*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thời gian trôi qua rất nhanh. Thời tiết càng ngày càng lạnh.

Hàn Thanh và Tiểu Nhan cách mấy ngày mới đến phòng khám ấy một lần nữa, điều đáng mừng là, tên đầu húi cua nói, người đàn ông cuốn băng đã tỉnh lại rồi, phòng khám cũng kiểm tra cho cậu ta rồi.

Thế nhưng vẫn chưa tháo băng ra được, phải đợi thêm một thời gian nữa.

Tiểu Nhan nhìn Hàn Thanh, sau đó đi vào phòng bệnh.

Sau khi vào phòng bệnh, tên đầu húi cua nói khẽ: "Lúc trước anh ấy tỉnh lại rồi, bây giờ vẫn còn đang ngủ."

Tiểu Nhan nghĩ một hồi, bước lên phía trước, giơ tay khua trước mặt cậu một cái, gọi: "Anh Dạ?" Cũng không biết có chuyện gì, Tiểu Nhan gọi một câu này đã đánh thức người đàn ông đang ngủ, vừa nãy cậu ta vẫn còn nhắm mắt, lúc này đã mở mắt ra, tốc độ rất nhanh, làm cho Tiểu Nhan giật mình, kinh ngạc lùi về sau một bước. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày

Một bàn tay to đỡ sau lưng cô ấy, Tiểu Nhan quay đầu mới phát hiện ra đó là tay của Hàn Thanh, cô ấy cảm động nhìn anh ta một cái, sau đó không đợi cô ấy kịp phản ứng, Hàn Thanh đã thu tay về, lạnh lùng nói: "Đứng cho vững."

Tiểu Nhan căng thẳng đứng dậy. Người đàn ông cuốn băng ở trên giường lại ngồi dậy, bộ dạng rất kích động.

Sau khi cậu ta nhìn thấy Tiểu Nhan, đầu tiên là đơ người ra, sau đó cũng phản ứng lại.

Tiểu Nhan đứng thẳng dậy rồi nhìn về phía người đàn ông ấy, khi hai mắt nhìn nhau, Tiểu Nhan dường như nhận ra đó là ai ngay lập tức.

Thế nhưng... Cô ấy không dám chắc chắn, chỉ có thể nhìn cậu ta, dè dặt muốn hỏi.

Đối phương còn mở miệng trước cả cô ấy.

"Anh Dạ, anh Dạ đâu rồi?"

Câu nói này đã xác nhận thân phận của cậu ta, Hàn Thanh nhíu mày.

Tiểu Nhan kinh ngạc: "Anh, anh là Tiêu Túc?"

Tiêu Túc gật đầu, cậu ta không quan tâm đến vết thương trên người mình mà bước xuống giường, kết quả lại ngã xuống đất, Tiểu Nhan đành phải đỡ cậu ta dậy: "Anh không cần phải kích động, trên người anh đều là vết thương, vừa nãy mới tỉnh lại... Anh không cần cái mạng này nữa sao?"

Tiêu Túc nắm chặt lấy tay cô ấy, lo lắng hỏi: "Máy bay xảy ra chuyện rồi, tôi và anh Dạ cùng rơi xuống, anh ấy không sao chứ?"

Tiểu Nhan im lặng một hồi mới trả lời: "Người của chúng tôi chỉ tìm ra anh, còn về anh Dạ... Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy người. Hơn nữa, bọn họ đều tưởng anh là anh Dạ."

Hàn Thanh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì chau mày lại. May mà anh ta cảm thấy người đàn ông này sau khi cuốn băng cả người có gì đó không đúng, thế nên không hạ lệnh cho mấy người đó dừng tìm kiếm.

Vậy nên đến bây giờ bọn họ vẫn đang tìm Dạ Mạc Thâm, bọn họ đã tìm qua những nơi nghi ngờ có người, bây giờ phải tìm ở đâu nữa.

"Cái gì cơ?" Tiêu Túc nghe được thì trở nên kích động mà ngất luôn, sau đó ngã vào trong lòng của Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan: "..."

"...Mẹ nó? Vừa mới dậy mà anh lại ngất sao? Này? Mau dậy đi, anh biết vị trí của anh Dạ không?"



"Mẹ kiếp!" Tiểu Nhan không nhịn được mà phải bộc phát.

Kết quả là chửi xong mới nhớ tới Hàn Thanh cũng ở trong phòng này.

Cô ấy vô cùng ngượng, không nhấc Tiêu Túc dậy được. Thế nhưng cả người cậu ta đều là vết thương, không thể cứ đẩy cậu ta ra được. Cô ấy chỉ đành nhìn Hàn Thanh: "Cái đó... Có thể giúp em đỡ một chút không?"

Hàn Thanh mang vẻ mặt thờ ơ bước lên trước để giúp đỡ, sau khi gọi bác sĩ, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng bệnh.

"Làm thế nào bây giờ? Tiêu Túc là trợ lý của anh Dạ. Trợ lý thì tìm được rồi, thế nhưng đến bây giờ anh Dạ vẫn chưa có tung tích gì, may mà không nói cho Mộc Tử trước."

"Tiếp tục tìm."

Còn có thể làm thế nào? Đúng thật là chỉ có thể tiếp tục tìm.

Tiểu Nhan quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh, trong lòng rất phức tap. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày

Không ngờ... Người đàn ông thương đầy người đó, lại là Tiêu Túc... Nghe tên đầu húi cua nói, mặt

của cậu ta bị thương rất nặng. Có lẽ sau này... Không đến nỗi hủy dung đấy chứ?

Đột nhiên Tiểu Nhan lại thấy tiếc cho cậu ta.

Hàn Mộc Tử đợi hết ngày này qua ngày khác, không ăn không ngủ được, may rằng tinh thần cô không quá suy sup.

Mới sáng sớm Tô Cửu đã đến tìm cô.

"Tuy rằng trước đó cô có bảo tôi và Tổng giám đốc Hàn không cần qua trông cô, thế nhưng lần này. Tôi không thể không đến rồi."

Hàn Mộc Tử bình tĩnh nhìn đối phương, không tiếp lời.

"Nếu như tôi nói, cô phải phấn chấn trở lại. Nhân viên ở công ty cô đều đang đợi cô, cô có đồng ý không?" Tô Cửu đột nhiên hỏi.

Hàn Mộc Tử không trả lời.

Tô Cửu: "... Quả nhiên, xem ra Dạ Mạc Thâm không ở đây, ngay cả công ty cô cũng không cần nữa. Thế nhưng nếu là Công ty của anh ấy thì sao?"

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử lặng người, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn Tô Cửu, chủ động mở miệng: "Cô có ý gì?"

"Tuy rằng hôn lễ của hai người không được tổ chức một cách thuận lợi, thế nhưng tôi biết trước đây hai người là vợ chồng. Bây giờ Dạ Mạc Thâm mất tích rồi, có người muốn nhân cơ hội này cướp đi tài sản và thế lực thuộc về anh ấy. Cô có muốn giúp

co-vo-danh-trao-732-0



co-vo-danh-trao-732-1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play