"Mẹ vẫn còn việc phải làm nên mẹ sẽ phải ra ngoài, nhưng Đậu nhỏ không thể ra ngoài với mẹ được. Đậu nhỏ phải trốn sau ghế sô pha và không thể ra ngoài, được không?"
Ánh mắt ngây thơ của Đậu nhỏ khiến Hàn Mộc Tử cảm thấy có lỗi, nhưng để bảo vệ bé, cô phải chịu đựng cảm giác tội lỗi trong lòng.
Quả nhiên, khi Đậu nhỏ nghe thấy vậy, biểu hiện tò mò hiện trên khuôn mặt của bé: "Mẹ ơi, tại sao? Con muốn về nhà với mẹ, mẹ không muốn Đậu nhỏ sao?" Lúc này, Đậu nhỏ vòng tay và chân của mình quanh cánh tay của Hàn Mộc Tử, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trông rất tội nghiệp.
Thật đá thương. "Tất nhiên mẹ muốn có Đậu nhỏ, mẹ cũng muốn ở bên Đậu nhỏ 24 giờ một ngày, nhưng mẹ có việc phải làm. Đậu nhỏ... không phải con luôn rất hiểu chuyện sao? Lần này xem như mẹ đang cầu xin con cho một đặc ân, con có thể đồng ý với mẹ không? "
Vừa nói xong, Hàn Mặc Tử cầm lòng bàn tay của Đậu nhỏ và lắc nhẹ, hy vọng rằng cậu bé có thể đồng ý.
Đậu nhỏ lúc đầu còn mím môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng nhìn thấy Hàn Mộc Tử dùng tay cầu xin, bé con đột nhiên không chịu nổi, mím môi, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu. "Được, mẹ đã nói như vậy, nếu Đậu nhỏ không đồng ý, có vẻ như Đậu nhỏ đang không ngoan." “Như vậy là Đậu nhỏ đồng ý rồi?" Hàn Mộc Tử ôm lấy con trai vô cùng vui mừng, hưng phấn hôn hôn lên gò má mềm mại, xoa xoa, trong giọng nói tràn đầy thỏa mãn cùng tự hào. "Cảm ơn Đậu nhỏ"
Đậu nhỏ tự hào vỗ nhẹ vào sau đầu của Hàn Mộc Tử rồi nói với vẻ rất có nghĩa khí: "Mẹ ơi, con là đứa con đáng yêu của mẹ, đừng khách sáo như vậy
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Hàn Mộc Tử sửng sốt, Đậu nhỏ chớp mất nhìn cô một cách vô hại. "Đó là người mà mẹ sợ à?" “Ừ” Hàn Mộc Tử gật đầu, vươn tay che tai Đậu nhỏ, sau đó cười với bé, dùng khẩu hình miệng nói với bé: "Nghe lời mẹ nói."
Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, chủ động vươn tay thay Hàn Mộc Tử che tai, cảnh tượng này khiến Hàn Mộc Tử rất buồn.
Đậu nhỏ của cô ấy thực sự là đứa bé ngoan nhất, ngoan nhất trên thế giới, nếu không thì...sao thắng bé có thể chủ động đưa tay ra thay cô như vậy?
Hàn Mộc Tử xoa đầu nhìn bé trốn sau sô pha, sau đó vẫy tay với bé rồi đứng dậy.
Nhớ lại chuyện này, Hàn Mộc Tử mới tỉnh táo lại, cô bị Dạ Mạc Thâm khiêng vào thang máy, thang máy đang từ từ đi xuống. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Xe của anh đỗ ở cửa dưới lầu, nếu anh ôm cô đi ra ngoài, nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử siết chặt tay Dạ Mạc Thâm. "Tôi thật sự có thể tự mình đi, anh thả tôi xuống dưới đi."
Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm bị mím chặt, như thế anh không nghe thấy những gì cô nói.
Hàn Mộc Tử không nhịn được, thấy sắp đến lầu một, chỉ có thể mềm lòng: "Muốn ôm cũng đừng ôm ở đây. Có để cho tôi đi đoạn đường này trước khi lên xe không?"
Dạ Mạc Thâm củi đầu, người phụ nữ trong tay đang ôm lấy cổ, hai mắt đen đầy khẩn cầu, làm sao Dạ Mạc Thâm lại có thể từ chối cô được?
Trước khi Hàn Mộc Tử nói tiếp, Dạ Mạc Thâm đã đặt cô ấy xuống.
Khi Hàn Mộc Tử chạm đất, cô ấy nghĩ rằng đó là ảo giác của chính mình, Dạ Mạc Thâm trở nên nghe lời cô ấy từ khi nào?
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ, bởi vì không bao lâu nữa cửa thang máy đã mở ra, Hàn Mộc Tử cũng không quan tâm đến chuyện khác nên vội vàng đi ra ngoài.
Thấy cô bước nhanh, Dạ Mạc Thâm khẽ nhíu mày, cũng nhanh chóng đi theo.
Xe của Dạ Mạc Thâm đỗ dưới lâu trong công ty, Hàn Mộc Tử từ xa nhìn thấy liền trực tiếp bước tới, sau đó trực tiếp kéo cửa xe vào ghế phụ.
Khi Dạ Mạc Thầm đến, Hàn Mộc Tử đã thắt chặt dây an toàn cho mình.
Nhìn cảnh này, Dạ Mạc Thâm liên tưởng đến cảnh trước đó thắt dây an toàn cho cô rồi bị cô chống cự.
Người phụ nữ này thực sự khó xử lý hơn anh tưởng. "Đi nào.
Lần này Hàn Mộc Tử chủ động thúc giục anh lái xe, Dạ Mạc Thâm cảm thấy không đúng, nhưng sau khi nghĩ lại, cô bị bệnh nên không nói gì thêm.
Vì vậy, cả một đoàn đường im lặng cho tới khi đi tới tòa nhà.
Dạ Mạc Thâm đậu xe cho Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi Dạ Mạc Thâm: “Hôm nay anh vẫn chưa ăn gì sao?"
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm hơi trầm mặc, một lát sau mới gật đầu, hỏi ngược lại: "Sao vậy? Muốn nấu cơm cho anh sao?"
Hàn Mộc Tử: "... Nấu cơm chắc chắn là không được, gọi món cho anh thì sao?" Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy lúc trước làm như vậy có hơi quá đáng, dù sao anh cũng chăm sóc bản thân cô khi cô đang phát sốt, nhưng ngay khi cô tỉnh lại cô lại trút giận lên người anh ta, nhưng thay vì tức giận anh ta đã đưa cô đến công ty và bị cô đuổi về Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chuyện đã xảy ra rồi.
Mặc kệ như thế nào thì cũng nên mời anh ta một bữa xem như là đền bù.
Dạ Mạc Thâm muốn nói muốn ăn cơm chính tay cô nấu, nhưng lại nghĩ cô vừa mới sốt cao, làm sao có thể cam lòng để cô ấy nấu ăn vào lúc này? Thế nenn anh gật đầu ngay lập tức và nói được.
Vì vậy, hai người trực tiếp lên lầu, khi vào thang máy, Hàn Mộc Tử đi vào trước, sau đó Dạ Mạc Thâm đi vào, sau đó Hàn Mộc Tử đi đến bên kia, chuẩn bị bấm nút thang máy.
Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, một giọng nữ sốt ruột vang lên. "Chờ một chút, chờ một chút!"
Có vẻ như ai đó đang kêu chờ thang máy.
Dù sao cũng trong cùng tòa nhà, Hàn Mộc Tử đổi tay nhấn một nút khác bên cạnh.
Cửa thang máy mở lại, cô gái vừa đi tới vừa cười. "Ôi, tôi tưởng chạy không kịp.
Cô gái nở nụ cười trên môi, nhưng sắc mặt có chút thay đổi sau khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, cô ngây người nhìn Dạ Mạc Thâm, nhớ đến cảnh bị anh ta bảo cút đi, sắc mặt lập tức tái mét.
Đúng lúc này, một chủ dáng người béo tốt cũng chen vào, hơi lảo đảo nhào vào Hàn Mộc Tử trong góc.
Dạ Mạc Thâm vốn đang đứng trên mặt đất với gương mặt không chút biểu cảm, lúc này đột nhiên di chuyển, bàn tay to trực tiếp khóa eo Hàn Mộc Tử kéo cô về phía mình.
Bop!
Trước khi Hàn Mặc Tử có thể phản ứng, đôi má mềm mại đập vào cánh tay của Dạ Mạc Thâm mà không báo trước.
Cô vừa muốn ngẩng đầu hỏi Dạ Mạc Thâm tại sao lại đột nhiên kéo cô lại, nhưng cô lại thấy chủ mập đập vào tường nơi có đang đứng vừa rồi, sau đó ông chủ kêu lên. "Đau quá, đau quá!"
Hàn Mộc Tử: "...
Là do Dạ Mạc Thâm kéo cô ấy đi, nếu không có phải cô ấy sẽ bị đập thành bánh mì kẹp thịt?
Cô gái mới chen vào sắc mặt còn khó coi hơn khi nhìn thấy cảnh này.
Vốn dĩ cô thấy một người đàn ông lạnh lùng như vậy nên muốn bắt chuyện, nhưng không ngờ lại bị anh từ chối thẳng thừng. Lúc đó cô rất buồn, sau khi về nước, bạn của cô đã khai sáng cho cô, nói rằng người đàn ông lạnh lùng này không để bất kỳ người phụ nữ nào vào mắt.
Nhưng bây giờ, rõ ràng anh ấy đang ôm một người phụ nữ trong tay, biểu cảm dịu dàng như nước. Không giống tí nào với người đã lạnh lùng nói cô cút ngày hôm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT