Nếu như thật sự chỉ vì cô vô tình ôm anh một cái, lại khiến anh tức giận đến như vậy, thì cô cũng quá sai lầm rồi.
Cô thực sự không hề cố ý.
Haiz, cũng tại cô ngủ trưa bậy bạ, nếu cô không ngủ trưa, thì đã không gặp ác mộng rồi.
Nếu không gặp ác mộng, sẽ không đến mức vừa tỉnh dậy nhìn thấy Dạ Mạc Thâm ở trước mặt liền đưa tay ra ôm lấy anh. Không đúng, vì sao anh lại đến phòng thư ký?
Trước giờ chưa từng thấy anh đến đây?
Lẽ nào là anh cố ý đến đây tìm cô sao? Không đúng, Dạ Mạc Thâm không phải là người tùy hứng như vậy, anh chắc chắn là kiểu người điềm tĩnh đĩnh đạt.
Cô phải từ từ, ít nhất... sau khi trải qua cơn ác mộng, tỉnh dậy liền biết rằng Dạ Mạc Thâm vẫn ổn, anh vẫn đang ở bên cạnh cô.
Vậy là đủ rồi.
Hàn Mộc Tử đứng dậy, đi tới phòng trà pha cho mình một tách trà hoa nhài, uống được gần nửa lỵ, cô mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Trong cơn ác mộng vừa rồi, trước khi tìm thấy Dạ Mạc Thần, hầu như đêm nào cô cũng mơ thấy nó, mỗi lần tỉnh dậy, gối đầu đều ướt đầm, sau lưng cũng ướt một mảng Mô hội và nước mắt gần như nhấn chìm cô, màn đêm dài vô tận giống hệt như dã thú ăn thịt người, khiến tuyệt vọng của cô càng sâu.
Nhưng mà bây giờ thì khác, không cần biết thái độ của Dạ Mạc Thâm đối với cô như thế nào, chỉ cần anh bình an, cô lại có cơ hội nhìn thấy anh là được rồi.
Hàn Mặc Tử uống xong tách trà nhài, lại pha thêm một tách cà phê, sau đó đưa tới văn phòng chủ tịch.
Thấy có chủ động đưa cà phê tới, Dạ Mạc Thâm chau mày.
Người phụ nữ này nhìn thấy vừa rồi anh tức giận như vậy, cho nên tưởng rằng pha một ly cà phê đem tới có thể xin lỗi anh cho qua chuyện?
Hừ, có nghĩ anh là người như thế nào? Dễ dàng nổi nóng như vậy sao? “Cà phê.
Hàn Mặc Tử đặt cà phê lên bàn của anh, sau đó có chút lúng túng bất an mà đứng bên cạnh anh, cô lo lắng mà siết chặt hai tay giấu ra đẳng sau, dè dặt mở miệng nói: “Chủ tịch, chuyện xảy ra trong phòng thư ký lúc nãy, thật sự rất xin lỗi anh, tôi thật sự không hề cố ý.
Thấy anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên trên gương mặt mình, Hàn Mộc Tử theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên “Tôi hứa, lần sau nhất định sẽ không tái phạm, thật đấy! Hừ, còn cố ý chạy đến đây nói với anh, sau này cô sẽ không bao giờ ôm anh nữa phải không?
Dạ Mạc Thâm cười lạnh: "Cô tưởng tôi thấy lạ à?” “Gì cơ?” Hàn Mộc Tử không hiểu ý của anh là gì, ngạc nhiên nhìn anh. “Tại sao lại vào công ty? Anh đột nhiên hỏi.
Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, nghĩ rằng vào lúc này anh đột nhiên hỏi câu hỏi này thật là khó giải thích, cho nên cô liền nghĩ đến cảnh tượng lúc trước anh đè mình lên tường, lúc đó anh còn hỏi cô rằng cô vào công ty có phải vì anh không.
Tối hôm qua khi đưa cô về nhà, cũng bảo rằng cô cứng miệng.
Lúc trước cô phủ nhận chuyện mình vào công ty là vì anh, nhưng hôm nay ở trong phòng thư ký lại chủ động ôm anh.
Anh đang dò xét mình sao?
Hàn Mộc Tử cảm thấy, mình càng không thể nào thừa nhận, cho nên dùng lực lác đầu nguay nguậy. “Chủ tịch, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi thích công ty của anh, muốn đến đây học tập làm việc
Lại là câu trả lời này, Dạ Mạc Thâm đột nhiên cảm thấy lông ngực bức bối khó chịu, vươn tay kéo cà vạt của mình ra, lạnh lùng nói: "Không còn chuyện gì nữa thì đi ra ngoài đi."
Hàn Mặc Tử: Ngư
Nhanh như vậy sao? “Vậy chuyện vừa nãy, anh không tức giận với tôi nữa rồi phải không?"
Ảnh mắt Dạ Mạc Thảm lướt qua "Còn chưa ra ngoài?”
Hàn Mộc Tử không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành phải yên lặng gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.
Sau khi đi ra, cô dựa vào tường thở dài một hơi.
Thực sự đau lòng quá, đột nhiên Dạ Mạc Thâm lại nổi cáu, trong lòng cô rất mệt mỏi.
Làm sao mới có thể khiến anh cảm thấy rằng... cô đến đây không phải là vì anh, sau đó anh mới không cảnh giác mình nữa?
Hàn Mộc Tử thở dài một hơi, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Đầu tóc rũ rượi, cô hệt như một con thỏ bực bội quay lại phòng thư ký, kết quả vừa đi vào liền nhìn thấy một người mà cô không muốn gặp.
George cười tủm tỉm ngồi trên ghế sofa mà cô vừa năm lúc nãy, thấy cô bước vào, anh ta lập tức nở nụ cười tươi rồi. “Chị dâu nhỏ, cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi còn tưởng rằng phải chở có thêm một lúc nữa"
Hàn Mặc Tử: "...
Cô có hơi đau đầu, người đàn ông này sao lại giống như âm hồn không tan vậy? Rõ ràng là trước khi ăn trưa, cô đã nói rất rõ rằng mọi chuyện với anh ta rồi phải không?
Nhưng mà anh ta lại...
George đứng dậy, nghiêm túc củi người xin lỗi cô. “Tôi thực sự xin lỗi, tôi đến đây thật lòng nói xin lỗi với cô, chuyện tối hôm qua là tôi nhất thời hồ đồ, may mà cô không sao. Nhưng mà chị dâu nhỏ, mặc dù tối qua là do tôi chơi đùa ác ý, nhưng mà có thử nghĩ lại xem, nếu không phải do tôi, Uất Trì cũng sẽ không mau chóng chạy đến cứu cô, tình cảm của hai người cũng sẽ không tiến triển nhanh chóng như vậy" "Đợi chút." Hàn Mặc Tử ngắt lời anh ta: “Cái gì mà tiến triển tình cảm?" Cô rõ ràng vừa mới từ trong phòng làm việc của Dạ Mạc
Thảm đi ra đây, hơn nữa anh còn tức giận đến mức không biết khi nào mới nguôi giận. George cười hi hi nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Tối hôm qua không phải cậu ta chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nếu như không có tôi, hai người cũng sẽ không có cơ hội chung đụng như vậy, chị dâu nhỏ, cô xem xét chút điểm tốt này, mà tha thứ cho tôi có được không?"
Hàn Mộc Tử: ""
George đột nhiên đứng bật dậy, đi đến bên cạnh cô. “Nếu có đồng ý tha thứ cho tôi, sau này có bất cứ chuyện gì tôi cũng đều giúp cô, hơn nữa về phần tin tức của Uất Trì, tôi cũng sẽ tiết lộ cho cô ngay lập tức, thế nào?”
Hàn Mặc Tử: “
Cô nhíu chặt chân mày, nhìn người đàn ông cà lơ phất phơ trước mắt này, có thể tin được anh ta không?
Nhưng mà, mối quan hệ của anh ta với Dạ Mạc Thâm có vẻ thực sự khá tốt, nhận được tin tức về Dạ Mạc Thâm từ chỗ của anh ta, có lẽ là... cũng khá đáng đúng không? “Thế nào thế nào? Có phải rất hời không?” George thật sự cảm thấy, người phụ nữ trước mặt quá mức bình tĩnh lãnh đạm, có thể không hề bị cảnh tượng tối hôm qua dọa sợ, đã vậy còn tạt rượu vang lên trên mặt người ta, thật sự là ngầu quá đi thôi?
Càng quan trọng hơn là, anh ta cảm thấy Uất Trì chắc chắn có ý nghiêm túc với cô. “Nếu như cô đồng ý, chúng ta kết bạn zalo đi, sau này tôi cũng tiện kịp thời tiết lộ tin tức hành tung của Uất Trì cho cô, thấy thế nào?"
Hàn Mộc Tử nhìn anh ta suy tư một hồi lâu, cảm thấy cũng khá có lý, liền gật đầu. "OK."
Thế là hai người kết bạn zalo, sau khi xong xuôi, George mặt đầy hài lòng, cảm thấy mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn. “Chị dâu nhỏ, yên tâm đi, sau này có bất cứ tin tức gì của Uất Trì, tôi sẽ lập tức nói cho cô biết “Anh đừng gọi tôi như vậy nữa. Hàn Mạt nhíu mày nhắc nho. “Yên tâm, xưng hô này tạm thời chỉ có hai chúng ta biết, tôi sẽ chú ý không gọi như vậy trước mặt người khác đâu, nhưng mà cô yên tâm, tôi chỉ nhận một minh cô làm chị dâu thôi.” Nói xong, George còn vô vỗ ngực mình, đảm bảo với Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử không khỏi liếc anh ta thêm một cái, không có nói gì nữa.
George lại nghiêng người sang, cười tủm tỉm hỏi: “Chị dâu nhỏ, chuyện tối hôm qua, cô không còn giận tôi nữa đúng không?" “Sau này anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết"
Cô dường như đã chấp nhận cách xưng hô 'chị dâu nhỏ mà anh ta gọi mình. Hàn Mộc Tử cảm thấy anh ta gọi như vậy...cũng không có sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT