Nhìn thấy đoạn văn dài đó, Dạ Mạc Thâm nghiêm túc đọc lại nhiều lần. Và khi mọi người nhìn thấy trưởng phòng bộ phận nhân sự thực sự đưa ra chiến lược riêng, liền nhao nhao làm theo, viết ra rất nhiều cách thức lấy lòng trẻ con, tranh nhau viết ra.
Dạ Mạc Thâm nhìn cả nửa ngày trời, cảm thấy vô cùng đau đầu. Do đó anh trực tiếp gọi điện thoại cho Tiêu Túc. Tiêu Túc đang lúc nghe thấy tiếng Facebook điện thoại đổ chuông thì cậu ta vẫn chẳng thèm để tâm đến, sau đó chuông báo của Facebook điện thoại vẫn cứ đổ chuông không ngừng, giống như đang thúc giục tâm hồn... Cậu ta vẫn còn đang nghĩ, là tên nào không cần mạng nữa, lại có thể trong một đám người như thế lại spam quấy nhiễu đến cậu ta, cậu ta bước ngoài nhất định sẽ block tên đó ngay và luôn.
Kết quả là... có điện thoại gọi đến.
Thông thường trong tình huống này người gọi cho cậu ta chỉ có hai loại người, một là người giao đồ ăn, còn thứ hai Tiêu Túc đến ngay cả bọt xà phòng trên người mình cũng không kịp rửa sạch thì đã phải kéo lấy chiếc khăn tắm đi ra ngoài nhà tắm để nghe điện thoại. "Dạ, cậu Dạ?" "Cậu sẽ tổng hợp tin tức trong nhóm, sau đó gửi vào hộp thư của tôi." "Tin tức trong nhóm? Tổng hợp ư?"
Cậu ta vừa mới tắm, không nhìn thấy tin tức trong nhóm, do đó khi tiếp nhận chỉ thị của Dạ Mạc Thâm, cả người Tiêu Túc liền lờ mờ chẳng hiểu gì.
Có điều không đợi anh ta kịp phản ứng lại, Dạ Mạc Thâm ở phía bên kia đã cúp ngang điện thoại rồi. Nghe thấy tiếng bíp truyền lại điện thoại, Tiêu Túc chỉ có thể ngay lập tức cúp điện thoại sau đó đăng nhập vào nhóm Facebook, lướt từ dưới lên trên, lướt mãi một lúc lâu sau mới có thể nhìn thấy nguyên nhân.
Chết tiệt!
Bọn người này có bị điên không? Nhân lúc cậu ta đi tắm lại gửi nhiều tin nhắn như vậy! Nghĩ tới việc mình còn chưa tầm xong, Tiêu Túc chỉ đành nhanh chóng đặt điện thoại xuống, quay trở lại phòng tắm để tắm sạch bọt tầm trên người mình.
Đợi đến khi cậu ta quay trở lại, Tiêu Túc lại phát hiện có thêm tin tức khác nữa.
Tiêu Túc: "..."
Cái bọn người tàn nhẫn này! Thế nên là Tiêu Túc vẫn chưa kịp ăn cơm mà đã phải vùi đầu vào việc sắp xếp những tin tức mà Dạ Mạc Thâm cần.
Và ở phía bên kia, lúc Đậu nhỏ bước vào tìm Hàn Mộc Tử thì Hàn Mộc Tử còn đang đắp chăn ngủ, khi Đậu nhỏ chạy đến tìm cô thì vẫn luôn miệng gọi mami, phải gọi nhiều lần thì Hàn Mộc Tử mới mở mắt ra. Nhìn thấy Đậu nhỏ đang đứng trước mặt mình, Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, dường như khả bất ngờ. "Đậu nhỏ, sao con có thể ở đây cơ chứ? Là ba đưa con qua đây à?". Vừa nói xong, Hàn Mộc Tử vén tấm chăn mỏng ra, tỏ ý bảo Đậu nhỏ chui vào. Động tác này giữa hai mẹ con bọn họ là điều hay xảy ra. Ngày trước, Đậu nhỏ rất hay ngủ cùng với Hàn Mặc Tử. Có đôi khi cậu nhóc còn ngủ đến nửa đêm, thức dậy liền đi vào nhà vệ sinh, lúc quay trở lại giường,
Hàn Mộc Tử nhìn thấy cậu nhóc thì sẽ vô thức vén một góc chăn lên, sau đó cậu nhóc sẽ leo lên. Quả nhiên, khi nhìn thấy chăn được vén lên, Đậu nhỏ rất nhanh liền cởi giày, sau đó chui vào ngủ cùng với Hàn Mộc Tử.
Bàn tay bé nhỏ giống như kẹo bông mềm trên vòng eo thon nhỏ của mình, cảm xúc ấm áp truyền lại khiến cho Hàn Mộc Tử không khỏi mim cười, chìa tay ra véo lấy cái mũi của Đậu nhỏ.
Nhưng Đậu nhỏ lại có vẻ tức giận, nhăn mũi, sau đó quay mặt đi và nói: "Mami thật xấu xa, có phải là nếu như ba không đến đón con thì mami cũng sẽ không cần đến con nữa không? Đậu nhỏ xuất hiện ở đây, mami có vẻ giống như là không vui vậy!"
Hàn Mộc Tử: "... Ai nói mami không vui chứ? Con mắt nào của Đậu nhỏ nhìn thấy tâm trạng không háo hức của mami chứ?" "Nhưng mà mami hỏi Đậu nhỏ làm sao lại ở đây?" "Là vì mami tò mò đó, mami còn vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, nếu như làm tổn thương Đậu nhỏ thì Đậu nhỏ nhất định đừng tính toán với mami". Nói xong, Hàn Mộc Tử liền cúi người về phía trước, dụi dụi hai má lên trên mặt của cậu nhóc, hai người vô cùng tình cảm không chịu được. "Được chứ? Hả?"
Hàn Mộc Tử nhẹ giọng, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mỏng dỗ dành cậu nhóc đang ôm eo cô. Cậu nhóc đúng thật là nhỏ, bình thường khi cậu nói chuyện, Hàn Mộc Tử thường cảm thấy Đậu nhỏ đã lớn rồi, vì vậy muốn nó tự lập nên để cậu nhóc ngủ một mình một phòng, có điều hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của cậu nhóc nằm trong lòng mình như thế này, rõ ràng cậu nhóc vẫn chỉ là Đậu nhỏ bé nhỏ mà thôi.
Trước đây, cô thường cảm thấy Đậu nhỏ thiếu vắng đi tình yêu thương của bố, ngay cả khi lớn lên dưới sự che chở, yêu thương của cô, cũng vẫn chưa trọn vẹn. Nhưng sau này sẽ không phải lo nữa, Đậu nhỏ có sự cưng chiều của ba rồi, mặc dù có muộn năm năm... Nhưng cũng không tính là quá muộn. "Hừ, mẹ xấu xa.... Nhìn mẹ dỗ dành cục cưng con như vậy, con sẽ ngoại lệ bỏ qua cho mẹ đấy!"
Đậu nhỏ nói xong liền cười mim, chủ động hôn lên má của Hàn Mộc Tử. Hai mẹ con hết mực thân mật, qua một lát sau, Hàn Mộc Tử hỏi một câu: "Đúng rồi, con hôm nay đã gọi ba chưa?"
Cậu nhóc nằm trong vòng tay Hàn Mộc Tử im lặng một lát, sau đó lắc lắc cái đầu.
Hàn Mộc Tử: "Tại sao lại không gọi chứ? Con vẫn không bằng lòng nhận ba sao?"
Đậu nhỏ trề môi, không vừa lòng nói: "Đậu nhỏ không thèm gọi cho chú ấy." "Nhưng mà.... trước đây là ai luôn kêu gào với mami là muốn tìm ba chứ? Bây giờ mami đã tìm thấy ba cho con rồi, con lại không gọi ba ư? Đây là lý lẽ gì vậy chứ? "
Trước mặt Hàn Mộc Tử, Đậu nhỏ căn bản nói không ra nguyên cớ vì sao lại như vậy, chỉ có thể nói lầm thầm: "Mami có phải là đã có ba rồi liền bắt đầu ghét bỏ người phiền phức như Đậu nhỏ rồi không? Bởi vì Đậu nhỏ không biết kiếm tiền, còn dùng tiền của mami đi học, còn chú kia lại có rất nhiều tiền, vì vậy nên mami mới bắt đầu ghét bỏ Đậu nhỏ đúng không?"
Nghe những lời nói này của Đậu nhỏ, Hàn Mặc Tử không nhịn nổi cười thành tiếng, mãi lâu sau cô mới giơ tay ra và vò đầu của Đậu nhỏ với vẻ bất lực. "Nào, con nói cho mami, trong đầu của con có gì? Tại sao lại nghĩ mami như vậy? Con chính là bảo bối mami đã mang thai mười tháng khổ cực mới sinh ra được, có thể nói là một miếng thịt trên người mami vạy, mami sao có thể ghét bỏ con cơ chứ?"
Đậu nhỏ bĩu môi: "Nhưng mà con không muốn gọi chú ấy là bố, mami đã không vui. "Thật sự không muốn gọi sao?", Hàn Mộc Tử nhếch đôi lông mày: "Con không nghĩ tới nếu như con gọi chú ấy là bố, chú ấy nhất định là rất vui, sẽ rặng con nhiều quà hay sao?" "Con không thèm những món quà đó!" Đậu nhỏ khó chịu bĩu môi nói: "Con chỉ muốn chú ấy đối xử tốt với mami."
Nói xong, cậu nhóc ôm chặt lấy eo cô, vùi mình trong vòng tay cô: "Đậu nhỏ không cho phép bất cứ ai bắt nạt, ức hiếp mami, mami... nếu như chú ấy đối xử không tốt với mami, mami nhất định phải nói cho Đậu nhỏ biết." "Con thật là một cậu bé ngốc, nếu như chú ấy không đối xử tốt với mami, mami nhất định đã sớm rời xa chú ấy rồi. Bởi vì chú ấy đối tốt với mami nên mami mới ở cạnh chú ấy, mami mới có thể để con gọi chú ấy là ba đấy, con đã hiểu chưa?"
Hàn Mộc Tử biết rằng con mình không giống như những đứa trẻ bình thường khác, giảng đạo lý cho cậu nhóc, nói về những câu chuyện tình người, cậu nhóc đều có thể hiểu được. Do đó Hàn Mộc Tử thở dài nhẹ, sau đó nói: "Mami trước đây cùng với ba đã có rất nhiều hiểu lầm, nhưng hiện tại đều đã được giải quyết rồi, mami muốn cùng ba dành phần còn lại của cuộc đời mình cho nhau. Nếu bây giờ con không muốn gọi ba cũng không sao, hai ba con... còn phải cần một thời gian dài mới có thể sống chung hòa hợp với nhau, con hiện tại không bằng lòng gọi bổ, cũng sẽ có một ngày... con sẽ sẵn lòng.
Đậu nhỏ chớp chớp mắt: "Ý của mami là, muốn cùng chú ấy kết hôn?"
Nhắc đến kết hôn, Hàn Mộc Tử không kìm được giơ chiếc nhấn trên tay cho Đậu nhỏ xem: "Ừ, ba con đã cầu hôn mami rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT