòng, từ nãy đến giờ cậu bé vẫn đang đẩy cổ Hàn Mộc Tử ra, cậu bé có chút lo lắng, nhưng lúc này bé không dám mở miệng ra nói những lời vô ích.

Tất cả mọi người đều đang quây quần bên giường và chờ đợi.

Dạ Mạc Thâm mím đôi môi mỏng của mình lại, lên tiếng giục: “Đi gọi điện kêu xe cấp cứu đi.

Mặc dù anh không biết tại sao Uất Trì Kim lại đột ngột ngất xỉu, nhưng lại cảm thấy tình huống này rất quen thuộc, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng phải tình huống này cũng giống như bản thân anh cách đây không lâu hay sao?

Kéo Đậu Nhỏ vào vòng tay của mình, rồi sau đó anh ấy cũng mất đi ý thức.

Lúc đó cũng không biết là phản ứng của cậu nhóc này thế nào nhỉ?

Có lo lắng hay không?

Tuy nhiên, lúc đó anh là bị kích thích trí nhớ, vậy còn Uất Trì Kim thì sao?

“Không cần đầu.

Sau khi kiểm tra cho Uất Trì Kim một hồi xong, Tổng An bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng giải thích: “Ông ta chẳng qua chỉ là bị xúc động quá độ nên mới bị ngất xỉu thôi, không cần gọi xe cấp cứu làm gì, cũng không cần phải đi đến bệnh viện đầu.”

Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là vì quá xúc động cho nên mới ngất đi... không có việc gì khác là được rồi. Nhưng...đây có bị xem là lỗi của Đậu Nhỏ

không nhỉ? Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử quay đầu lại liếc nhìn Đậu Nhỏ đang ở trên người cô một cái, Đậu Nhỏ tiếp nhận lấy ánh mắt của cô, có lẽ là đang nghĩ đến suy nghĩ của cô, biểu cảm và ánh mắt của cậu bé lập tức trở nên đáng thương, đôi tay nhỏ bé không biết xoay sở ra sao nên cứ kéo kéo cổ áo của Hàn Mộc Tử mãi.

Còn Tổng nhìn thấy tình cảnh này thì hơ nheo mắt lại, sau đó nói: “Mộc Tử, sau này cháu đừng nên tùy tiện bế Đậu Nhỏ nữa đấy.

“Hả?" Hàn Mộc Tử và Đậu Nhỏ không ngờ rằng hai người họ lại được gọi tên một cách đột ngột như thế, có hơi ngạc nhiên, rồi cả hai cùng đồng thời quay sang nhìn Tống An: “Sao vậy ạ?”

Tống An nhìn Dạ Mạc Thâm một cái bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay lại khuôn mặt của Hàn Mộc Tử.

“Lúc trước khi đến bệnh viện khám cháu đã quên bác sĩ nói gì rồi à?”

Khuôn mặt của tất cả mọi người cũng đều trở nên bối rối.

"Khi mang thai vốn dĩ là không được mang xách vật nặng, hơn nữa lại đang có dấu hiệu sẩy thai, thai nhi không ổn định, tuy rằng Đậu Nhỏ là con của cháu, nhưng dù sao nó cũng đã lớn như thế này rồi, vì thế tóm lại là cũng đừng nên bế nữa.”

Khi nghe đến việc có dấu hiệu sẩy thai, trong phút chốc Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại.

Lúc trước khi anh tận tay đưa Hàn Mộc Tử đến bệnh viện, bác sĩ đã đích thân đề cập chuyện này với anh rồi, bây giờ nghĩ đến...lần trước khi mà anh bị Đoan Mộc Tuyết bỏ thuốc, đã cùng với Mộc Tử trải qua cái đêm đó,

Hơn nữa cái đêm đó...đòi hỏi một lần rồi lại thêm một lần. Khi thức dậy vào sáng hôm sau, thì đã không

thấy cô đâu cả, chẳng lẽ là

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm chăm chú quấn chặt lấy Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử cũng bị lời nói vừa rồi của Tổng An dọa cho một trận, cô chớp chớp mắt: “Không sao đâu, chỉ là bể thôi mà.

Còn chưa kịp nói hết câu, Dạ Mạc Thâm đã vươn cánh tay dài của mình ra, đón lấy Đậu Nhỏ.

Đậu Nhỏ đang cảm thấy vòng tay của mẹ thật là thơm tho và mềm mại, còn chưa kịp tận hưởng đủ nữa, thì đã bị Dạ Mạc Thâm ắm lấy rồi.

Mặc dù cậu bé rất là không hài lòng, nhưng những lời của bà dì khiến cho cậu bé đành phải buông tay, trở về trong vòng tay của ba lần nữa. Bởi vì quá tức giận, Đậu Nhỏ bị ôm đi đã nhéo vào mặt của Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, mà lại chăm chú nhìn Hàn Mộc Tử một cái: “Để anh.”

Hàn Mộc Tử: “..

Khi cậu nhóc được anh ắm qua bên người, Hàn Mộc Tử liền không nói gì thêm nữa.

Cũng tốt, từ nhỏ đến lớn Đậu Nhỏ đã thiếu vắng tình thương của ba, nên để anh ôm con nhiều hơn một chút cũng ổn thôi.

“Được rồi, mọi người cứ đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ canh chừng ở đây cho."

Tống An đuổi mọi người ra ngoài, sau đó để lại Vu Ba, rồi bà ấy bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn Uất Trì Kim một lúc, lạnh giọng nói: “Nếu như không phải nể mặt việc ông là ông cố của Đậu Nhỏ, thì tôi cũng chẳng thèm cứu ông làm gì.

Nhìn thấy cảnh này, Vu Ba nhịn không được liền đưa tay lên sở mũi.

Sau khi những người còn lại đi ra khỏi phòng, Tiểu Nhan nhịn không nổi tò mò lên tiếng: “Mộc Tử, những lời mà dì Tổng nói vừa rồi..." Cô ấy lọ lăng nhìn Hàn Mộc Tử, dù sao thì đứa bé này của cô đến thật là không đúng lúc, lúc trước vừa điều tra ra rằng cô đang mang thai, Dạ Mạc Thâm đã gặp tai nạn, Hàn Mộc Tử phải một mình chịu đựng rất nhiều sự giày vò. Mặc dù đây không phải là điều cô ấy muốn, nhưng mọi thứ đã xảy ra rồi.

Hàn Mộc Tử đưa mắt nhìn Tiểu Nhan một cái: “Tôi không sao, cô đừng có lo lắng.”

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Nhan lướt ánh mắt nhìn đánh giá gia đình ba người bọn họ một lúc, đột nhiên cất lời: "Đậu Nhỏ, tối nay con sang ngủ với dì Tiểu Nhan nhé?"

Đậu Nhỏ còn chưa kịp đồng ý, Dạ Mạc Thâm đã mím môi: “Không được.”

Tiểu Nhan: “...

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm trầm mặc: “Các ngươi là khách, buổi tối cứ nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử cũng phản ứng lại, gật đầu: “Ừm, tôi dọn dẹp phòng của khách cho mọi người, Tiểu Nhan cô đến đây giúp tôi đi.”

Thế là cả hai người cùng nhau rời đi.

Đợi sau khi hai rời đi xong, Đậu Nhỏ dùng đôi mắt đen tuyền đó nhìn chăm chăm vào Dạ Mạc Thậm.

“Tại sao con không thể ngủ cùng dì Tiểu Nhan

vậy?”

Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mạc

Thâm liếc cậu bé một cái, giọng điệu lãnh đạm: "Bởi vì con là con trai.

"Vậy thì đã làm sao nào?”

“Con trai và con gái không giống nhau. Đậu Nhỏ khịt mũi: “Nhưng con vẫn còn chưa trưởng thành! Dì Tiểu Nhan cũng không để bụng

đâu!”

“Ba để bụng.

Ba và mẹ của cậu bé đều đã ở đây rồi, bé lại chạy sang ngủ với những người phụ nữ khác, vậy thì cặp ba mẹ này là cái gì chứ?

Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, âm thầm than thở trong lòng.

Anh muốn ở chung với Đậu Nhỏ thì cứ nói là muốn ở chung đi, hà cớ gì phải phải tìm một cái cớ để nói rằng giữa đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt, Đậu Nhỏ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi, cái gì cũng không biết, nói cái gì mà giữa nam và nữ có sự khác biệt cơ chứ?

Đương nhiên, những câu này Tiêu Túc chỉ dám thầm than oán trong lòng, không dám nói ra ngoài miệng.

Cuối cùng, Dạ Mạc Thâm ôm Đậu Nhỏ trên tay cùng trở về phòng.

Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan cùng nhau đi dọn dẹp, khi cô đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy

co-vo-danh-trao-924-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play