"... Vấn đề tình cảm?"Nghe thấy bốn chữ này là Hàn Mộc Tử thấy đau đầu, cô giơ tay lên bóp trần, nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước, chán nản lên tiếng. “Thôi được rồi, dù gì mấy ngày nay ở nhà cũng không an toàn, cô ở bên Đậu nhỏ tôi cũng yên tâm. Đúng rồi, anh tôi không nghi ngờ chứ hả?" “Chắc là không. Tôi thấy anh ấy vẫn như thường, cũng có thể là tôi... tôi không dám quan sát anh ấy, nên không biết tình hình anh ấy thế nào, nhưng tôi nghĩ là chỉ cần anh ấy không đến hỏi cô chắc không có vấn đề gì đâu. "U"

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Hàn Mộc Tử mới cúp máy.

Cô cảm thấy rất bất lực trước lí do bỏ nhà ra đi này của Tiểu Nhan những cũng có thể chấp nhận được.

Ngày hôm sau,

Khi thức giấc, Hàn Mộc Tử cảm thấy sức khỏe tốt hàn lên, tay chân cũng thoải mái hơ nhiều, quả nhiên là giấc ngủ là liều thuốc tốt nhất khi ốm đau.

Cô rửa mặt chải đầu, thay quần áo, rồi trang điểm, xuống gác như thường lệ.

Cô tự tay làm bữa sáng, chuẩn bị để lát nữa mang tới công ty ăn, nhưng đến khi làm xong cô mới nhận ra mình đã làm thừa một phần.

Hàn Mộc Tử ngây người nhìn phần săn sáng thừa ra trước mắt, trong tâm trí chợt hiện lên một gương mặt khôi ngô tuấn tú,

Cô giật mình sực tỉnh lại, lắc đầu nguầy nguậy.

Nhưng tại sao cô lại làm bữa sáng cho Dạ Mạc Thâm trong vô thức? Rõ ràng đã từ chối anh rồi cơ mà?

Cuối cùng, Hàn Mộc Tử vẫn xách cả hai bữa sáng đi ra ngoài, sau khi khóa cửa thì đứng đợi trước thang máy. Cô nhìn chăm chăm dãy số tầng trên bảng điện tử, trái tim như nảy lên liên tục theo từng nút số tăng, rồi bỗng thấy bồi hồi.

Cô cần môi dưới, bằng cảm thấy âu sầu với cảm xúc này của mình.

Bởi, lúc này cô đang mong ngóng Dạ Mạc Thâm sẽ mở cánh cửa kia và bước ra.

Sau khi nhận thức được một cách rõ ràng rằng mình có suy nghĩ này trong đầu, sắc mặt Hàn Mộc Tử trở nên khó coi, và thế là cô chỉ mong sao thang máy đi nhanh hơn, để cô có thể tranh thủ vào trong thang máy tránh đi trước khi Dạ Mạc Thâm bước ra.

Nếu không với tâm lý hiện tại, cô không biết phải đối mặt với Dạ Mạc Thâm như thế nào.

Ting...

Cuối cùng cánh cửa mong đợi của cô đã mở ra, Hàn Mộc Tử bước vội vào trong, chỉ sợ một giây sau Dạ Mạc Thâm sẽ bất thình lình bước ra khỏi phòng. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cô nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại, khi trong thang máy chỉ còn mình cô, Hàn Mộc Tử phát hiện thấy minh cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc trong lòng cô cũng dâng lên một cảm xúc hụt hằng, mất mát.

Cô đặt bàn tay lên ngực, ghét cay ghét đẳng thứ cảm giác này.

Lòng cô nên phẳng lặng mới đúng, cho dù không làm được đi chăng nữa cũng không nên tơ tưởng đến Dạ Mạc

Thâm. Từ khoảnh khắc cô quyết định về nước là cô đã quyết định niêm phong toàn bộ tình cảm của mình.

Nhưng không ngờ...

Người tính chẳng bao giờ bằng trời tính.

Thang máy đi xuống suôn sẻ, giữa chừng không một ai đi vào, chỉ có một mình cô yên lặng.

Khi xuống đến tầng một, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, thu vén lại cảm xúc và nở nụ cười.

Không sao hết, hai phần bánh sandwich mà, cô chuẩn bị lát nữa đến công ty sẽ đưa cho Tiểu Nhan, tóm lại dù có thể nào cũng không đưa cho Dạ Mạc Thâm.

Ting...

Hàn Mộc Tử tươi cười đi trên đôi giày cao gót ra khỏi thang máy. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người bên ngoài, cô lại sững sở.

Người đàn ông đứng trước cửa thang máy nét mặt lo âu, nôn nóng nhưng khôi ngô tuấn tú kia còn ai khác ngoài Dạ Mạc Thâm?

Anh bước tới đi vào thang máy chộp lấy tay cô, giọng nói hơi sốt sắng: "Không sao chứ?"

Hàn Mộc Tử: “... Sao, là sao thế nào?

Dạ Mạc Thâm hơi nheo mắt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, xác nhận cô bình an vô sự mới thở phào một tiếng, rồi kéo cô ra khỏi thang máy. "Sao vậy?” Hàn Mộc Tử không hiểu tại sao anh lại lo lắng như thế, càng không ngờ rằng lại gặp anh ở đây.

Không lẽ anh đang đợi cô? Nhưng nhìn biểu cảm của anh thì không giống lắm.

Dạ Mạc Thâm mím môi, nhìn cô với vẻ nghiêm túc. “Sau này khi không có anh ở bên, em đừng tùy tiện ra ngoài. “Tại sao? Đi thang máy thôi mà. “Đi thang máy cũng không được. Dạ Mạc Thâm nhãn nhỏ, thậm chí còn hơi gắt lên: “Có biết là vừa rồi nhìn trong điện thoại thấy em đi ra, anh hốt hoảng thế nào không? Anh chỉ ra ngoài mua đồ ăn sáng cho em thôi mà em làm người ta lo lắng thế hả?

Hàn Mộc Tử chớp mắt: "Anh nói là vừa nhìn vào điện thoại thấy tôi đi ra?"

Dạ Mạc Thâm: “

Hàn Mộc Tử nhoẻn cười, trêu đùa anh: “Tức là, anh đã thừa nhận rằng anh lắp camera theo dõi trước cửa nhà tôi?"

Dạ Mạc Thâm thầm nghiến răng, không ngờ lại bị cô gài bẫy vào lúc lo lắng cho cô.

Anh không trả lời, nhưng cũng xem như là thừa nhận. Nhìn dáng vẻ mắc lõm của anh, Hàn Mộc Tử bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn lên, cũng không biết là vì cảm giác hân hoan khi không thấy anh nên thất vọng rồi lại đột nhiên thấy anh hiện ra trước mắt làm cô vui vẻ, hay là vì cô đã khiến Dạ Mạc Thâm câm nín nữa.

Tóm lại, hiện giờ cô đang rất vui. Thế là Hàn Mộc Tử chủ động hỏi. “Anh đi mua đồ ăn sáng cho tôi? Mua gì thế?”

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm vẫn còn rầu rĩ, nhưng nghe giọng nói thoải mái của cô, lại thấy bình yên vô sự, bèn đưa túi cho cô: “Mua bừa thôi.

Cô đưa tay đón lấy, mở túi ra nhìn, hương thơm xộc lên müi.

Là sữa vừa được hâm nóng và bánh cuộn, cô nhìn một lúc, ngẩng đầu lên ngơ ngác: "Hình như chỉ mua có một suất?" “Cho em đấy!" Dạ Mạc Thâm thản nhiên đáp lời, rồi với tay lấy chìa khóa trong tay cô: 'Đi thôi.

Hàn Mộc Tử bị cướp mất chìa khóa, lẽo đẽo đi theo: “Đi đâu?” “Em dậy sớm như thế, không phải là để đến công ty à? Anh đưa em đi.

Hàn Mộc Tử ngây người, thì ra từ đầu anh đã tính đúng giờ cô sẽ đi làm, nên mời đi mua đồ ăn sáng cho cô ư? Chiếc túi xách trong tay như trở nên nồng giãy, Hàn Mặc Tử nhìn sữa và bánh, đi theo anh đến bãi đỗ xe.

Sau khi lên xe, Hàn Mộc Tử lặng lẽ tự thắt đai an toàn cho mình.

Lái xe ra ngoài khu chung cư, Dạ Mạc Thâm vừa giữa tay lái vừa dặn dò: “Sữa còn nóng, uống đi không nguội, đừng ngồi ngây ra, sắp đến công ty rồi.

Hàn Mộc Tử đang vần vò sữa nóng trong tay, dĩ nhiên có biết phải uống khi còn nóng.

Ngâm nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên. “Chỉ có một suất ăn sáng thôi à?”

Dạ Mạc Thâm: “Ừ” "Anh ăn rồi à?" Hàn Mộc Tử không nhịn được lại hỏi.

Dạ Mạc Thâm ngập ngừng, gật đầu: "Ừ."

Hàn Mộc Tử cảm thấy kỳ quặc, không khỏi nheo mắt quan sát Dạ Mạc Thâm.

Trước đây hỏi anh, anh không bao giờ do dự đưa ra câu trả lời, nhưng khi hỏi anh đã ăn sáng chưa thì anh lại chần chừ một thoáng rồi mới gật đầu.

Có thể thấy... “Anh ngủ dậy là đi mua bữa sáng cho tôi luôn à?" "U" “Thế mà anh nói là ăn rồi? Nghe có vô lý không?” Hàn Mộc Tử nói câu cuối cùng này như thể đang tra hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play