Không biết là Hàn Mộc Tử đã ngủ được bao lâu, trong mơ toàn là tiếng mắng chửi của Mạnh Tuyết U, những âm thanh ấy cứ quanh quẩn bên tai cô, quấy nhiễu làm cô không thể ngủ yên.

Bỗng nhiên Hàn Mộc Tử mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng rồi, cùng lúc đó hơi ẩm đẳng sau người cũng không thấy đâu nữa.

Trên giường chỉ còn lại mình cô.

Tim cô đập rất nhanh, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Hàn Mộc Tử chớp mắt, ngồi dậy, nhìn ra một mảng màu xanh lam bên ngoài cửa sổ đã được vén rèm. Mí mắt của Hàn Mộc Tử không hề nghe lời mà cử giật giật.

Cô vô thức giơ tay ra ấn vào mí mắt của mình, thế nhưng động tác của cô không ngăn được mí mắt cử giật liên hồi. Thậm chí Hàn Mộc Tử còn có thể cảm thấy ngón tay đang đặt trên mí mắt của mình cũng đang giật theo.

Tại sao lại như vậy chứ?

Có phải sắp xảy ra chuyện gì không tốt không? Bây giờ chỉ còn cách ngày tổ chức hôn lễ có vài ngày nữa thôi. Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, cô và Dạ Mạc Thâm. Có phải sẽ bước trên một con đường không có cách nào lui?

Không!

Cô không muốn như vậy, Hàn Mộc Tử đứng dậy cầm lấy điện thoại.

Quả nhiên Dạ Mạc Thâm gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng anh đã đến sân bay rồi, Hàn Mộc Tử ngước mắt nhìn lên đồng hồ, vẫn chưa đến giờ bay của Dạ Mạc Thâm. Hàn Mộc Tử nghĩ một lúc rồi gửi cho anh một tin nhắn, nói anh phải chủ ý an toàn.

Sau đó cô gọi điện cho Hàn Thanh.

Lúc Hàn Thanh nhận được điện thoại của Hàn Mộc Tử, anh ta đang ở công ty chuẩn bị họp. "Sao vậy?" "Anh..." Giọng nói của Hàn Mộc Tử nghe không được ổn lầm, cô lấy tay day lên huyệt thái dương đang đau nhức của mình: "Có chuyện này, em muốn nói với anh một chút, nếu không thì em sẽ luôn lo lắng không yên."

Hàn Thanh nghe thấy giọng nói lập bắp của cô, đúng lúc ấy thì Tô Cửu bước vào: "Tổng giám đốc Hàn, bên phòng hop..."

Mới được nửa câu, Hàn Thanh đã nâng tay lên ra hiệu cho Tô Cửu ngừng lại.

Tô Cửu nuốt những lời còn lại vào trong, sau đó nhìn thấy Hàn Thanh bước về phía cửa sổ sát đất, nghiêm túc nói: "Chuyện gì làm em lo lắng không yên? Không phải sắp tổ chức hôn lễ rồi sao? Cậu ta làm em không yên tâm sao? Hồi hận rồi sao?"

Hàn Mộc Tử: "... Không phải là do anh ấy, thật ra là do cái khác..." "Cái khác?" Hàn Thanh mím môi nhìn dòng xe cộ qua cánh cửa sổ sát đất, bình tĩnh đợi.

Tiếp sau đó, Hàn Mộc Tử mới chậm rãi kể chuyện gặp Mạnh Tuyết U hôm ấy cho Hàn Thanh nghe, thật ra cô định giữ mãi chuyện này trong lòng. "Vốn dĩ em cảm thấy... Với thế lực bây giờ của cô ta, cũng không có cách nào để gây ra chuyện gì lớn cả, thế nhưng... Mí mắt của em cứ giật liên tục, làm em cảm thấy không yên tâm, anh... "Vậy nên, em muốn anh giúp em?"

Tuy rằng có chút bối rối, thế nhưng Hàn Mộc Tử vẫn gật đầu: "Xin lỗi anh, em biết chuyện này không nên làm phiền anh, thế nhưng..." "Thế nhưng em thấy, dạo này cậu ta bồn ba vì chuyện hôn lễ nên đau lòng vì cậu ta?"

Câu nói này vô cùng thẳng thắn, nói trắng ra những gì trong lòng của Hàn Mộc Tử. Cô chỉ gật đầu, không nói tiếng nào, cô chọn im lặng.

Sau đó, cô nghe thấy Hàn Thanh thở dài một tiếng: "Anh thật sự sợ rằng cả đời này em sẽ thua dưới tay cậu ta mất. Mộc Tử... Em có biết rằng nhất định không được nuông chiều đàn ông không? Cậu ta chịu mệt thì để cậu ta mệt đi, đợi cậu ta quen với nó rồi thì sẽ không nói một lời oán giận nào đâu. Hơn nữa, đối với một người, đồ vật càng khó giành được thì người ta càng biết quý trọng, em..." "Anh, em biết anh muốn nói điều gì." Hàn Mộc Tử ngắt lời anh ta: "Thế nhưng tình cảm là chuyện của hai người, chỉ có một người hy sinh thì tình cảm sẽ không dài lâu. Huống hồ chúng em sắp kết hôn rồi, em không muốn... Trước khi tổ chức hôn lễ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên em mới nhờ anh giúp đỡ." Đầu bên kia đột nhiên không thấy trả lời nữa, Hàn Mộc Tử không chắc Hàn Thanh có đồng ý với mình hay không, vậy nên cô chỉ yên lặng chờ đợi. Một lúc sau, cuối cùng nghe thấy Hàn Thanh thở dài một tiếng, nói: "Anh biết rồi, anh sẽ giúp em xử lý chuyện này, em cứ yên tâm đợi ở nhà là được rồi."

Nghe thấy anh ta đồng ý giúp mình, tảng đá trong lòng Hàn Mặc Tử cuối cùng cũng đã được gỡ xuống, cô vừa cảm động vừa vui mừng: "Cảm ơn anh." "Em gái ngốc, anh bỏ ra bao nhiêu công sức mới tìm được em. Nếu như em không hạnh phúc, vậy thì anh... Thật sự không có mặt mũi nào gặp bố mẹ."

Sau khi Hàn Thanh đồng ý giúp cô giải quyết chuyện của Mạnh Tuyết U, Hàn Mộc Tử cảm thấy lòng mình yên tâm hơn nhiều, thế nhưng cô vẫn không từ bỏ dự định ban đầu. Chỉ còn cách giờ bay của Dạ Mạc Thầm hơn một tiếng, cô không nghĩ gì nữa mà sắp luôn vài bộ quần áo, sau đó gọi tài xế đưa cô đến sân bay.

Sau khi ngồi lên xe, Hàn Mộc Tử cầm điện thoại lên để đặt vé.

Sau khi nhìn rõ thông tin trên trang web của hãng hàng không, Hàn Mộc Tử không nhịn được mà cong môi lên, may mà vẫn còn ghế.

Dạ Mạc Thâm, em đến đây.

Cho dù có ra sao, sau này cô nhất định phải ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm, thế nhưng phải đợi hôn lễ được hoàn thành rồi thì lòng cô mới yên tâm được.

Lúc Hàn Mộc Tử đi đến sân bay, tài xế nhìn cô với ánh mắt phức tạp. "Mợ hai, chuyện cô đến sân bay... Không nói cho cậu Dạ một câu sao?"

Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không cần nói với anh ấy, tôi không muốn để anh ấy biết."

Nếu như cho Dạ Mạc Thâm biết thì mình còn có thể bước ra ngoài sao? Cô phải lén lút đi, đợi khi sang bên đó rồi mới gọi điện cho Da Mạc Thâm.

Nhìn thấy khuôn mặt muốn nói rồi lại thôi của tài xế, Hàn Mộc Tử chỉ đành dặn dò anh ta vài câu, sau đó đeo túi của mình lên và đi vào trong sân bay.

Lần này cô đi vội nên chỉ mang theo hai bộ quần áo, đồ dưỡng da và mấy thỏi son, sau đó cô đi lấy vé máy bay. Tuy rằng cùng một chuyến bay với Dạ Mạc Thâm, thế nhưng cô biết Dạ Mạc Thâm chắc chắn sẽ đi đường dành cho VIP, thế nên cô đi đường thường giống mọi người. Đợi khi cô đi đến nơi thì đã bắt đầu soát vé rồi. Hàn Mộc Tử vội vã xếp hàng để soát vé lên máy bay, đợi đến khi cô ngồi vào chỗ rồi, nghe thấy âm thanh dịu dàng của tiếp viên hàng không, Hàn Mộc Tử mới cảm thấy chân thực.

Cô thật sự đã lên máy bay rồi.

Dạ Mạc Thâm, anh ấy... Chắc là đang ngồi ở khoang thương gia. Đến lúc đó xuống máy bay cô sẽ trực tiếp đi tìm anh, nhìn thấy cô... Cũng không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.

Có lẽ sẽ rất ngạc nhiên? Cũng có vui mừng? Thế nhưng... Chắc phần lớn là kinh sợ.

Cứ nghĩ đến biểu cảm khi ấy của Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử lại không nhìn được mà cười thầm, thế nhưng cô cảm thấy hơi buồn ngủ, chỉ đành đợi mọi người ngồi vào chỗ hết rồi ngủ thôi.

Sau khi mọi người đã ngồi ổn định, Hàn Mộc Tử tưởng rằng sắp cất cánh rồi, không ngờ phía trước truyền đến một tiếng hét, Hàn Mộc Tử còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì thì đã nhìn thấy một bóng người cao lớn ở đẳng trước đi về bên này.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Hàn Mộc Tử đã biến đổi.

Kia không phải là Dạ Mạc Thâm sao? Sao anh lại ở đây? Ngây ra mất mấy giây, Hàn Mộc Tử vô thức rụt cổ của mình xuống, sau đó lấy tay kéo thấp mũ xuống. Lúc này máy bay vẫn còn chưa cất cánh, Dạ Mạc Thâm đột nhiên chạy về phía này, có khi nào muốn đuổi cô xuống máy bay không?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử càng cúi thấp đầu hơn. Nhất định đừng có tìm thấy cô, cô đã chuẩn bị để đi tìm anh sau khi xuống máy bay rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play