Hàn Mộc Tử nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, cả người cô như chìm vào trong biển lửa vậy. Ngọn lửa đốt cháy làm da thịt cô rất đau, cho dù cô giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi đó.

Thậm chí, cơ thể cô còn không ngừng chìm sâu vào trong đó, cả người có giống như bị biển lửa đó nuốt sâu vào bên trong. Đến cuối cùng, cô vẫn không biết mình cảm nhận được sự mát mẻ từ đầu, sự mát mẻ ấy như bao bọc xung quanh người cô trong biển lửa đó, cuối cùng..

Biển lửa kia biến mất, cô rơi vào trong bóng tối.

Cô bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức dậy. Cô còn chưa mở mắt được ra nhưng đã ngửi thấy được mùi hương đó rồi. Bụng cô đang đánh trống ầm ĩ, cô hơi đói rồi.

Hàn Mộc Tử khẽ cử động rồi mới từ từ mở được mặt ra.

Rơi vào mắt cô là khung cảnh quen thuộc hàng ngày, Hàn Mộc Tử nhìn bốn phía xung quanh, có xác nhận đúng là mình đang ở trong phòng của mình.

Cô lại nhắm mắt lại, mệt mỏi hít một hơi.

Sao cô có cảm giác đầu mình như bị ai đó đập mạnh một cái, cả người cô rất khó chịu.

Mùi thơm...

Tiểu Nhạn không đi làm sao? Sao cô có cảm giác lúc sáng nay lúc cô tỉnh lại Tiểu Nhan đến gõ cửa phòng cô, rồi cô còn bảo Tiểu Nhan tới công ty trước rồi tới với cô sau cũng được nhi?

Bây giờ là lúc nào rồi nhỉ?

Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử mở to mát, có ngồi lên, đưa tay ra lấy điện thoại ở trên giường.

Chắc có thể là do ngồi dậy vội vàng quá nên Hàn Mặc Tử cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mặt cô chỉ còn là một khoảng không màu đen, cô không thể khống chế được cơ thể mình nên ngã về phía sau. Đầu có ngã lên chiếc gối mềm trên giường, một lát sau cô mới trở lại được bình thường. Đúng lúc đó một giọng đàn ông rất trầm vang lên, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng: “Em tỉnh rồi sao?”

Giọng nói này...

Sao mà quen thuộc như vậy?

Hàn Mộc Tử lại mở mắt ra lần nữa, quả nhiên trước mặt cô là khuôn mặt đẹp trai của Dạ Mạc Thầm.

Sao lại là anh?

Hàn Mộc Tử còn tưởng mình gặp Dạ Mạc Thâm trong giấc mơ và cô còn đuổi anh đi nữa.

Hóa ra đó không phải là giấc mơ sao?

Dạ Mạc Thâm thấy sắc mặt của cô không tốt làm, anh mím môi, đưa tay ra đỡ cô dậy rồi kê một chiếc gối sau lưng cho cô. Anh không biết nói gì với cô. “Em bị ngốc à? Vừa mới tỉnh lại mà đã ngồi dậy vội vàng như thế.

Mặc Dạ Thâm trở nên biết săn sóc người khác như vậy...

Đôi môi trắng bệch của Hàn Mộc Tử khẽ động đậy, cô định nói gì đó. Mặc Dạ Thầm lấy cốc nước đã chuẩn bị trước đang để bên cạnh đưa cho cô: “Uống nước đi.

Hàn Mặc Tử: "

Cô cầm lấy cốc nước, trong lòng cảm thấy bất lực.

Cho dù biết quan tâm, chăm sóc người khác nhưng khi Dạ Mạc Thâm bảo cô uống nước, anh vẫn dùng giọng nói kiểu ra lệnh như vậy.

Người đàn ông này sinh ra đã có loại khí phách kiểu tướng quân đó rồi.

Miệng Hàn Mặc Tử đang khô, có uống một nửa cốc nước cho cổ họng đỡ khô và làm ẩm mỏi. Uống xong, cô đưa lại cốc nước cho anh.

Anh nhận lại cốc nước rồi đặt sang một bên. Sau đó, anh đứng dậy đi sang chiếc bàn bên cạnh múc cháo cho anh. Vừa này đầu cô còn ong ong nhưng bây giờ đã hết. Hàn

Mộc Tử cầm điện thoại lên xem, bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm buổi trưa, Tiểu Nhan chắc vẫn chưa về.

Nồi chảo trên bàn kia là ở đâu vậy?

Là Dạ Mạc Thậm nấu sao?

Hàn Mộc Tử nghi hoặc nhìn Dạ Mạc Thâm đứng mức cháo rồi đi về phía cô. Anh ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy chiếc thìa, thổi một hơi rồi đưa đến bên miệng cô. “ Hàn Mộc Tử không dám ăn, cô vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc để nhìn anh.

Dạ Mạc Thâm rất thông minh nên anh hiểu ngay cô đang nghĩ gì trong ánh mắt. Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên: “Cháo này là anh bảo đầu bếp trong nhà nấu rồi đem đến đây, thế nên em không phải sợ anh hạ độc chết em

Hàn Mặc Tử: " “Nào” Anh lại đưa thìa và chiếc bát đến gần miệng cô: "Em há miệng ra ăn nào."

Hàn Mộc Tử: "Tôi không phải là trẻ con" “Nhưng em là bệnh nhân. Ánh mắt và hành động của Dạ Mạc Thâm đều rất cố chấp, như thế Hàn Mặc Tử có nói gì thì cũng không thể thay được ý kiến của anh.

Đây là lần đầu tiên đích thân Dạ Mạc Thâm bón đồ ăn cho

Sao cô lại cảm thấy kỳ lạ như vậy? Làm sao thì Hàn Mộc cô.

Tử cũng không thấy quen. Cô quay đầu đi, cô không muốn nuốt xuống thìa cháo đó.

Thấy cô bướng bỉnh như thế, đáy mắt của anh lộ ra vẻ hung dữ. Anh đưa tay giữ cắm cô, ép cô phải quay đầu lại, "Nghe lời

Cầm của cô bị giữ chặt lại, mà lực tay của Dạ Mạc Thâm cũng khá lớn. Hàn Mặc Tử giang có một lát nhưng vẫn không thể thoát ra được, cô tức giận nói: “Anh buông tôi ra, tôi không cần anh bản cho tôi ăn.

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Tham mím thành một đường thắng, đôi mắt thì vô cùng lạnh lùng. “Em nhất định phải cứng đầu với anh sao? Là vì anh đút cho em nên em không muốn ăn đúng không?" “Không phải." Hàn Mặc Tử lắc đầu: “Tôi không quen người khác bón đồ ăn cho tôi, tôi cũng không phải là trẻ con, tôi có tay của mình."

Nhưng Dạ Mạc Thâm thấy cô đang từ chối anh vì từ khi bắt đầu cho đến nay, mọi hành động của cô đều từ chối anh. Vậy nên lần này cũng là như thế, nhưng cô đã yếu ớt đến cỡ này rồi. "Không quen? Vậy thì từ hôm nay em bắt đầu làm quen đi “Dạ Mạc Thâm, anh bị điên sao? Vì sao tôi phải làm quen?” Hàn Mộc Tử tức giận, sự tức giận ngập lên trong mắt cô

Dạ Mạc Thâm cười lạnh, bàn tay đang để trên ở cảm của cô siết chặt thêm mấy phần, giọng nói của anh cũng trầm xuống. “Em thấy là anh bị điên sao? Bây giờ người đang nằm trên giường bệnh là ai? Em là đồ ngốc, đến bản thân mình cũng không chăm sóc được. Lại còn dám nói mình không phải trẻ con? Hành động của em kiểu này, em chăm sóc con trai em kiểu gì vậy?”

Vừa nãy Hàn Mặc Tử còn đang tức điên nhưng nghe được câu này của Dạ Mạc Thầm thì mặt cô biến sắc, cô trợ trừng hai mắt nhìn anh. “Anh, sao anh biết được chuyện đó?” Biết được con của cô là con trai...

Nghĩ đến đây, mặt của Hàn Mặc Tử càng trắng hơn: "Anh điều tra tôi? Dạ Mạc Thâm, anh không giữ lời hứa l

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Dạ Mạc Thâm như tàn lụi đi, nụ cười của anh mang theo mấy phần mỉa mai. "Hàn Mặc Tử, hóa ra trong mắt của em, anh là loại người không giữ lời hứa sao. Hàn Mộc Tử, đến khi nào em mới có thể tin tưởng anh một chút đây?" "Thế còn anh thì sao?" Hàn Mộc Tử nói lớn tiếng: “Anh muốn tôi tin tưởng anh, thể anh làm được chuyện gì để tôi tin tưởng anh? Chẳng lẽ trong lòng anh không biết năm đó anh đã làm tổn thương tôi như thế nào sao? Rõ ràng là anh đã hứa là anh sẽ không điều tra. “Anh, bây giờ anh lại điều tra tôi! Vậy mà bây giờ anh còn mở mồm ra nói tôi phải tin tưởng anh? Hàn Mộc Tử rất kích động, tâm trạng của Dạ Mạc Thâm cũng tế không kém, anh phản bác. "Chỉ là lúc thay giày vào nhà anh phát hiện ra thôi. Đôi giày đó là giày của bé trai. Sao nào, em nghĩ anh là kẻ ngốc hay là em tự đánh giá thấp bản thân mình?”

Lúc đầu lửa giận còn bốc phừng phừng trong lòng cô nhưng đến khi Dạ Mạc Thâm giải thích chỉ là vì nhìn thấy đôi giày của bé trai nên mới biết con cô là con trai thì cơn giận trong lòng cô như bị tạt một gáo nước lạnh.

Cô ngơ người ngồi nguyên một chỗ, nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của Dạ Mạc Thâm đều giống đang bị tổn thương. Tự nhiên căn phòng trở nên rất yên ắng, Hàn Mặc Tử chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của mình.

Một lúc sau, Dạ Mạc Thâm mới lên tiếng, anh nhìn xuống chỗ cô. “Đừng tức giận nữa, anh đã nói là sẽ không điều tra em thì anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm đâu. Cho dù có người đưa thông tin điều tra đến trước mặt anh thì anh cũng sẽ không xem đâu. Vậy bây giờ em đã ăn được chưa?” Dáng vẻ cúi đầu bình tĩnh này...

Hốc mắt Hàn Mộc Tử đỏ lên, cô tức giận đùng đùng đẩy tay của Dạ Mạc Thầm ra, rồi còn đập vỡ cái bát trong tay anh: "Cút đi, anh cút ra ngoài cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play