Lời này nói ra làm cho Hàn Mộc Tử cảm thấy rất khó chịu, ảnh mắt nhìn Đoan Mộc Tuyết thêm vài phần chán ghét, nhưng mà rất nhanh cô đã thu lại những cảm xúc đó, vừa cúi đầu chỉnh sửa tài liệu, vừa thở ở mà nói: "Bàn về da mặt thì tôi tuyệt đối sẽ không bằng cô."

Sắc mặt Đoan Mộc Tuyết khẽ biến đổi, nghiến răng: "Cô nói gì cơ?"

Hàn Mộc Từ ngẩng đầu nhìn cô ta, thản nhiên mà cười nói: "Anh ấy không nhớ tôi, tự nhiên cũng không nhớ cô, cô chẳng qua là dựa vào thân phận con gái nhà họ Đoan Mộc để tiếp cận anh ấy mà thôi, cử lần này lần khác tiếp cận nhưng anh không hề thèm để ý cô, cô nói xem da mặt cô có dày hay không? Tức hay không?"

Có nói những lời này đều trúng vào điểm đau của Đoàn Mộc Tuyết, chọc cho cô ta vô cùng tức giận.

Ngày hôm qua Đoàn Mộc Tuyết chắc đã biết được chuyện xảy ra ở văn phòng, thực sự là tức muốn chết, cô ta không biết Hàn Mặc Tử đến công ty bao lâu, đã phát triển với Dạ Mạc Thâm đến mức độ nào rồi.

Chắc anh Thâm không nhớ cô ta nữa chứ? Nếu không thì cô ta sẽ không ngồi ở đây đâu.

Vừa nghĩ đến đây, Đoan Mộc Tuyết tức giận nói: "Thì sao cơ chứ? Cô nói tôi dựa vào thân phận con gái nhà Đoan Mộc để tiếp cận anh ấy, vậy thì cô cũng vào công ty còn gì, dựa vào thân phận chức vụ trong công ty mà tiếp cận anh ấy, cô còn dám nói tôi hả?"

Hàn Mộc Từ mim cười: "Tôi là dựa vào năng lực của bản thân, thông qua hàng loạt tuyển chọn mà vào làm nhân viên, còn cô thì sao?"

Đoan Mộc Tuyết: " "" "Cho dù bằng cách nào đi nữa, dù sao cô cũng vào được, cũng cùng mục đích với tôi "

Nghe lời này, Hàn Mộc Tử không nhịn được mà cười một tiếng, lắc đầu: "Cô sai rồi, mục đích của tôi không giống cô

Nói xong cô ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Đoan Mộc Tuyết, sửa chữa lại: "Tôi là đến để giúp anh ấy tìm lại trí nhớ, còn cô, là cướp người."

Cô bình tĩnh lại một chút, sau đó lại nói: "Là loại trái với đạo đức Đoan Mộc Tuyết tức giận đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, đi vào trong phòng, muốn cãi nhau với Hàn Mặc Tử, nhưng nhìn thấy cô bình tĩnh, trong ảnh mắt và khuôn mặt đều mang theo nụ cười nhạt, trái lại với bộ dạng hổn hển của mình. Vừa so sánh vậy, Đoan Mộc Tuyết chỉ có thể làm cho bản thân tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: "Cái gì mà trái với đạo đức? Tôi đã sớm nói qua rồi, cô căn bản chưa tổ chức hôn lễ với anh ấy, các người không phải vợ chồng, tôi chỉ là cạnh tranh công bằng với cô mà thôi."

Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử biết hai người bọn họ không có cùng suy nghĩ.

Thế giới quan của Đoan Mộc Tuyết thực sự kém rất nhiều so với cô, trong mắt Đoan Mộc Tuyết, chỉ cần cô chưa kết hôn với Dạ Mạc Thâm, cô ta sẽ có thể tranh giành, hơn nữa còn là cạnh tranh công bằng. "Nếu như cô đã nghĩ như vậy, vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa rồi. Cô đến tìm chị Lâm đúng không? Bây giờ chị ấy không ở đây, phiến cô ra ngoài đợi, muộn hơn tí nữa lại quay lại.

Hàn Mộc Tử không do dự mà ra lệnh đuổi khách.

Đoan Mộc Tuyết

Cô ta nhìn quanh, lạnh lùng "Nếu như chị ấy đã không ở đây, vậy tôi sẽ ở đây đợi chị ấy, đợi chị ấy đến rồi nói:

Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi xuống ghế số phá, bộ dạng như xem chính mình là chủ nhân của chỗ này vậy, đột nhiên còn nói một câu: "Cô rót cho tôi ly trà

Hàn Mặc Tử:

Cô ta không phải là gọi mình đi? Bảo mình rót trà cho cô ta?

Hàn Mộc Từ không nhúc nhích, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu của mình.

Đoan Mộc Tuyết ngồi đợi cả buổi, không thấy đưa trà cho mình, liền đứng lên: "Cô tỏ thái độ gì thế hà? Tôi nói cô rót trà cho tôi cô không nghe thấy hả?"

Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, cười lạnh: "Tại sao tôi phải rót trà cho cô? Cô là khách của công ty chúng tôi sao? Có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước thì không nằm trong phạm vi công việc của tôi."

Lời này làm cho Đoan Mộc Tuyết đứng bật dậy, hổn hển mà nhìn cô, cô ta nhịn không được mà cười nói: "Thật là nhanh mồm nhanh miệng mà, tôi thực sự đã xem thường có quá rồi."

Nghe vậy Hàn Mặc Tử trả lời một "Cô cũng thể tôi cũng xem thường đã mặt của có quá rồi

Đoàn Mộc Tuyết: "

Còn nói thêm gì nữa cô ta sẽ bị đối phương làm cho tức chết mất, trước đây đã từng nói chuyện qua một lần, nhưng tại sao lúc đó lại không phát hiện ra cô có tài chọc giận người như thế?

Bây giờ bị cô chọc tức cho không có cách nào phản bác lại, thực sự muốn và lên mặt cô.

Đoan Mộc Tuyết đang suy nghĩ, chị Lâm đã quay trở lại, cô vừa tiến vào phòng làm việc liền nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết còn có chút sửng sốt, sau đó rất nhanh đã phải ứng lại. "Đây là cô Đoan Mộc đúng không?" Đoan Mộc Tuyết cũng nhìn thấy chị Lâm, lập tức đứng trước mặt cô ấy, ông cụ Uất Trì nói đã bảo người này sắp xếp công việc cho bản thân, vậy chứng tỏ quyền hành của cô ấy ở trong công ty này rất lớn, hơn nữa cô ấy còn là thư ký của anh Thâm, vì vậy cô ta phải lấy lòng người này mới được, vì vậy Đoan Mộ Tuyết lộ ra dáng tưới cười "Chị thư ký, xin chào, sau này cứ gọi em là Tuyết là được."

Chị Lâm: "."

Tốc độ lật mặt thực sự là quá nhanh rồi, thậm chí chị Lâm còn nghĩ, lỡ như lát mình nói tình hình với cô ta xong, có khi nào có ta lại lật mặt tiếp không

Lại nhìn thấy Hàn Mặc Tử đang đứng đó, chị Lâm cười nói: "Xin chào cô Đoan Mộc, tôi đã nghe ông cụ nói về chuyện của cô, nếu được thì chúng ta đi chỗ khác nói tiếp đi?"

Đờ cho cô ta lại lật mặt thêm lần nữa.

Ai biết được Đoan Mộc Tuyết chớp chớp mắt, tùm tìm cười nói: "Không cần đâu a, em cảm thấy nói chuyện ở đây cũng được a."

Hàn Mộc Tử cho rằng bản thân vào công ty sẽ có cơ hội tiếp cận Dạ Mạc Thâm sao? Đoan Mộc Tuyết cũng sẽ cho cô ta xem xem, bản thân cũng vào công ty rồi lúc nào cũng sẽ kè kè bên anh Thâm.

Để xem ai giành được.

Dù sao đối với cô ta mà nói, bây giờ Dạ Mạc Thâm chả quen ai cả, vậy thì cô ta cũng có cơ hội rồi,

Hơn nữa ông Uất Trì quen biết với cô ta, vậy thì cơ hội của cô ta sẽ lớn hơn rồi.

Chị Lâm không ngờ đến cô ta lại không muốn đổi chỗ khác để nói chuyện, có chút bất đắc dĩ, nhưng hiểu được ý của cô ta vì vậy cũng gật đầu. "Vậy cũng được, nếu như cô Đoan Mộc đã không muốn đổi cho, vậy tôi sẽ nói ẳng nhà " Đoan Mộc Tuyết đi lên phía trước muốn thân mật mà cầm tay chị Lâm: "Xin hỏi chị thư kỷ đã sắp xếp cho em vị trí nào vậy an

Chi Lâm lại lùi lại một bước, tránh không cho có là đụng vào, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc. "Cô Đoan Mộc, chắc cô cũng đã biết, bây giờ ông cụ Uất Trì đã nghĩ ngợi rồi, mặc dù lời ông ấy nói quan trọng nhưng mà bây giờ dù sao cũng là tổng giám đốc đang quản lí, vì vậy chuyện này tôi sẽ phải đi báo cáo cho tổng giám đốc biết

Đoan Mộc Tuyết sửng sốt một lát, nhìn biểu cảm của cô ta liền nhận ra có chút không đúng. "VL... vì vậy?" "Công ty của chúng tôi, bây giờ không còn vị trí nào trống, tôi đề nghị rằng nếu như cô Đoan Mộc muốn học tập thì học ở quý công ty cũng được, sao cứ phải bỏ gần tìm xa làm gì?"

Sắc mặt của Đoan Mộc Tuyết vô cùng tức giận. "Có ý gì?"

Chị Lâm nói thẳng: "Cô Đoan Mộc có thể quay về công ty của mình mà làm việc, đừng nói là thư ký, cho dù là quản lý cấp cao, chẳng phải là cô Đoan Mộc thích vị trí nào cũng được hay sao? Thực sự không cần đến tập đoàn Uất Trì mà chịu tủi thân đầu, công ty chúng tôi sẽ lo lắng cho cô làm

Nghe xong những lời này, sắc mặt của Đoan Mộc Tuyết hoàn toàn biến sắc. "Nói qua nói lại, chính là không cho tôi vào công ty chứ gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play