Bị Hàn Thanh hỏi như vậy, cô y tá cũng chợt thấy không chắc chắn lầm. Cô ta mấp máy đôi môi đỏ của mình, sau đó cẩn thận nhìn chăm chăm tấm hình kia thêm một lúc lâu, mới nói khẽ: "Như vậy đi, những người bệnh đều đang nghỉ ngơi ở bên trong, một mình cô đi vào trong tìm thử xem. Cẩn thận một chút là không sao. Người đàn ông này nói cũng không sai, dù sao thì bọn họ đều là người bệnh, nhất định là có phần khác với trên ảnh chụp, nói không chừng... Là tôi không nhận ra được thì sao?"
Nói xong, cô y lại liếc nhìn tấm hình kia thêm lần nữa.
Trên tấm ảnh, người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, tuấn là một người đàn ông mà chỉ cần nhìn một chút là sẽ không thể quên. Nếu như trong số những người vừa mới được cứu tới đây có gương mặt như anh ta, cô y tá cảm thấy nhất định là mình sẽ không thể quên được.
Chỉ có điều... Lời nói kia của Hàn Thanh cũng khiến cô ta hơi nghi ngờ chính mình. Người ta đang tìm người thân gặp nạn mà, cô ta cũng không thể kết luận qua loa như vậy được. "Cảm ơn cô, vậy chúng tôi đi tìm thử xem." Hàn Thanh đưa tay lấy lại điện thoại của Hàn Mộc Tử, sau đó nhẹ nhàng đẩy vai cô một cái: "Chúng ta nhẹ nhàng một chút, anh đi cùng em xem thế nào."
Sắc mặt Hàn Mộc Tử tái nhợt, cô ngơ ngác gật đầu: "Được. Được."
Lúc cô nói những lời này, âm cuối còn mang theo sự run rẩy, Hàn Thanh nằm chặt vai cô, hai người cùng đi vào trong phòng bệnh. Sự cố lần này rất nghiêm trọng. Khu vực lân cận lại chỉ có một bệnh viện này, hơn nữa lại còn không phải là bệnh viện lớn, cho nên số lượng giường bệnh cũng có hạn, chỉ có thể kê thêm giường trong phòng làm thành giường bệnh, thậm chí còn kê thêm cả giường ra đến tận hành lang.
Hàn Thanh dẫn Hàn Mộc Tử bước từng bước từng bước đi tìm, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng người quen thuộc kia. . Xin ủng hộ chúng tôi tại || tru mtruyen.co m ||
Hàn Mộc Tử chưa từ bỏ ý định, lúc tìm xong thì cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng tiếp tục đi thêm một vòng rồi lại một vòng nữa. Vì không nhìn thấy Dạ Mạc Thâm nên cô lại tìm thêm một lần nữa, chỉ sợ vừa rồi mình đã bỏ sót chỗ nào chưa kiểm tra.
Vòng thứ nhất...
Vòng thứ hai...
Vòng thứ ba...
Cũng không biết cô đã tìm tất cả bao nhiêu vòng. Hàn Mộc Tử vẫn tiếp tục tìm, Hàn Thanh thực sự không kìm lòng được, giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng muốt của cô, ép cô phải dừng hành động này lại. "Không phải tìm nữa, Dạ Mạc Thâm không ở chỗ này."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ giật mình lo lắng rơi vào gương mặt Hàn Thanh. "Anh ơi, có thể là chúng ta đã bỏ sót thì sao? Nếu như anh ấy không ở chỗ này... Vậy thì anh ấy có thể đi đầu được?"
Vấn đề này của cô, thật sự là Hàn Thanh không thể nào trả lời nổi, cũng không thể trả lời cô được, chỉ có thể nhếch đôi môi mỏng, nghiêm túc năm chặt bờ vai của cô: "Em gái ngốc, bây giờ đêm đã khuya lắm rồi, phải sang ngày mai đội ngũ tìm kiếm cứu nạn mới bắt đầu tiếp tục cứu viện. Chúng ta cũng đã tìm sáu, bảy vòng ở chỗ này rồi, đều không nhìn thấy bóng dáng của Dạ Mạc Thâm." "Đúng..." Hàn Mộc Tử gật đầu: "Là không nhìn thấy, có thể là chúng ta nhìn chưa hết, nếu không... Hay là chúng ta lại đi hỏi thăm y tả một chút đi?" Dáng vẻ tự lừa mình dối người này của cô, Hàn Thanh thực sự không biết phải làm thế nào: "Đừng ngốc nghếch như vậy nữa, những người được cứu trở về đều đã ở đây rồi, không tìm thấy ở đây, thì chính là không có. Bây giờ việc em cần làm, chính là tìm một chỗ ngủ lại qua đêm, nghỉ ngơi xong, ngày mai ngủ dậy, chúng ta lại đi theo người của đội tìm kiếm cứu nạn tìm kiếm tiếp."
Ngoài dự đoán của anh ta, ánh mắt và biểu cảm của Hàn Mộc Tử đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta phải hoài nghi. Tô Cửu ở bên cạnh hai người thấy tình hình như vậy cũng không kìm lòng được, tiến lên một bước khuyên nhủ. "Đúng vậy đấy cô Mộc Tử, sức khỏe cũng rất quan trọng. Cô phải bảo vệ tốt chính mình, mới có sức để tiếp tục đi tìm anh Dạ chứ."
Cô ta nói như vậy là hi vọng Hàn Mộc Tử có thể giữ gìn sức khỏe của mình, về khách sạn nghỉ ngơi một chút. Nhưng cùng một chiều như vậy, làm sao có thể sử dụng được hai lần cơ chứ? Hàn Mộc Tử nghe cô ta nói như vậy xong thì lắc đầu. "Tôi không thể nào ngủ được."
Sau đó cô lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Thanh, tím lấy ống tay áo của anh ta: "Em muốn quay lại bờ biển xem một chút." Hàn Thanh thực sự không chịu được cô như thế này mãi nữa, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Em còn muốn bướng bỉnh tới khi nào nữa? Trời đã tối rồi, ở đó sóng to gió lớn, em không nghe thấy cảnh sát nói nước ở đó chảy rất xiết, rất nguy hiểm sao? Huống chi, cho dù em đi ra đó thì em có thể làm được gì? Canh chừng ở đó trắng cả một đêm thì Dạ Mạc Thâm có thể trở về hay sao?"
Giọng nói của anh ta đột nhiên trở nên nặng nề sắc bén, giống hệt một bề trên nghiêm khắc.
Tô Cửu đứng cạnh cũng cảm thấy trong lòng run sợ. Theo lý thuyết thì bây giờ Hàn Mộc Tử đã như thế này, lẽ ra nên an ủi cô nhiều hơn một chút mới phải. Dù sao thì say khi chuyện này xảy ra, cô mới là người khó vượt qua nhất. Thế nhưng đến bây giờ, cô vẫn chưa hề rơi một giọt nước mắt, cũng không hề gục ngã, ngược lại còn rất kiên cường đi theo mọi người chạy đến rất nhiều nơi, không ngừng tìm kiếm. Không ngờ rằng lúc này Tổng giám đốc Hàn lại nói với cô nặng lời như vậy. Tô Cửu suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng tiến lên trước đỡ lấy cánh tay Hàn Mộc Tử, nhu hòa giải thích với cô: "Cô Mộc Tử, anh trai cô không có ý trách cô đâu. Chỉ có điều, sau khi chúng ta tới bệnh viện thì khu vực đó đã bắt đầu bị các cơ quan chức năng phong tỏa rồi. Cho dù bây giờ chúng ta muốn quay lại đó, cũng không vào trong được nữa. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta về khách sạn trước, nghỉ ngơi một đêm. Chờ đến khi nghỉ ngơi, ăn sáng xong thì chúng ta lại trở lại chỗ kia xem tình hình thế nào, được không?"
Hàn Thanh đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.
Hàn Mộc Tử cúi đầu rũ mi mắt, giọng nói rất nhỏ: "Em biết hai người muốn tốt cho em, thế nhưng mà... Dù có về khách sạn thì em cũng không ngủ được. Hai người cũng biết..." "Tôi biết, chúng tôi đều biết." Tô Cửu nằm chặt bờ vai của cô, tiếp tục nhẹ giọng dỗ dành: "Nhưng cô cũng không thể không coi trọng sức khỏe của chính mình như vậy được. Cô thử suy nghĩ một chút mà xem... Bây giờ trời cũng đã lạnh, hôm nay cô mặc váy cưới bôn ba chạy khắp nơi, cũng đã rất mệt mỏi. Lại thêm bây giờ đêm xuống, nhất định là ngoài trời có rất nhiều sương lạnh. Nếu như lúc này cô còn muốn đi ra ngoài, đến lúc đó khí lạnh ngẩm vào trong cơ thể, nếu như thật sự đổ bệnh... Thì phải làm sao bây giờ? Cô Mộc Tử, không phải tôi muốn nói cô cái gì, chỉ có điều... Tôi cảm thấy cho dù có muốn đi tìm, thì cũng phải về khách sạn thay một bộ quần áo mới thoải mái hơn, tắm nước nóng, ngủ một giấc, dù là bao lâu cũng được để lấy lại tinh thần rồi ngày mai chúng ta... Thử xem có thể xin lên thuyền của đội tìm kiếm cứu nạn, cùng đi tìm kiếm hay không?"
Về sau của câu nói kia, đã khiến Hàn Mộc Tử động lòng. "Có thể xin được không?"
Tô Cửu nghĩ ngợi giây lát: "Đến lúc đó tôi sẽ thử nói chuyện với người của nhà nước một chút xem sao, tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục họ."
Bấy giờ Hàn Mộc Tử mới khẽ gật đầu. "Được, vậy thì tôi... Sẽ trở về khách sạn, tắm rửa nghỉ ngơi."
Thấy cuối cùng thì cô cũng chịu thỏa hiệp, rốt cuộc Tổ Cửu cũng có thể nở nụ cười: "Như vậy mới phải. Cô Mộc Tử, xe đã chờ chúng ta ở bên ngoài rồi, vậy chúng ta đi nhé?" "Được."
Tô Cửu đỡ Hàn Mộc Tử đi ra ngoài, Hàn Thanh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ khoảng chừng ba giây, sau đó mới đi theo. Trời đã trở lạnh rồi, đặc biệt là về đêm. Khi cả nhóm người ra khỏi bệnh viện, gió lạnh không ngừng rít gào, thổi vào người, cho nên khi lên xe thì lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp. Sau khi Hàn Mộc Tử lên xe thì núp ở một góc xe, co ro tự ôm lấy bả vai của mình, nhìn dáng vẻ cô lúc này thật bất lực và cô đơn.
Xe chạy được khoảng mười phút thì bên ngoài lại bắt đầu có mưa rơi tí tách tí tách. "Trời mưa rồi." Tô Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác lẩm bẩm một câu
Nói xong, hình như cô ta lại chợt nhớ tới điều gì, lập tức ngừng lại.
Thời tiết mưa gió thế này...
Cũng không phải chuyện tốt gì.
Tô Cửu vô thức nhìn về phía Hàn Mặc Tử.
Quả nhiên, Hàn Mộc Tử vốn đĩ còn đang co ro bất động ở một góc, sau khi nghe thấy tiếng mưa rơi thì cô lập tức ngồi ngay ngắn lại. "Trời mưa rồi." Tô Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, an ủi: "Nhưng chỉ là mưa nhỏ thôi, mưa kiểu này... Hẳn là không kéo dài lâu đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT