*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."A!" Tiểu Nhan sợ hãi hét lên sau đó đỡ Hàn Mộc Tử dậy: "Mộc Tử, cậu không sao chứ?"
Phản ứng đột ngột của Hàn Mộc Tử khiến tất cả mọi người đều giật mình, cô nên đến mức mặt mũi tái nhợt đi, còn không dựng thẳng lưng được nữa, vầng trán trắng sáng đã xuất hiện đầy những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm.
Tình trạng của lúc này cô trông vô cùng tồi tệ. Tô Cửu đứng ở bên cạnh im lặng không nói gì, nhanh chóng quay người gọi thẳng cho bác sĩ.
"Xin lỗi Mộc Tử, có phải do tớ đút cho cậu ăn nhanh quá không. Thật sự xin lỗi... Tớ quên mất là cậu vừa mới tỉnh lại, đáng lẽ ra tớ nên đút chậm hơn một chút." Sau khi Tiểu Nhan đỡ Hàn Mộc Tử dậy, cô ấy đã không thể kiềm chế được, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Hàn Mộc Tử yếu ớt dựa người vào gối, thở hổn hển. Dường như cô bị hụt hơi khiến việc hô hấp trở nên khó khăn vô cùng. Tiểu Nhan vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Tớ xin lỗi, để tớ rót cho cậu một cốc nước nhé!"
"Để em ấy nghỉ ngơi một lát đi." Hàn Thanh nhìn thấy cảnh này lập tức cau mày lại, sau đó liền cho gọi người từ bên ngoài vào dọn dẹp lại căn phòng. Rất nhanh sau đó, Tô Cửu cũng đã dẫn bác sĩ đến, cả căn phòng trở nên vô cùng bận rộn.
Hàn Mộc Tử nhìn những người đang đứng trước mặt cô.
Đôi mắt của Tiểu Nhan đã đỏ hoe lên vì khóc, những giọt nước mắt to như những hạt đậu, vẻ lo lắng và tội lỗi toát lên khắp khuôn mặt của Tiểu Nhan.
Hàn Thanh đứng bên cạnh trông cũng vô cùng xanh xao, trên cằm còn lún phún một vài sợi râu. So với trước đó, hình tượng hiện giờ của anh ta đã khác rất nhiều.
Tô Cửu vội vã đi từ bên cạnh tới, dẫn theo bác sĩ tới khám cho cô, sau đó còn nói thêm gì đó với vẻ vô cùng thành khẩn.
Hàn Mộc Tử dần cảm thấy lỗ tai ù đi. Sau khi nôn xong cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, thân thể ra rời, chỉ có thể nằm yên trên giường. Cô khẽ nói: "Tớ muốn nghỉ ngơi một lát."
Tiểu Nhan khịt mũi: "Cậu ở một mình liệu có ổn không?"
Hàn Thanh nghiêm túc nhìn cô, im lặng một hồi rồi nói: "Cứ để em ấy nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Hàn Thanh nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Tiểu Nhan liếc nhìn Tô Cửu, dường như còn đang thắc mắc điều gì đó. Cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Nhan, Tô Cửu cũng đưa mắt nhìn sang. Lúc này, hai người mới cùng nhau rời khỏi, tiện tay đóng cửa căn phòng lại.
Sau khi đi ra ngoài, Tiểu Nhiên gấp gáp hỏi.
"Tại sao lại như vậy chứ? Tình trạng của Mộc Tử bây giờ tồi tệ như vậy, chúng ta để cậu ấy ở lại trong đó một mình như thế..."
"Yên tâm đi." Tô Cửu nói với giọng vô cùng nghiêm túc, sau đó giải thích với Tiểu Nhan: "Cô Mộc Tử cũng đã là người lớn rồi, có rất nhiều chuyện sẽ phải từ từ thay đổi."
"Nhưng mà mọi người cũng đã thấy chuyện lần này rồi đấy, đây là cú sốc lớn đến như nào đối với Mộc Tử cơ chứ?"
"Chính bởi vì đây là cú sốc lớn cho nên cô Mộc Tử càng cần phải tự mình thay đổi và làm quen. Cô ấy chưa thể chấp nhận việc cậu Dạ ra đi, vì vậy cô ấy sẽ phải cố gắng tìm cách để tự thuyết phục chính bản thân mình. Chuyện này... Đối với cô ấy có lẽ chuyện này còn khó chấp nhận hơn cả việc cậu Dạ đã xảy ra chuyện, cô có hiểu không? Nhưng mà…. Đồng thời đây cũng được xem như là một chuyện khá dễ dàng”
Không còn cách nào khác, có đôi lúc cuộc sống rối ren như thế đấy!
Chẳng phải bọn cũng như vậy sao? Ví dụ như, bị người ta lừa thì tự an ủi bản thân là "của đi thay người", hoặc là xem như bị mất tiền là để đổi lấy một bài học. Bởi vì lấy lý do để tự an ủi như vậy lúc nào cũng dễ dàng chấp nhận hơn so với sự thật, nhưng đồng thời cách này cũng có phần tàn nhẫn.
Tuy nhiên, trong suốt một đời người, có lẽ đây là cách mà mọi người vẫn luôn dùng để tự an ủi, tự lừa dối chính bản thân mình.
Tiểu Nhan không nói nữa, cô ấy dựa vào cánh cửa, hướng mắt nhìn Hàn Mộc Tử đang nằm trong phòng qua tấm kính của cửa sổ, thật lòng mong muốn cô có thể lấy lại tinh thần một cách nhanh chóng.
Hàn Mộc Tử ngủ mê man trong suốt một thời gian dài, cho đến khi tỉnh lại, hai hốc mắt của cô dường như đã trũng sâu hẳn xuống. Tiểu Nhan đã chuẩn bị cháo cho cô, mỗi bữa cô chỉ có thể ăn được nửa bát cháo nhỏ, mỗi lần cô ăn một miếng, Tiểu Nhan đều quan sát phản ứng của cô vô cùng chăm chú.
Hàn Mộc Tử đành nói: "... Tớ không sao, chuyện buổi sáng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu."
Ngay cả nếu như sau này lại có chuyện như vậy xảy ra, cô cũng nhất định sẽ không để cho những người quan tâm cô phải nhìn thấy cảnh đó.
"Thật sao? Tớ sợ dạ dày cậu vẫn chưa khỏe. Nếu cậu cảm thấy có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói ngay cho tớ biết nhé!"
"Ừm, tớ biết rồi."
Sau khi Hàn Mộc Tử đã ăn gần hết một bát cháo, Tiểu Nhan bắt đầu dọn dẹp, còn nói với Mộc Tử khi nào cô khỏe lên thêm một chút sẽ lại mang cháo tới cho cô ăn. Lúc này, Hàn Mộc Tử nói muốn gặp Hàn Thanh, hai mắt của Tiểu Nhan lập tức mở to: "Anh trai của cậu..."
"Tớ chỉ muốn hỏi anh ấy rằng có phải đã tìm thấy tung tích của Dạ Mạc Thâm ở gần đây không? Tiểu Nhan, cậu không cần phải ngăn cản tớ như vậy."
Tiểu Nhan thấy giọng nói của Hàn Mộc Tử có vẻ bình tĩnh, cô ấy cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, sau đó liền đi gọi Hàn Thanh vào trong phòng.
Sau khi Hàn Thanh bước vào, anh ta trực tiếp nói với Hàn Mộc Tử: "Vẫn chưa có tung tích gì cả, hiện giờ anh vẫn đang cử thêm người đi tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cậu ta đâu. Em hiểu ý của anh chứ?"
Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng gật đầu, dáng vẻ như đã hiểu nhưng cũng vẫn có chút gì đó còn chưa hiểu rõ. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Một lúc lâu sau, cô mới nở nụ cười gượng gạo đầy khổ sở: "Anh, em biết ý anh muốn nói là không tìm thấy thì có lẽ là tốt hơn nhiều. Điều đó cho thấy... Khả năng sống sót của anh ấy càng cao hơn, có đúng không?"
Cô đã nói ra hết những gì Hàn Thanh đang nghĩ trong đầu, anh ta chỉ có thể gật đầu.
"Em biết, không tìm thấy còn tốt hơn là bây giờ có người vớt được một cái xác lên sau đó trực tiếp đưa tới trước mặt em. Không tìm được thì vẫn sẽ còn có hy vọng. Em cũng biết... Dạ Mạc Thâm... Anh ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nhiều người như vậy đều đã có thể sống sót, thế nên em tin rằng trong số những người may mắn ấy nhất định có cả Dạ Mạc Thâm, chắc chắn là anh ấy đang được chăm sóc. Anh, anh xem em nói có đúng không? Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Nói đến mấy câu sau, Hàn Mộc Thanh ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh. Ánh mắt của cô tỏ rõ mong muốn được anh đồng ý với suy nghĩ của mình.
Đối diện với ánh mắt đó của cô, Hàn Thanh thực sự không biết phải nói gì, đành gật đầu.
Lúc sau, anh ta nhẹ nhàng bước về phía trước, dịu dàng xoa đầu Hàn Mộc Tử, khẽ nói: "Mộc Tử, em có thể nghĩ như vậy là anh đã rất vui rồi. Ngoài ra, còn có một chuyện... Em đã có thai rồi. Em có biết chuyện này