Cái thứ màu đỏ tươi kia lập tức đâm vào mắt Dạ Mạc Thâm khiến tay anh vô thức buông lỏng Thẩm Kiều ra, lông mày cũng nhíu lại rất sâu: “Chết tiệt, cô nháo nhào cái gì?”
Thẩm Kiều không để ý đến máu đỏ tươi trên tay, bóng dáng co lại trong góc.
Cô bao bọc mình, ánh mắt mang theo hận thù.
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại: “Cô hận tôi?”
Thẩm Kiều không nói lời nào nhưng trong cặp mắt kia rõ ràng đầy hận thù với Dạ Mạc Thâm.
“Cô vì chuyện hôm qua mà trách tôi?”
Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại không tự chủ nhìn cổ tay cô còn lưu lại vết máu, giọng nói dân dần lạnh lẽo: “Cô mềm không ăn cứng cũng không ăn, một câu giải thích cũng không cho, nhốt cô một ngày thì có làm sao?”
Thẩm Kiều cắn môi dưới, tức giận theo dõi anh như cũ.
Trong lòng Dạ Mạc Thâm bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Lại đây.”
Thế nhưng Thẩm Kiểu vốn không hề di chuyền.
Gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm nổi lên, giữa lông mày cất giấu sự tức giận, giọng nói của anh lành lạnh: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cô tự mình lại hay muốn chọc tôi tức lên?”
Bầu không khí trong phòng bệnh lâm vào trạng thái rất nặng nề, tay Thẩm Kiều còn đang chảy máu nhưng cô vẫn ngồi ở chỗ đó không chịu bước tới, mà lại tức giận trừng đôi mắt đẹp lên với Dạ Mạc Thâm.
Tiêu Túc đứng ở đằng sau nhìn thấy cảnh này, cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Trợ lý Thầm… Đây rốt cuộc là thế nào? Đêm qua là cậu Dạ tự mình đưa cô ra khỏi biệt thự! “Chết tiệt!”
Dạ Mạc Thâm khẽ nguyền rủa một tiếng, bàn tay to giơ đến chỗ Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều muốn tránh khỏi anh đụng vào nhưng lập tức bị anh bắt được cánh tay mảnh mai, sau đó túm qua rồi nghe thấy anh cắn răng nghiến lợi nói: “Đi gọi bác sĩ tới.”
Tiêu Túc sửng sốt một giây gật đầu.
Sau khi bác sĩ đến thì băng bó tay cho Thẩm Kiều, sau đó giận dữ nói: “Tỉnh là tốt nhưng cơ thể cô gái này quá suy nhược, tốt nhất đừng lộn xộn.”
“Đã biết, cảm ơn bác sĩ.”
Tiêu Túc vừa cảm ơn bác sĩ vừa dẫn ông ta ra ngoài.
Trong cả quá trình Thẩm Kiều đều không đồng ý phối hợp nhưng sức lực của cô vốn không thoát khỏi trói buộc của Dạ Mạc Thâm.
Lạ ở chỗ anh vốn là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, tại sao có thể có sức lực lớn như vậy? “Dạ Mạc Thâm, anh thả tôi ra.”
Thẩm Kiều tức giận không chịu nồi, có ý tránh thoát khỏi tay anh nhưng tay Dạ Mạc Thâm như xích sắt khóa chặt tay cô lại.
Ánh mắt anh đen kịt khiếp người.
“Tốt nhất cô yên tĩnh lại cho tôi, bằng không… Tôi sẽ ném cô từ đây xuống lầu đó.”
Nghe nói thế thì động tác của Thẩm Kiều dừng lại.
Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khế nhúc nhích, bổ sung một câu: “Nơi này là lầu sáu.”
Thẩm Kiều: “Dạ Mạc Thâm, anh thật khốn nạn.”
“Hờ.”
Dạ Mạc Thâm không nhịn được cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt cánh tay cô dần dần dùng thêm chút lực: “Lá gan thật sự rất lớn, dám gọi thẳng tên tôi à.”
Thầm Kiều thấy anh nhíu mày lại, đôi mắt đen kịt hiện ra ánh sáng khiếp người, cô vô thức cậy mạnh nói: “Anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao? Có giỏi thì ném tôi xuống di.”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Thẩm Kiều cắn đôi môi tái nhợt: “Dù sao nếu như tôi chết, anh cũng trốn không thoát.”
Giết người thì đền mạng.
“Ồ, ai nói té xuống sẽ chết?”
Tay Dạ Mạc Thâm dời ra sau đầu cô, ấn sau gáy để cô nhích lại gần mình, bỗng nhiên khoảng cách của hai người rút ngắn, hô hấp như hòa vào nhau.
Khuôn mặt đẹp trai của Dạ Mạc Thâm phóng to trước mặt, lớn đến mức ánh mắt của cô không cách nào tập trung được, trong mắt chỉ có cặp mắt đen kịt lộ ra ánh mắt sắc bén và bên tai vang lên giọng nói mị hoặc trầm thấp của anh.
“Không chết mà tàn phế mới là đáng sợ nhất, đến lúc đó… Té gãy tay hoặc chân thì mỗi ngày phải ngồi xe lăn giống tôi.”
“..”
Hô hấp của Thẩm Kiều cứng lại, con ngươi phóng đại mấy phần: “Anh!”
Không nghĩ tới anh lại dám nói lời như vậy với mình, rõ ràng… Anh vẫn luôn ngồi trên xe lăn, rõ ràng… Đó là nỗi đau của anh! Vậy mà anh lại nói ra không giấu diếm.
“Muốn thử một chút không?”
Dạ Mạc Thâm đè sau gáy cô, trán hai người chạm vào nhau, hô hấp hòa hợp.
Thẩm Kiều nghe tiếng tim đập của mình bắt đầu thay đổi.
Nếu như trước đó là vì phẫn nộ mà nhảy lên kịch liệt, lúc này lại vì Dạ Mạc Thâm tới gần, hơi thở trên người anh dần dần bao phủ vây quanh, hơi thở hormone nam tính quanh quần cô.
Tim cô dần dần đập nhanh hơn vì khẩn trương.
Chỉ cần hô hấp một cái, cũng cảm nhận được tất cả đầu là hơi thở của anh.
Thẩm Kiểu khẩn trương nháy mắt mấy cái, cảm xúc trong đôi mắt đẹp sinh ra chút biến hóa.
Cô khẩn trương không chịu nổi, đưa tay đẩy ngực anh: “Anh thả tôi ra.Ưm…”
Đôi môi mềm mại của Thẩm Kiều bị hôn lên mà không hề được báo trước.
Dạ Mạc Thâm tiến lên một bước hung hăng chiếm lấy môi cô theo bản năng.
Thẩm Kiều trừng to mắt, trong đôi mắt đẹp chỉ vì kinh ngạc mà rung động.
Thế mà anh… Lại hôn cô.
Đề mặc người bên dưới nhốt cô Vào một căn phòng tối đen, ngay cả lúc cô bị mang đi cũng không quay đầu liếc nhìn cô một cái, lại ở đây ấn đầu hôn cô.
Rốt cuộc thì anh xem cô là gì? Xem là gì? Là cảm thấy bộ dạng này của cô vừa thảm vừa buồn cười, cố ý nhục nhã cô sao? Ngay từ đầu Thẩm Kiều rất kinh ngạc, sau đó nghĩ thông suốt rối rắm bên trong đó thì lửa giận trong lòng càng để lâu càng nhiều.
Nhưng Dạ Mạc Thâm hôn càng ngày càng sâu, thậm chí càn rỡ thò lưỡi vào trong miệng cô, hấp thu càng nhiều ngọt ngào và hương thơm thuộc về cô.
“Ưm….
Thả…”
Thẩm Kiều dùng sức giãy dụa, không giãy dụa còn tốt hơi quằn quại thì Dạ Mạc Thâm hôn càng sâu, thậm chí giơ một tay khác ra nắm cằm cô, không cho cô thoát khỏi.
Thẩm Kiểu bắt buộc phải thừa nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn này không có chút tốt đẹp nào đề nói mà chỉ có nhục nhã.
Vô cùng nhục nhã! Thẩm Kiều đẩy anh ra không nổi, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Đột nhiên cô dùng sức cắn đầu lưỡi anh.
““Ui.”
Dạ Mạc Thâm hít sâu một hơi, đau đớn hừ một tiếng.
Một mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong miệng hai người, ngay lúc Thẩm Kiểu nghĩ anh sẽ buông mình ra, ai biết thế mà anh dùng sức cắn môi dưới của cô.
“Ưm…”
Sắc mặt Thầm Kiều đau khổ ưm một tiếng, năm bộ phận trên khuôn mặt nhỏ bị vo thành một nắm.
Anh chống trán cô hỏi một câu, bởi vì dính máu tươi cho nên môi anh cực kỳ đỏ, phối hợp với đôi mắt thâm thúy tĩnh mịch kia thì bộ dáng anh hiện tại nhìn có chút yêu nghiệt.
Thẩm Kiều đụng môi dưới bị cắn nát của mình, tức giận tới mức cho anh một bạt tai.
“Bốp!”
Vì cô không có sức lực, cho nên lực bàn tay vung lên mặt anh không được tốt lắm, không đau không ngứa gì cả.
Nhưng đối với Dạ Mạc Thâm mà nói, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ tát, anh không nghĩ tới người phụ nữ trước mặt này nhìn vô cùng sợ sệt thế mà đột nhiên lại lớn gan đánh anh một bạt tai.
“Cô lại dám…”
“Bốp!”
Thẩm Kiểu được một tấc lại muốn tiến một thước, giơ tay cho anh một bạt tai bên má còn lại.
Cô cắn môi dưới: “Đây là cái giá cho sự vô sỉ của anh!”
Dạ Mạc Thâm xoay đầu lại, cặp mắt như chó sói hung ác, như muốn nuốt cô vào bụng mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT