Đột nhiên căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Bởi vì Hàn Mộc Tử vừa duỗi tay bưng ly bia bên cạnh lên tạt thẳng vào mặt tên đàn ông nước ngoài. Cốc bia vừa hất vào mặt tên đàn ông ngoại quốc, mặt anh ta trở nên ướt đẫm, tả tơi, mọi người yên lặng chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều bị Hàn Mộc Tử làm cho vô cùng sửng sốt.

Bởi vì không ai ngờ rằng ẩn chứa đằng sau dáng vẻ hiện lành anh tĩnh của cô lại là bộ dạng đáng sợ khi tức giận như vậy.

Hàn Mộc Tử cầm chiếc ly trống rỗng trong tay, cô nhìn tên đàn ông nước ngoài, lạnh giọng nói: "Bây giờ có thể buông được chưa?"

Khóe miệng George không ngừng co giật.

Cái này... cô thư ký này... đúng là khiến người ta bất ngờ?

Tên đàn ông nước ngoài vẫn còn đang sửng sốt chưa kịp phản ứng lại, sức lực trên cánh tay anh ta giảm bớt vài phòng nên Hàn Mộc Tử có thể nhân cơ hội đẩy anh ta ra rồi rời khỏi phòng.

Thấy cô muốn rời khỏi, một người vội vàng lao tới đứng chắn trước mặt cô.

Vẫn là tên đàn ông nước ngoài kia, anh ta vươn tay lau mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười hung ác. “Hất tôi một ly rượu mà tưởng muốn đi là đi được sao?"

Thấy anh ta đứng chắn trước mặt mình, vẻ mặt Hàn Mộc Tử không có chút cảm xúc nào, cô nhìn thằng anh ta nói: “Anh còn muốn thế nào nữa?"

Anh ta vẫn còn dáng vẻ cợt nhả như vậy, lẽ nào cô vẫn còn quả khách khí với anh ta sao? Tên đàn ông nước ngoài này chưa từng bị phụ nữ đối xử như vậy bao giờ, hơn nữa cô còn dám ra tay với anh ta trước mặt nhiều người như vậy như vậy mà không hề sợ hãi chút nào, anh ta bắt đầu cảm thấy hơi mất mặt: “Trước mặt nhiều người như vậy mà dám hất bia vào mặt tôi, không hay chút nào, cô nhận lỗi với tôi ngay, đừng hòng thoát khỏi đây tối nay. “Nhận lỗi?" Hàn Mặc Tử nhắc lại hai chữ, ánh mặt cô dân trở nên lạnh lẽo. "Anh xứng đáng sao?" “Được làm." Tên đàn ông nước ngoài kh lưng tới gần cô, hơi thở của anh ta nồng nặc mùi rượu phả vào mặt có, ánh mắt anh ta sắc bén: "Không nhận lỗi cũng được, vậy ở lại đây chơi với tôi tối nay đi

Hàn Mặc Tử gắn giọng: "Cút ngay “Người Việt Nam các người có câu gọi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Hàn Mộc Tử cười lạnh: “Người Việt Nam chúng tôi còn có câu nói mặt dày không biết xấu hổ.

Được lắm, tên đàn ông nước ngoài không đầu lại miệng lưỡi của cô, anh ta đột nhiên duỗi tay nắm lấy căm Hàn Mộc Tử rồi cầm lấy ly rượu trong tay cô đổ đầy rượu vào.

Hàn Mộc Tử hoảng sợ, cô dùng sức đẩy anh ta ra, sắc mặt bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Hiện giờ cô đang mang thai, sao có thể tùy tiện ăn uống linh tinh chứ?

Thấy vẻ mặt cô trở nên sợ hãi, tên đàn ông nước ngoài càng đắc ý, anh tà ác cười. "Nếu cô không muốn dùng cách này để uống thì tôi có thể giúp cô bằng cách khác.

Nói rồi, anh ta chậm rãi uống một ngụm rượu rồi ném ly rượu sang một bên sau đó cởi bỏ nút áo, chuẩn bị tiến tới bên cạnh Hàn Mặc Tử.

George thật sự không nhìn nổi nữa, khi anh ta chuẩn bị đi tới ngăn cản

Phụt

Giây tiếp theo, mọi người chỉ kịp nhìn thấy tên đàn ông ngoại quốc bay qua người Hàn Mộc Tử hướng về phía bên ngoài, anh ta rơi phịch một tiếng, cả người đập vào chiếc tủ phía sau.

Lực rất lớn, tiếng đập cũng rất to.

Tên đàn ông nước ngoài kêu lên một tiếng, cả người anh ta đau đớn nhưng vẫn không cam chịu mà hùng ngẩng đầu gào lên. nào chán sống dám đánh ông đây.

Vừa đầu, đập vào mặt anh ta là một đôi mắt tràn đầy sát

Tên đàn ông nước ngoài sợ hãi, chỉ có thể ngây người ra tại “Là Uất Trì Thầm!"

Trong phòng có một người kinh hãi kêu lên. “Trời ơi, Uất thật sự tới “Cô ấy thật sự là người phụ nữ của Uất sao?” “Thật hâm mộ quá.. sao cô ấy lại may mắn như vậy chứ?"

Trên người Uất Thâm chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim đơn giản, khi ra ngoài anh chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác, trông rất giản dị nhưng vẫn không giấu nổi vẻ tuấn tú mê hoặc lòng người.

Có điều, lúc này trên người anh toát ra vẻ lạnh lẽo âm u vô cùng đáng sợ.

Ánh mắt anh như muốn giết chết tên đàn ông nước ngoài kia ngay lập tức vậy. “Uất Trì Thâm, tôi

Mãi cho tới khi nhìn vào mắt Uất Trì Thâm, tên đàn ông ngoại quốc mới hiểu ra, hôm nay anh ta chết chắc rồi.

Mẹ nó chứ...

Vừa rồi lúc George gọi điện thoại không phải nói anh sẽ không tới sao?

Sao đột nhiên anh lại xuất hiện? Rốt cuộc là có chuyện gì? Trong lòng tên đàn ông nước ngoài vô cùng hoảng loạn, không ngừng suy nghĩ xem nên giải quyết tình hình này như thế nào.

George nhìn thấy Uất Trì Thâm, anh ta vội vàng chạy tới trước mặt anh, dáng vẻ không khác gì một con vật nhỏ gan. cho. “Chuyện này chuyện này.

Anh ta mấp máy môi nhưng lại không biết nên giải thích chuyện này với Uất Trì Thầm như thế nào cho phải "Vừa rồi anh muốn rót rượu cho cô ấy sao?”

Uất Trì Thầm quay đầu, nửa mặt anh tối sầm, dưới ánh đèn lập lờ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. “Tôi... tôi... tôi chẳng qua chỉ muốn mời cô ấy một chén rượu xã giao thôi chứ không hề có ý xấu “Vậy sao?" Đôi môi mỏng của Uất Trì Thâm khẽ nhếch lên, nụ cười của anh khiến người ta sởn gai ốc: "Hóa ra anh lại khách sáo như vậy, George tối nay anh thay tôi chiêu đãi anh ta một bữa no nê đi."

George khó hiểu: “Ý anh là sao?"

Uất Trì Thâm khẽ liếc mắt, George lập tức hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, phục vụ, mang hết rượu ở chỗ này tới đây."

Vai ác này George bắt buộc phải diễn, tuy rằng anh ta mới chỉ quen biết Uất Trì Thâm không lâu nhưng anh ta hiểu rất rõ con người Uất Trì Thầm.

Người là anh ta mang đến nơi này, nếu như lúc này anh ta còn dám nói gì e rằng kết cục cũng sẽ không khác gì tên đàn ông nước ngoài kia.

Tuy rằng ánh mắt Uất Trì Thầm nhìn anh ta vẫn sắc bén và vô cùng lạnh lùng, George thấp giọng nói: "Không phải anh đã tất máy sao?"

Uất Trì Thâm không thèm nhìn George, anh đi thẳng tới chỗ Hàn Mộc Tử đang bị dọa cho ngây người

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần trở lại. Mãi cho tới khi dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, anh lạnh lùng ném xuống một câu: "Còn không đi à? Muốn ở đây chờ người khác chuốc rượu nữa sao?

Hàn Mộc Tử sửng sốt.

Khỏe môi cô khẽ giật giật, cô muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.

Cô muốn cử động nhưng lại phát hiện cả người cứng đờ, không thể bước được một bước nào.

Lồng ngực trở nên ấm nóng như có thứ gì đó muốn phun trào ra. “Còn ngày ra đó làm gì?” Uất Trì Thâm nheo mắt lại, vẻ mặt không vui nhìn cô.

Tuy rằng giọng nói anh rất mạnh mẽ, ánh mắt cũng rất sắc bén, không có chút dịu dàng nào.

Nhưng khoảnh khắc anh xuất hiện dường như đã cắt đứt sợi dây thần kinh căng thẳng đang buộc chặt lấy cả người Hàn Mộc Tử.

Phiêm mũi cô bắt đầu nóng lên, Hàn Mộc Tử không phát hiện ra hốc mắt cô trở nên đỏ rực, Da Mạc Thâm đứng trước mặt cô thấy mắt cô đỏ lên, anh còn tưởng cô bị tên đàn ông nước ngoài kia dọa sợ.

Trong lòng anh càng thêm khó chịu, ánh mắt nhìn cô cũng dữ dẫn hơn. Anh cúi người ôm lấy cô, bàn tay to vòng qua eo cô, bể ngang cả người cô lên.

Hàn Mộc Tử khẽ kêu lên một tiếng, cô theo phản xạ mà quàng tay ôm lấy cổ anh.

Chú thích: Bởi vì thân phận của nam chính nên tên nam chính sẽ để ngẫu nhiên là Dạ Mạc Thâm hoặc Uất Trì Thâm, các bạn sẽ hiểu mà đúng không. Yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play