Hơi thở trên người anh ta kinh động đến mức người cấp dưới không dám từ chối, đành phải ngơ ngác gật đầu. “Vâng, vậy tôi... Tôi sẽ kiểm tra vấn đề này ngay lập tức. Chỉ là... Tập đoàn nhà họ Dạ bên kia..."

Đột nhiên ánh mắt Dạ Lẫm Hàn hiện lên sự lạnh lùng: “Nếu anh ta thật sự đã chết, thì không phải chuyện muốn có được nhà họ Dạ đã quá dễ dàng sao. Vậy mà mấy ngày nay cậu còn lo lắng chuyện này?”

Nói cũng phải, nếu Dạ Mạc Thậm chết thì anh lấy cái gì ra để chống lại Dạ Lẫm Hàn? Đừng nói là công ty, đến lúc đó có khi cả vợ và con nhỏ cũng không giữ được. “Anh Hàn nói đúng, chỉ cần anh ta chết thì mấy ngày nữa, Tập đoàn nhà họ Dạ sẽ nằm trong tay anh."

Hai mắt Dạ Lầm Hàn tối sầm: “Còn không đi làm nhanh lên?” "Vâng, tôi sẽ đi kiểm tra ngay."

Sau khi mọi người rời đi, Dạ Lẫm Hàn đang chuẩn bị xuống tay ký hợp đồng thì đôi mắt hẹp dài của anh ta khẽ nheo lại. Hơn nữa, anh ta còn cầm bản hợp đồng lên rồi nhìn nó một lúc và khỏe môi anh ta chợt nhếch lên. “Ông trời có mắt mới khiến chuyện này xảy ra với Dạ Mạc

Thâm, đúng không?”

Sau đó, anh ta xẻ hợp đồng ra làm đôi, trong mắt đầy vẻ trào phúng.

Vào ngày cưới của mình, anh đã qua đời. Đây thực sự là một tin tức tốt.

Nhưng... Khi nghĩ đến Hàn Mộc Tử thì Dạ Lắm Hàn khẽ cau mày.

Không biết, bây giờ cô thế nào? Có buồn hay không? Hai ngày qua, Hàn Mộc Tử vẫn nằm viện để hồi phục sức khỏe, sau khi bị mưa dầm vào ngày hôm đó. Mặc dù cô đã tỉnh lại nhưng tình trạng sức khỏe không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn phát sốt cao.

Mặc dù phát sốt, nhiệt độ lúc cao lúc thấp nhưng ý thức của cô vẫn tỉnh táo.

Vào ban đêm, cô lên cơn sốt cao. Sau đó Hàn Mộc Tử bất tỉnh và bắt đầu rơi vào tình trạng hôn mê. Nhưng trước khi hôn mê, cô đã nắm chặt tay Hàn Thanh, trong miệng lẩm bẩm nói: “Mạc Thâm, phải... Tìm anh ấy, anh ấy sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì đâu... Mạc Thâm.. Cô lặp đi lặp lại câu nói đó, câu nói chỉ xoay quanh về Dạ

Mạc Thâm. Ngay cả khi là đàn ông, Hàn Thanh vẫn cảm thấy chút đau khi bị cô nằm chặt tay mình.

Khi bác sĩ đang điều trị cho Hàn Mộc Tử, ông ta thấy những vết hắn đỏ trên tay của Hàn Thanh. Ông ta thấy rất kỳ lạ, hỏi: "Rõ ràng cô gái này đã bất tỉnh, tại sao có thể dùng nhiều sức như thế chứ?"

Hàn Thanh nhìn tay mình rồi cười khổ. Không phải đâu, thậm chí có có thể đánh đối cả mạng sống của mình vì Dạ Mạc Thâm. "Bác sĩ, tình hình của em gái tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ thở dài, chỉnh lại cặp kính trên mặt, sau đó nhẹ giọng giải thích: "Nói thật, tình trạng hiện tại của em gái anh rất không ổn. Nếu cơn sốt cứ kéo dài như thế này thì đây là một chuyện rất nguy hiểm. Ngoài ra, anh cũng biết cô ấy đang mang thai, bệnh viện của chúng tôi cần phải rất cần thận khi dùng thuốc men, vì vậy... Tôi đề nghị rằng trước khi hạ sốt, hãy dùng phương pháp vật lý để giúp cô ấy giảm nhiệt độ. Hơn nữa, phải chờ khi cơn sốt hạ xuống rồi mới tính tiếp.

Dùng phương pháp vật lý để giảm nhiệt độ?

Hàn Thanh khẽ mím đôi môi mỏng. Tuy rằng, tình huống hiện tại của Hàn Mộc Tử chỉ có thể làm cách này, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm. Dù sao, thân thể của Hàn Mộc Tử vốn đã rất yếu.

Tuy nhiên, dường như không còn cách nào khác.

Nghĩ đến đây, Hàn Thanh chỉ có thể gật đầu. Tô Cửu ở bên cạnh nói: “Tôi rất rành chuyện này đấy. Lúc con tôi bị sốt, cũng không dám cho con uống thuốc. Đây là cách tôi hạ sốt cho nó. Tổng giám đốc Hàn, anh đã trông cô Mộc Tử một lúc rồi, anh đi nghỉ ngơi đi. Để tôi trông là được.

Bác sĩ ở bên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cô ấy hiểu rõ hơn, biết cách chăm sóc." “Vâng. Tổng giám đốc Hàn, anh mau đi nghỉ ngơi đi." Tô

Cửu thuyết phục.

Hàn Thanh mím môi lo lắng liếc nhìn Hàn Mộc Tử đang ngủ, sau đó yên lặng gật đầu. Khi anh ta đứng dậy, Hàn Mộc Tử vẫn đang nằm chặt tay của anh ta.

Tô Cửu thấy vậy bước tới giúp đỡ.

Cuối cùng tay của Hàn Thanh được cứu ra, thay vào đó là tay của Tô Cửu bị Hàn Mặc Tử nằm chặt. Tô Cửu cười nhẹ: “Tiếp theo để cho tôi."

Hàn Thanh nhìn cô ta, gật đầu, "Ừm, cảm ơn cô đã vất vả. Sau đó anh ta quay lưng và rời khỏi phòng bệnh.

Đối với Hàn Thanh mà nói, mấy ngày nay anh ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cho dù mới gặp lại người em gái này cách đây không lâu nhưng việc chăm sóc như thế này còn vất vả hơn việc liên tục phải chuyển công tác hết từ nước này sang nước khác.

Ít ra lúc đó tâm trạng cũng tốt nên mọi thứ trở nên thật ý nghĩa và tràn đầy động lực.

Nhưng mà mấy ngày nay, chạy ngang chạy dọc, vừa mệt mỏi vừa khổ tâm.

Mặc dù Dạ Mặc Thâm vẫn chưa thực sự trở thành em rể của anh ta. Nhưng khi anh ta nghĩ đến việc người đàn ông nhà họ Dạ, người quyền lực nhất thành phố sài Gòn có thể thực sự biến mất trên thế giới này. Hàn Thành thấy trong lòng rất buồn và đau xót.

Hàn Thanh nhíu mày thật sâu, đột nhiên có người tới báo cho anh ta. "Tổng giám đốc Hàn, có người ở bên ngoài nói anh ấy biết cô Mộc Tử, anh ấy nói nhất định phải vào.”

Biết Mộc Tử sao?

Hàn Thanh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Dẫn tôi đi xem một chút."

Hàn Thanh bị kéo đến chỗ người kia. Còn chưa đến gần đã nghe được một giọng nữ rất quen thuộc: “Tôi thực sự biết Mộc Tử. Tôi đến từ nước Thái Lan, vừa hạ cánh xuống sân bay vào hôm nay. Tôi phải nhờ qua thông tin rất nhiều người mới tìm đến được bệnh viện này đấy. Tôi là bạn tốt của cô ấy, vì đám cưới của cô ấy có trục trặc cho nên tôi ở lại để giúp cô ấy giải quyết. Nên là đừng có cản tôi. Hãy cho tôi vào!"

Giọng nói này...

Hàn Thanh tăng tốc độ bước đi của mình lên một chút. Đây không phải là Tiểu Nhan sao?

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, vô tình khiến anh ta quên mất cô ấy. Nghĩ đến đây, Hàn Thanh đẩy nhanh tốc độ bước chân, nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người. "Tổng giám đốc Hàn, cô gái này nói. "

Khi nhìn thấy Hàn Thanh, mắt Tiểu Nhan sáng lên. Theo bản năng cô ấy muốn gọi anh ta, nhưng lại không biết nên gọi như thế nào. Cô ấy không muốn gọi anh ta là anh Thanh. Vì vậy cô ấy thu lại ý định gọi tên của mình và quay về phía anh ta vẫy tay một cách hào hứng. "Để cô ấy vào đi.” Ánh mắt Hàn Thanh thản nhiên dừng lại trên người Tiểu Nhan. Đương nhiên anh ta có thể nhìn ra vẻ mặt đau khổ của cô gái. Nhưng sau khi nhìn thấy anh ta, ngay lập tức đôi mắt cô ấy như phát sáng. Sau đó hào hứng vẫy tay với anh ta.

Ảnh mắt này... Rơi vào trong tầm mắt Hàn Thanh.

Thực sự giống như một con vật cưng nhỏ, khi nó nhìn thấy chủ của mình sẽ điên cuồng vẫy đuôi để thể hiện lòng trung thành, sự vui vẻ, hào hứng. Sau khi Tiểu Nhan được thả ra, cô ấy nhanh chóng chạy đến chỗ Hàn Thanh. "Hàn..." Cô ấy kịp thời dừng lại, sau đó hỏi: “Mộc Tử thế nào rồi? Có tìm được Dạ Mạc Thâm không?"

Nghe vậy, Hàn Thanh nhíu mày, lấy tay day day vào chỗ giữa hai hàng lông mày, lắc đầu.

Khuôn mặt của Tiểu Nhan lại đột nhiên suy sụp: “Không, không tìm thấy? Vậy thì Mộc Tử, cậu ấy... "Em ấy bị sốt."

Anh ta nói chậm rãi, giọng nói có chút mệt mỏi và khàn khản: “Tình hình không ổn lắm, còn chưa tìm được người. Mọi chuyện ở Thái Lan đã xử lý xong chưa?"

Tiểu Nhan ngây người, gật đầu nói: “Mọi việc đã được xử lý xong, nhưng mà... Em không thể ngăn được giới truyền thông. Hơn nữa, lúc em kiểm tra thì tin tức đã được truyền đến Việt Nam rồi. Bây giờ, có thể tất cả mọi người ở thành phố Sài Gòn đều đã biết chuyện này."

Ánh mắt Hàn Thanh dân tối lại. Anh ta cúi mặt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play