*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau chuyện xảy ra đêm qua......

Phản ứng đầu tiên của anh sau khi khôi phục ý thức là đưa tay thăm dò muốn ôm cô, nhưng cuối cùng lại chẳng mò được gì, lúc này đôi mắt sâu thẳm lờ mờ mở ra, anh không thấy bóng dáng Hàn Mộc Tử đâu.

Dạ Mạc Thâm nhanh chóng lật tung chăn, ngồi bật dậy, chỉ thấy ga trải giường và chăn đều nhăn nhúm, anh gọi tên Hàn Mộc Tử nhưng cũng không thấy ai đáp lại, nên đứng dậy mặc quần áo và bắt đầu lục tung khắp phòng.

Trong nhà rất yên lặng, không thấy bóng dáng của Hàn Mộc Tử. Dạ Mạc Thâm ngồi trên mép giường, xung quanh chỉ có tiếng thở của anh, nếu không có những dấu vết nhăn nhúm trên ga giường và chăn, có lẽ Dạ Mạc Thâm sẽ không rõ liệu chuyện xảy ra đêm qua là thật hay là mo.

Sau một hồi im lặng, Dạ Mạc Thâm lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Mộc Tử.

Tút, tút, tút......

Cuối cùng là một giọng nữ vừa lạnh lùng vừa lịch sự.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Đôi lông mày của Dạ Mạc Thâm cau lại, anh tiếp tục gọi vài lần nữa nhưng không có ai nghe máy, lông mày càng lúc càng nhíu chặt mày hơn, tay nắm điện thoại cũng càng lúc càng chặt.

Chẳng lẽ cô ấy hối hận vì chuyện đêm qua?

Vì thế, mới sáng sớm đã rời đi, lại còn không nghe điện thoại của anh.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu anh, mí mắt của Dạ Mạc Thâm nặng nề giật giật, anh đứng bật dậy đi ra ngoài, khi đi qua phòng tắm, bước chân của Dạ Mạc Thâm dừng lại.

Sau đó, anh nhìn nghiêng thì thấy bộ quần áo hai người thay đêm qua đã được dọn dẹp và ném vào máy giặt, nhưng chắc sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh nên máy giặt vẫn chưa được khởi động.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Dạ Mạc Thâm hơi sầm lại một chút.

Nếu cô ấy hối hận thì cô ấy sẽ không làm chuyện này mà sẽ thu dọn đồ đạc và rời đi.

Dạ Mạc Thâm lặng lẽ đứng nhìn một lúc rồi quay vào nhà và thấy vali đồ đạc của Hàn Mộc Tử vẫn ở đó, chỉ thiếu chiếc điện thoại di động và túi xách hàng ngày của cô.

Chắc cô đã đi ra ngoài.

Dạ Mạc Thâm trầm ngâm suy nghĩ, việc không trả lời điện thoại của anh, chắc do điện thoại của cô đang để chế độ im lặng, hoặc là bên ngoài ồn quá nên không nghe thấy.

Anh tự an ủi bản thân, tất cả những điều này nghe có vẻ khá logic.

Nhưng vừa nhắm mắt lại nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, Dạ Mạc Thâm tự cảm thấy mình thực sự như một con thú vật, cô ấy nói lo lắng cho anh và muốn giúp đỡ anh, và thế là anh không kiềm chế được?

Rõ ràng, hai người mới ở bên nhau chưa được bao lâu, ở bên nhau cũng bởi vì anh bị chuốc thuốc......

Càng nghĩ Dạ Mạc Thâm càng cảm thấy mình có lỗi với cô.

Nếu cô giận mà bỏ đi...... thì cũng là chuyện bình thường.

Sau một hồi im lặng, Dạ Mạc Thâm không thể cứ ngồi đợi như này được nữa, vì vậy anh đã gọi điện nhờ người giúp anh tìm tung tích của Hàn Mộc Tử.

Chẳng mấy chốc, video toàn cảnh khu nhà ở được chuyển đến hộp thư của Dạ Mạc Thâm, anh mở nó ra xem.

Anh thấy khi Hàn Mộc Tử đi ra ngoài, tâm trạng và biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy vẫn như thường lệ, không nhìn ra điều gì khác thường, ngoại trừ..... dáng đi kỳ lạ của cô.

"....."

Dạ Mạc Thầm nghĩ đến sự tàn bạo của mình đêm qua và giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy không ngừng nói với anh “nhẹ chút”, mắt anh tối sầm lại và cổ họng cuộn lại.

Mùi của cô…......

Đẹp như cách anh nghĩ.

Mặc dù lúc đó Dạ Mạc Thâm bị thôi thúc bởi tác dụng của thuốc, nhưng anh biết rằng ngay cả khi không có tác dụng của thuốc, anh cũng sẽ có phản ứng tương tự khi đối mặt với cô.

Cô nghe điện thoại, nhìn bộ dáng của cô, có lẽ chỉ là ra ngoài mà thôi.

Sau đó tôi nhận được tin cô ấy đi ra ngoài cùng Tổng An.

Dạ Mạc Thâm khựng lại một chút sau khi nghe đến cái tên Tống An, đó không phải là dì của cô ấy sao?

“Anh Thâm, cô ấy ra ngoài cùng Tống An rồi.…....…."

"Được rồi.” Dạ Mạc Thâm ngắt lời anh ta: “Tôi biết rồi.”

Nếu đi chơi với Tống An thì không có vấn đề gì. Dù gì cô ấy cũng là con gái, chuyện xảy qua đêm qua có lẽ cô ấy muốn nhận được lời tư vấn của những người thân cận?

Dạ Mạc Thâm không truy vấn thêm, điều tra viên cũng không nói đến thông tin hai người đó đến bệnh viện.

Thôi, Anh Thẩm đã không muốn biết, anh ta có nói chuyện này cũng vô ích.

Suy đi tính lại, Dạ Mạc Thâm liên tục gọi điện thoại cho Hàn Mộc Tử.

Cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng nghe điện thoại.

Nghe giọng của cô vẫn như thường, không có gì bất ổn, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Mộc Tử đi siêu thị gần đó, mua một chút đồ dùng hàng ngày, rồi về nhà.

Không ngờ, khi cô vừa ra khỏi siêu thị, Dạ Mạc Thâm đã đích thân đến đón cô.

Anh sải bước cầm lấy chiếc túi trên tay cô, trầm giọng nói: "Sao em chạy ra ngoài mà không nói với anh lời nào?"

Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt sâu, nhìn không ra điểm nào

co-vo-danh-trao-874-0

co-vo-danh-trao-874-1

co-vo-danh-trao-874-2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play