Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đưa tay che kín gương mặt của mình, nước mắt không nhịn được chảy qua khe ngón tay.

Sau cùng kết cục dĩ nhiên là Hàn Thanh đuổi cô ấy đi, sau đó còn cảnh cáo, nếu cô còn tiếp tục làm như vậy nữa thì anh ta sẽ tìm cách đưa cô rời khỏi Hàn Mộc Tử.

Tiểu Nhan nghĩ có khả năng là anh ta không thích mình, nhưng cô ấy không ngờ là anh ta lại chán ghét mình, cô ấu biểu hiện quá mức đói khát sao? Cho nên anh mới cảm thấy cô là người không có tự ái?

Thế nhưng mà. Cô ấy chưa từng chủ động hôn qua người đàn ông khác, người cô hôn chỉ có mình anh ta mà thôi.

Chẳng nhẽ cứ để như vậy? Nhưng mà... Cô ấy không cam tâm, thực sự không cam tâm.

Hôm nay Hàn Mộc Tử không hề có tinh thần làm việc, nguyên nhân bởi vì đêm hôm qua cô mất ngủ nên hôm nay cả người rơi trong trạng thái mơ màng, cho dù uống hai tách cà phê rồi mà vẫn không có hiệu quả.

Ngay khi cô không nhịn được muốn đến phòng nghỉ nhằm mắt nghỉ ngơi một lúc thì Lãnh Nguyệt Nguyệt đẩy cửa tiến vào: “Mộc Tử, người của công ty Thiên Lam bên kia nói rằng muốn thương lượng một chút với cô về vấn đề công việc lần này.” “Bình thường sẽ là Tiểu Nhan làm những việc này, nhưng hôm nay Tiểu Nhan xin nghỉ nên... Hàn Mộc Tử đặt cây bút trên tay xuống, gật đầu: “Tôi biết rồi, trước tiên cô mời bọn họ vào phòng rồi tiếp đãi, hai phút nữa tôi sẽ đến." “Được."

Lãnh Nguyệt Nguyệt là một người hỗ trợ rất tốt, bình thường không chỉ làm mỗi thiết kế, mà đôi khi còn đảm nhiệm công việc của Tiểu Nhan, cách nhìn của Hàn Mộc Tử đối với cô ta từ một người phụ nữ ngang ngược càn rỡ trở thành một nhà thiết kế rất tài năng.

Hàn Mộc Tử thu dọn qua rồi đi đến phòng tiếp khách.

Lúc đi đến cửa phòng tiếp khách, Hàn Mộc Tử nhìn thấy rõ người trong phòng họp thì dừng bước lại.

Lại là Dạ Lẫm Hàn.

Nhìn thấy anh, Hàn Mộc Tử lại nhớ tới những gì anh ta nói với mình trong tiệm bánh ngày hôm qua. “Cho dù anh thật sự có tâm muốn tới gần em thì cũng là do thích em. Hiện tại Dạ Lẫm Hàn anh đã không còn là anh cả của em nữa, cho nên anh có quyền cạnh tranh công bằng với Mạc Thâm, năm năm trước anh đã không có cơ hội, nhưng hiện tại anh muốn đấu tranh cho chính mình, khi em với Mạc Thâm vẫn còn chưa quay lại với nhau, anh muốn nỗ lực một chút." “Mộc Tử? Em tới rồi à?"

Trong lúc cô còn đanh suy nghĩ thì có một tiếng nói ôn nhu của đàn ông vang lên, cô thấy Dạ Lẫm Hàn đứng lên, mỉm cười với cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Mà Lãnh Nguyệt Nguyệt đứng ở cách đó không xa thì nhìn cô đầy nghi ngờ.

Hàn Mộc Tử biết là cô ta đang nghi ngờ điều gì, cô mỉm cười, tự nhiên hào phóng bước vào. “Nguyệt Nguyệt, cô đi làm việc trước đi.” “Được." Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn Dạ Lẫm Hàn một cái, sau đó quay người rời khỏi phòng tiếp khách.

Trong phòng tiếp khách chỉ còn lại Hàn Mộc Tử và Dạ Lẫm Hàn, Hàn Mộc Tử ngồi xuống trước mặt anh ta: “Không biết anh Hàn có công việc gì muốn thảo luận với em?" “Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao?" Dạ Lẫm Hàn nhìn cô, trong đôi mắt đen tỏa sáng kinh người.

Hàn Mộc Tử sửng sốt: “Anh.." “Anh lấy việc công làm việc tư, có phải là rất quá đáng không?” Dạ Lầm Hàn mỉm cười: “Trong vấn đề công việc thì không có gì cần phải thảo luận cả, bởi vì anh tin tưởng năng lực của em. “Cho nên hôm nay anh đến đây không phải vì công việc?” Hàn Mộc Tử ngước mắt lên nhìn, đôi mi thanh tú nhíu lại. “Nhìn tinh thần của em có vẻ không tốt, có muốn anh dẫn em ra ngoài thư giãn một chút không?”

Hàn Mộc Tử từ chối anh ta một cách không hề nghĩ ngợi. “Không cần, nếu như không có việc gì thì mời về cho."

Nói xong, Hàn Mộc Tử đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, cô hoàn toàn không muốn cho Dạ Lẫm Hàn một chút mặt mũi nào, tốt nhất là anh ta sẽ vì chuyện này mà phá hủy hợp đồng với cô.

Cô vừa đứng lên, Dạ Lẫm Hàn cũng đứng dậy đuổi theo cô. "Em cứ chán ghét anh như vậy sao? Mới ở với anh hai phút đã không chịu được?"

Bước chân của Hàn Mộc Tử hỏi dừng lại một chút. Sau đó nhíu mày nhắc nhở anh ta: “Phó Tổng Giám đốc Dạ, anh bảo em, một cấp trên ngồi nói chuyện riêng tư với anh trong phòng tiếp khách? Anh bảo em phải dẫn dắt các nhân viên phía dưới như thế nào?"

Dạ Lẫm Hàn giống như là bắt được lỗ hổng trong lời nói của cô, anh ta cười khẽ: “Nói như vậy chỉ cần không phải trong giờ làm việc là được?"

Hỏng bét, thế mà không cẩn thận để anh ta chui vào lỗ trống trong lời nói: “Tôi.. “Em không cần để ý đến anh." Dạ Lẫm Hàn đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Từ giờ đến lúc tan làm còn một tiếng, không biết hôm nay anh có vinh hạnh mời em ăn cơm trưa không?” “Trong một tiếng tiếp theo em không cần phải tiếp đón anh, anh ở đây đợi em, đợi khi đến giờ tan làm rồi em đến đây tìm anh, được không?"

Anh ta đã sắp xếp tốt những chuyện phía sau, hơn nữa còn muốn ở lại đây đợi cô. “Phó Tổng Giám đốc Dạ, anh... “Lúc trước không phải em nói trong khoảng thời gian làm việc không được nói việc riêng, vậy cùng nhau ăn một bữa cơm trưa cũng không gọi là quá phận đầu nhỉ? Hơn nữa, không phải em vừa mới nói." “Vậy anh ở đây đợi em đi.” Hàn Mộc Tử kịp thời ngất lời anh ta: “Tôi đi làm việc trước. “Ừm, đi đi.” Ánh mắt Dạ Lẫm Hàn lập tức trở nên ôn nhu, đưa tay muốn sờ đầu cô, vẻ mặt lập tức thay đổi, không dấu tích lùi lại phía sau, sau đó có chút bối rối rời khỏi phòng tiếp khách.

Đợi cô đi xong, sự ôn nhu trên mặt Dạ Lẫm Hàn dần dần biến mắt, sự ôn nhu ở đáy mắt cũng bị sự lạnh lẽo thay thế. Anh nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, tìm một chỗ trống ngồi xuống. “Mạc Thâm, không bằng chúng ta thử một chút, xem ai có thể chiếm lấy được trái tim của cô ấy trước. “Lần này, anh nhất định sẽ không thua cậu."

Hàn Mộc Tử quay trở lại văn phòng, bước chân có chút luống cuống, cô trời mới biết cô muốn từ chối Dạ Lẫm Hàn như thế nào, nhưng mà Dạ Lầm Hàn lại chui vào chỗ trống trong lời nói của cô, nếu cô mà từ chối thủ sẽ chứng tỏ cô là người hẹp hòi. "Haizzz."

Kệ đi, ăn cơm thì ăn cơm.

Thật ra, sau khi Dạ Lầm Hàn nói như vậy vào tối hôm qua, trong lòng Hàn Mộc Tử đã nhẹ nhõm đi rất nhiều, mục đích này ít nhất còn an ủi hơn so với cô biết. Thế nhưng, Hàn Mộc Tử không hoàn toàn tin tưởng anh ta.

Al biết anh ta đang có mục đích gì đâu? Anh em nhà họ vốn bấy hòa, anh ta muốn phân cao thấp với Mạc Thâm, đây là chuyện bình thường.

Nghĩ đến Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử lại nghĩ đến cuộc điện thoại tối qua.

Cô nhìn thoáng qua điện thoại, quả nhiên vẫn im ang.

Từ tối hôm qua tới tận bây giờ anh vẫn chưa trả lời điện thoại cô, chả nhẽ bây giờ anh vẫn ôm người đẹp ở trong lòng? Chết ở trong lòng người đẹp?

Trong đầu Hàn Mộc Tử xuất hiện một màn cảnh tượng, khiến Hàn Mộc Tử tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tên khốn nạn, bảo sao đột nhiên vô thanh vô tức chạy ra nước ngoài, hóa ra là đi gặp riêng một người phụ nữ.

Chờ đã, Hàn Mộc Tử tỉnh táo lại, tại sao cô lại dùng cái từ "gặp riêng này chứ?

Dạ Mạc Thâm không có bất cứ quan hệ gì với cô, cô cũng luôn luôn phủ nhận anh không phải là bạn trai mình, cho nên hiện tại anh chỉ dùng thân phận một người đàn ông độc thân để theo đuổi cô.

Như vậy... Anh muốn ở bên cạnh ai, chẳng phải là ý của riêng anh sao?

Hàn Mộc Tử đuôi tay xoa trán, chắc chắn là do gần đây bị anh trêu chọc nhiều, cho nên mới sinh ra loại suy nghĩ sai lầm này. Cô không cần phải cảm thấy phiền não vì người đàn ông này, anh đã biết trân trọng như vậy, vậy thì cô sẽ để anh biết, cô không cần thiết phải có anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play