*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Mộc Tử dĩ nhiên biết là đứa trẻ mình mang thai mười tháng sinh ra, cho nên mới không muốn để cậu đi theo mình chịu khổ.

Nếu như có thể, cô ngược lại là muốn lập tức đưa Đậu nhỏ đến bên người, bây giờ cô rất cần sự ấm áp.

Nhưng mà...Nếu sau khi đưa Đậu nhỏ đến bên người thì sao?

Để mỗi ngày cậu đều nhìn dáng vẻ mình suy nghĩ đến sao?

Như vậy, cũng quá ích kỷ.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, lắc đầu. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày

"Tiểu Nhan, tắt video đi tớ không muốn thằng bé lại gọi điện thoại đến."

"Mộc Tử!" "Tắt!" Hàn Mộc Tử lớn tiếng nói, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đậu nhỏ trong video, cắn răng nói: "Đậu Nhỏ, con nghe đây, mẹ không cho phép con lại gọi điện thoại đến, con phải đọc sách thật tốt, chờ mẹ tìm được cha, đến lúc đó sẽ đến đón con."

Nước mắt Đậu nhỏ lã chã nhìn cô.

"Con không muốn, mẹ không muốn có được không? Bây giờ Đậu nhỏ muốn đi tìm mẹ, Đậu nhỏ không muốn cha, Đậu nhỏ chỉ cần mẹ."

Tiểu Nhan còn giơ điện thoại di động, tiếng trẻ con khóc luôn vây quanh cô.

Mặt Hàn Mộc Tử không thay đổi đưa tay ra tắt đem video, sau đó thuận tiện nhét điện thoại của Tiểu Nhan xuống dưới gối.

"Mộc Tử? Mộc Tử cậu thật quá đáng! Thằng bé là con trai ruột của con!"

"Cho nên, đây chính lý do cậu để thằng bé gọi điện thoại cho tớ sao? Tiểu Nhan, bây giờ tình trạng của tớ thế nào cậu cũng biết, cậu muốn tớ nói gì với thằng bé đây?" Ánh mắt Hàn Mộc Tử có chút trống rỗng nhìn Tiểu Nhan, hô hấp của Tiểu Nhan ngừng một lát: "Tớ cũng không phải muốn cậu nói với thằng bé cái gì, chẳng qua là thằng bé đã biết chuyện này, Đậu nhỏ rất khó chịu, cậu là mẹ của Đậu nhỏ? Thằng bé muốn gặp cậu, muốn nói chuyện với cậu, thì có vấn đề gì chứ?"

"Vốn là không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ tâm trạng của tớ không tốt, ai tớ cũng không muốn thấy." Cô cũng không muốn chuyển năng lượng tiêu cực cho Đậu nhỏ, mặc dù nói đối với Đậu nhỏ mà nói việc mình không nói chuyện với thằng bé là rất tàn nhẫn, nhưng mà mình nói chuyện với thằng bé thì có thể nói gì đây? Đậu nhỏ biết chuyện kia, trẻ con thì nhất định sẽ hỏi mãi đến tận gốc, đến lúc đó cô nên giải thích với thằng bé thế nào đây?

"Nếu như Dạ Mạc Thâm không trở lại, cậu định luôn như vậy phải không? Đậu nhỏ chỉ là một đứa trẻ, thằng bé cũng không thể nào hiểu cậu như người lớn, cậu biết chưa?"



Hàn Mộc Tử không muốn nói với cô ấy nữa, khó chịu quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Tớ biết, cậu đi ra ngoài đi."

"Mộc Tử..." Tiểu Nhan còn chưa từ bỏ ý định, gọi tên Mộc Tử, ngồi ở bên mép giường, không muốn ra ngoài.

"Được rồi, tớ muốn yên tĩnh một chút."

Thấy Tiểu Nhan vẫn ngồi ở mép giường, không chịu rời đi, Hàn Mộc Tử thật sự là không có cách nào, chỉ có thể nằm xuống kéo chăn che mình lại, không quan tâm đến Tiểu Nhan nữa.

Tiểu Nhan không thể làm gì khác hơn là thu dọn đồ đạc đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi đi ra ngoài vừa vặn đụng phải Tô Cửu đang đứng ở bên ngoài, mặt Tô Cửu đầy kinh ngạc nhìn cô ấy: "Đã xảy ra chuyện gì? Hình như vừa nãy chị nghe thấy các em cãi nhau." Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày

"Đừng nói nữa, nói đến chuyện này em lại tức lên."

Tô Cửu tò mò: "Giờ phút quan trọng này em tức giận cái gì? Chị ngược lại rất muốn biết." "Chị nói xem Đậu nhỏ chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, nhớ mẹ mình, muốn nói mấy câu với mẹ, đây là chuyện rất bình thường đúng không? Nhưng mà Mộc Tử lại không muốn gọi điện cho Đậu nhỏ, em nhìn cũng đau lòng muốn chết, Đậu nhỏ cũng khóc thảm như vậy, cậu ấy lại không quan tâm đến." Nghe đến chỗ này, Tô Cửu coi như là biết Tiểu Nhan tức giận cái gì, cô ta bất đắc dĩ cười một tiếng, tiến lên vỗ một cái vào bả vai Tiểu Nhan, nhẹ giọng giải thích: "Em đó, em chưa làm mẹ bao giờ nên không biết nỗi khổ của người làm mẹ."

"Em biết trong lòng Mộc Tử cũng rất khổ, nhưng mà dù sao Đậu nhỏ cũng còn quá nhỏ, nói mấy câu giả bộ một chút cũng được sao."

"Vậy em có nghĩ tới không, có thể là Mộc Tử không muốn lừa thằng bé? Nếu như Mộc Tử không có cách nào lừa gạt được thằng bé vậy khi cô ấy nói chuyện với thằng bé, em cảm thấy họ sẽ nói chuyện gì? Đậu nhỏ sẽ hỏi cái gì?"

Nghe xong Tiểu Nhan kinh ngạc một chút, dường như cô ấy chưa nghĩ đến chuyện này: "Có phải em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này cũng?" Tô Cửu cười một tiếng, biểu cảm nhàn nhạt, nói tiếp: "Tuổi tác của em quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều chưa thể suy nghĩ thấu đáo, đương nhiên là chị biết Đậu nhỏ muốn gặp mẹ, đây cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng mà lại xem gần đây Mộc Tử đã phải trải qua những chuyện để lại đả kích lớn như thế nào, cho dù có muốn cô ấy phấn chấn lên, thế nhưng chuyện khôi phục lại dáng vẻ trước kia vẫn cần phải có thời gian. Chuyện này xảy ra mới bao lâu, em bảo cô ấy sao có thể đối mặt với Đậu nhỏ nói là cha của thằng bé có thể đã xảy ra chuyện. Rất nhiều lời nói ra, không thể nghi ngờ là rắc muối lên vết thương của mình, em có hiểu ý của chị không?"

Lời nói này thành công khiến Tiểu Nhan nghẹt thở, suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra trả lời như nào, môi cô ấy giật giật, xoắn xuýt nhìn Tô Cửu.

Sau hồi lâu dường như cô ấy đã suy nghĩ rõ: "Vậy phải làm sao bây giờ? Vừa nãy em đã cầm video bắt cậu ấy xem, em còn tưởng là Mộc Tử không muốn để ý đến thằng bé nên

co-vo-danh-trao-726-0

co-vo-danh-trao-726-1

co-vo-danh-trao-726-2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play