*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bà ấy không nói hết câu tiếp theo, nhưng mọi người đều có thể hiểu được.

Uất Trì Kim im lặng một lát rồi chợt lên tiếng: “Vu Ba, anh lập tức dẫn người đi tìm gần đây xem, nếu như gần đây không có thì đi tới mấy chỗ xa hơn mà tìm, nhất định phải tìm được.”

Vẻ mặt Vu Ba nghiêm túc gật đầu. “Tôi biết rồi ông chủ, tôi lập tức đi ngay.

Sau khi Vu Ba rời đi, Tống An cũng không yên tâm mà ngồi đây chờ, bà ấy cũng muốn đi, lúc đi qua Uất Trì Kim thì bị ông ta gọi lại. “Con chỉ mới tới đây, con không tự tìm thấy cô ấy được đâu.”

Nghe thấy thế, Tổng An dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Uất Trì Kim. “Nên?” “Về nhà với ba trước đã, Vu Ba đã phải người đi tìm rồi, sẽ sớm có tin tức thôi.”

Tống An chẳng thèm nghĩ ngợi mà lập tức từ chối đề nghị của Uất Trì Kim, đồng thời lạnh lùng nói:“Không cần, tôi không nhàn nhã được như ngài, dưới tình huống này mà vẫn có thể ngồi yên chờ tin tức được.”

Uất Trì Kim: "...

Không ngờ ý tốt của mình lại bị từ chối Uất Trì Kim biết rõ đứa con gái này của mình ghét mình đến mức nào, nhưng hôm nay bị bà ấy cư xử với mình như thế khiến trong lòng người làm ba là ông ta rất khó chịu.

Bây giờ trong lòng Tống An chỉ nghĩ tới Hàn Mộc Tử, cô đi ra ngoài với mình, hơn nữa còn bị mình làm liên lụy, nếu lần này Hàn Mộc Tử có chuyện gì thì bà ấy có chết ngàn lần cũng không đền nổi.

Nghĩ tới chuyện sức khỏe của cô đã yếu lại còn đang mang thai, Tổng An liền trở nên rất sốt ruột, bà nói đầy gay gắt: “Tóm lại, nếu lần này Mộc Tử và đứa bé trong bụng mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ khiến cho toàn bộ nhà Uất Trì phải trả cái giả thật lớn!

Nói xong, Tống An nghênh ngang rời đi.

Lúc Dạ Mạc Thâm lại gọi điện tới, lần này Tổng An không do dự gì mà nghe máy luôn. “Mộc Tử à?”

Giọng đàn ông trầm ổn truyền tới khiến Tổng An cau mày lại, bà ấy khẽ nói: “Dì đây. Dạ Mạc Thâm phía bên kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Dì Tống a? Sao dì lại cầm điện thoại của Mộc Tử?” “Chuyện là thế này...”

Tống An kể ngắn gọn lại chuyện hôm nay cho DạMạc Thâm, sau khi chắc chắn anh đã nghe rõ thì mới nói: “Xin lỗi, dì không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, chỉ vì ân oán cá nhân của dì nên mới.." Lúc đầu Tống An còn do dự có nên nói quan hệ của mình và Uất Trì Kim hay không, nếu mà nói thì sẽ bị bại lộ, nhưng mọi chuyện đã đi đến nước này, không nói cũng không được, cho nên lúc nhắc tới nhà họ Uất Trì, bà ấy chỉ nói trước đây mình và nhà họ Uất Trì có vài ân oán, nhưng cũng không nói cụ thể.

Tổng An cho là anh sẽ hỏi quan hệ của mình và nhà họ Uất Trì, nhưng Dạ Mạc Thâm lại chẳng nói gì mà chỉ nói: “Cháu biết rồi, cháu sẽ lập tức phải người đi tìm cô ấy ngay.

Sau khi cúp điện thoại, Da Mạc Thâm lập tức gọi điện cho Geogre Lúc này, Geogre đang mời La Lệ đi ăn, bởi vì anh ta phải thực hiện lời hứa trong vòng một tháng phải mời La Lệ đi ăn của mình.

Lúc đồ ăn vừa mới được đưa lên, điện thoại của Geogre vang lên.

Anh ta nhìn thoáng qua, thấy là Dạ Mạc Thâm gọi thì vội vàng nghe máy. “Hôm nay ngọn gió nào khiến anh.

Nhưng Geogre còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang.

Càng nghe đối phương nói, sắc mặt anh ta càng ngày càng kém, đến cuối cùng thì trồng cực kỳ khó coi.

La Lệ ngồi đối diện đã thấy toàn bộ quá trình sắcmặt anh ta thay đổi, sau khi anh ta cúp điện thoại bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy La Lệ hỏi, Geogre mới lấy lại tinh thần, nghĩ tới chuyện mà mình phải làm, trong đôi mắt anh ta lộ ra sự áy náy: “Xin lỗi nha, hôm nay không ăn với cô được rồi, nhưng mà đồ ăn cũng đã được đưa lên hết rồi, cô muốn ăn thêm gì thì cứ gọi rồi tính nợ cho tôi nhé "

Nhưng không ngờ La Lệ lại đặt đũa xuống: “Anh còn chưa nói cho tôi biết là đã có chuyện gì, nghiêm trọng lắm à?”

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Geogre hiện lên vẻ phẫn nộ, nói: “Đúng vậy, đúng là rất nghiêm trọng, giờ tôi phải đi hỗ trợ” La Lệ thấy thế thì cũng đứng dậy theo anh ta: "Tôi 

Nói xong, Geogre bèn đứng dậy. đi với anh.”

Người ta đã nóng vội đến mức thế rồi, cô ấy mà còn ngồi đây ăn thì đúng là quá vô ý, mặc dù La Lệ là người tham ăn những cô vẫn biết một vài phép lịch sự tối thiểu. “Hả?” Geogre hơi hoang mang: “Cô muốn đi với tôi à?” “Đúng vậy, thêm người thì thêm sức, không phải là cần đi hỗ trợ à? Anh đừng nghĩ tôi chỉ là một cô gái, tôi khỏe lắm đấy, tôi có thể giúp được vài chuyện mà."

Geogre: “... Cô không ăn à?” “Không ăn, giúp anh quan trọng hơn! Tôi đâu phảingười không có tình nghĩa!” Geogre nhìn vẻ mặt chân thành của cô ấy một hồi rồi lại nghĩ tới quan hệ của cô ấy và chị dâu, anh ta cảm thấy nếu dẫn cô ấy theo thì cũng không sao, thế là khẽ gật đầu và nói: “Vậy được, cô đi với tôi đi, nhưng nếu nguy hiểm quá thì cô cũng đừng dây vào đấy nhé.”

Nguy hiểm? La Lệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh yên tâm, tôi rất giỏi chạy trốn, không ai chạy nhanh bằng tôi đâu!”

Geogre cười nhạo một cái: “Cô nói nghe có vẻ như thường xuyên chạy trốn lắm ấy nhỉ. “Ai nói không phải đậu chứ?” La Lệ bĩu môi nói một câu. "Cái gì?"

Lúc này La Lệ mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói: "Ai da tôi chỉ nói lung tung thôi, không phải là phải đi à? Nhanh lên, đừng lề mề nữa.”

Hai người cùng rời khỏi nhà hàng, lúc ra khỏi phòng ăn nhân viên phục vụ còn gọi bọn họ lại: “Cậu Kiều, cái này...” “Chúng tôi có việc phải đi, cứ ghi nợ cho tôi, còn mấy món kia coi như tôi mời mọi người ăn.”

Nhân viên phục vụ ngây người ra, sau đó cười tươi nói: “Cảm ơn cậu Kiều”

Đau quá...

Lúc Hàn Mộc Tử tỉnh lại, cô cảm giác gáy mình rất đau, định đưa tay lên che gáy lại trong tiềm thức, kết quả lại phát hiện tay mình không động đậy được. Cô cử động, sau khi nhận ra tay mình đã bị trói

co-vo-danh-trao-894-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play