**********

Hàn Mộc Tử mở cửa phòng, quả nhiên thấy Kiều Trì đứng ngoài cửa. Vừa thấy cô đi ra gương mặt anh ta lập tức trở nên mờ ám, cười tủm tỉm nhìn cô, nhẹ giọng hỏi. "Well, hai người... phát triển nhanh như vậy sao?"

Hàn Mộc Tử nghe anh ta hỏi vậy thì không nhịn được đầu đầu, cô đang định nói gì thì Dạ Mạc Thâm đăng sau đã lạnh băng nói: "Mang đồ đến cả chưa?"

Cô quay đầu, phát hiện Dạ Mạc Thâm đã đứng sau lưng từ bao giờ. Kiều Trì lập tức nịnh nọt dâng một bọc to lên như hiển vật quí: "Tất nhiên rồi! Đồ anh cần em phải chuẩn bị cho tốt chứ Anh cầm đi này"

Dạ Mạc Thâm không nói gì nữa, dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo liếc anh ta một cái, sau đó cầm quân áo đi vào nhà tắm.

Lúc Dạ Mạc Thầm có mặt thì Kiều Trì còn bình thường, anh vừa quay lưng vào phòng tầm thì Kiều Trì cũng đổi thành bộ dáng ngả ngớn, ghé sát vào Hàn Mộc Tử hỏi: "Chị dâu chị dâu, hai người... phát triển nhanh thế à?"

Hàn Mộc Tử đau đầu day day trán: "Đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ được không? Không phải như anh tưởng tượng đầu. "Không phải như tôi tưởng tượng? Thế như thế nào?" Kiều Trì vừa hỏi vừa cởi giày đi vào, không quên đưa tay đóng cửa lại, hạ giọng nói: "Anh ấy đã ở lại tầm rửa rồi, chị dâu cũng đừng chối nữa đi... chẳng qua tôi không ngờ anh Thâm lại...

Hàn Mộc Tử cảm thấy người này càng nói càng thái quá, cô chỉ có thể cắt lời anh ta, kể cho anh ta nghe chuyện ở phòng bếp một lần mới có thể ngăn miệng anh ta lại.

Kiều Trì thấy mọi việc không như mình nghĩ thì thất vọng bĩu môi: "Thôi được rồi, chị cũng quá vô dụng đi, cơ hội tốt như vậy mà không dứt khoát ném người lên giường luôn."

Hàn Mộc Tử: "Đủ rồi, anh cảm miệng cho tôi!"

Kiều Trì mặt dày cười khi khi "Chị dâu, em nghĩ cho chị thôi. Dù sao anh Thậm rất điển trai nha, lúc chị đến phỏng vấn cũng thấy rồi đấy, một đảm phụ nữ đều đối với anh ấy như hố rình mồi vậy. Chị phải nắm bắt thời cơ thì mới có cảm giác an toàn chứ?"

Hàn Mặc Tử bất đắc dĩ liếc nhìn người trước mặt, biết anh ta muốn tốt cho mình, nhưng người này... đúng là mặt dày mà "Nếu anh còn nói linh tinh nữa thì ra ngoài đi!" "Đừng mà!" Kiều Trì xua tay liên tục, kiên quyết đòi ở lại: "Tôi ngửi được mùi cơm thơm lắm, chị đang nấu cơm à?"

Hàn Mộc Tử gật đầu. "Thế tôi muốn ở lại ăn cơm. Hàn Mộc Tử tất nhiên không thể từ chối, bèn gật đầu đồng ý. Vì thế Kiều Trì liền theo sau cô vào phòng bếp, Hàn Mộc Tử tỉnh thời gian Dạ Mạc Thâm tâm rửa, canh lúc anh chuẩn bị ra ngoài mới bày đồ ăn ra bưng lên bàn, mà Kiều Trì tới ăn kẻ nên đi theo giúp đỡ. "Chị dâu, khi nào anh Thâm ra mà đuổi tôi đi thì chị dâu phải nói đỡ mấy câu nha!" Kiều Trì ghé sát bên Hàn Mặc Tử nói, nhưng lại không cố ý hạ giọng.

Hàn Mộc Tử nghe thế thì ngạc nhiên: "Đuổi cậu đi?" "Đúng thế!" Kiều Trì gật mạnh đầu, dựa theo tính cách trở mặt như lật sách của Uất Trì, anh ấy tắm xong chắc chắn sẽ không nhớ ai mang quần áo cho mình, đuổi anh ta đi là cái chắc.

Kiều Trì không muốn đi, anh ta muốn ăn chực.

Hàn Mộc Tử: "... Chắc không đến nỗi đâu? Chẳng phải anh ấy gọi anh đến sao?" "Đúng là anh ấy nhắn tin nói tôi mang quần áo đến, nhưng dựa theo tinh anh ấy thì..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play