Team truyện cám ơn bạn đọc góp ý về sai sót nhầm truyện của team.

Cám ơn Bạn rất nhiều! br> “Nếu anh không tin thì tôi sẽ viết giấy nợ, sau khi về tôi sẽ trả lại cho anh!”

Thầm Kiều thấy anh ta nhìn mình với ánh mắt không tin tưởng cho lắm, trong lòng cô cảm thấy lo lắng.

“Đứng lại.”

Thẩm Kiều dừng lại tại chỗ, thất thần nhìn anh.

“Lui về phía sau.”

Thẩm Kiều không biết tại sao, nhưng ai bảo anh là Dạ Mạc Thâm, nên cô chỉ có thể chậm rãi xoay người.

Sau đó thì sao? “Ra ngoài.”

Cái gì? Vấn đề vẫn chưa được giải quyết mà? Thế nhưng trong công ty anh là sếp, cô chỉ có thể nghe lời mà anh đi ra ngoài.

Trở lại bàn làm việc của mình, Thẩm Kiều đột nhiên nhớ đến Lục Tâm Thường – người đã bị đánh trong quán cà phê ngày hôm đó.

Về sau Dạ Mạc Thâm nói rằng anh sẽ khiến cho anh ta thân bại danh liệt, và cô cũng không biết… có phải là như vậy hay không? Hy vọng là không.

Mở quyền sổ ra, Thầm Kiều đã chuẩn bị làm việc chăm chỉ nhưng chưa đầy hai phút sau cơn buồn ngủ đã ập đến.

Không được! Thẩm Kiều ôm đầu, cô là trợ lý nên cô phải cố gắng làm việc.

Giữ vững tinh thần, Thẩm Kiều cầm tài liệu nhìn hồi lâu, cuối cùng gục đầu xuống bàn.

Bụp! Thẩm Kiều giật mình tỉnh lại, ôm chặt cái trán đỏ bừng.

Đau quá… Không thể xem tài liệu được nữa, Thẩm Kiểu chỉ có thể đặt nó xuống và đứng dậy pha cho mình một ly cà phê.

Cô vừa trở về sau khi pha cà phê đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong thang máy đi ra. Truyện Hệ Thống

“Anh chị.”

Anh trai cả của Dạ Mạc Thâm, Dạ Lẫm Hàn.

“Phó tổng giám đốc Dạ, xin chào.”

Thẩm Kiều nhanh chóng chào hỏi, cô nhớ kỹ thân phận của mình nên theo mọi người gọi Dạ Lẫm Hàn Đau quá… Không thể xem tài liệu được nữa, Thẩm Kiều chỉ có thể đặt nó xuống và đứng dậy pha cho mình một ly cà phê.

Cô vừa trở về sau khi pha cà phê đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong thang máy đi ra.

“Anh chị.”

Anh trai cả của Dạ Mạc Thâm, Dạ Lẫm Hàn.

“Phó tổng giám đốc Dạ, xin chào.

Thầm Kiều nhanh chóng chào hỏi, cô nhớ kỹ thân phận của mình nên theo mọi người gọi Dạ Lẫm Hàn “Phó tổng giám đốc?”

Làm sao anh ta biết mình đang uống rượu? Chẳng lẽ trên người cô vẫn còn mùi rượu sao? “Tôi tình cờ gặp cô và Mạc Thâm lúc về tối hôm qua.“ Lẫm Hàn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Thật đấy, con gái đừng uống nhiều rượu, đối với dạ dày và da không tốt chút nào hết.”

Dạ Lẫm Hàn nói xong liền đi tới phòng làm việc tìm Dạ Mạc Thâm, Thẩm Kiều sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới đưa tay sờ sờ tóc mình… Dạ Lẫm Hàn vừa mới xoa đầu cô? Phải nói rằng Dạ Lẫm Hàn thực sự là một người đàn ông rất dịu dàng, sự dịu dàng ẩn giữa đôi lông mày và lời nói nhẹ nhàng của anh ta, hơn nữa tướng mạo của anh ta cũng rất anh tuấn… Thẩm Kiều đột nhiên vươn tay võ vào đầu mình! Cô đang nghĩ cái gì vậy? Làm thế nào cô có thể nghĩ về điều này? Nghĩ đến đây, Thần Kiều khôi phục lại tinh thần sau đó ngồi xuống.

Dạ Lẫm Hàn đã đi vào văn phòng thật lâu mà vẫn chưa ra, không biết tìm Dạ Mạc Thâm có việc gì, Thẩm Kiều có linh cảm mơ hồ rằng sẽ có chuyện xảy ra.

Mười phút sau, cửa thang máy lần nữa mở ra, lần này có vài người bước ra khỏi đó, Thẩm Kiều đưa mắt nhìn mới hiểu được linh cảm không rõ của mình đến từ đâu đến.

Người đến đây không phải ai khác, mà là ông Dạ – người đã ra lệnh cho cô đi tìm Lục Tầm Thường.

Một ông già trạc tuổi ông đi theo sau, như muốn giữ chặt ông lão đang nổi giận đùng đùng.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Kiều nghĩ đến điều gì đó đột nhiên xoay người đi về phía văn phòng, lần này cô đầy cửa phòng làm việc đi vào mà không gõ cửa, hành động của cô có chút thô lỗ đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông trong văn phòng.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai người đều nhìn cô.

“Thẩm Kiều, như thế nào mà…”

“Cái đó… ông Dạ đến rồi!“ Thẩm Kiều nhìn Dạ Mạc Thâm, cắn môi mở miệng nói.  Dạ Mạc Thâm mặt không chút thay đổi, vẫn là cái bộ dáng kia.

Dạ Lẫm Hàn khẽ nhíu mày, bất lực thở dài: “Ông nội sao lại lên nhanh như vậy? Mạc Thâm, không phải tôi nói với cậu, cậu cùng tôi đi xuống tiễn ông nội đi, ông không cần phải… ”

Rầm! Còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc bị đầy ra, ông Dạ đi vào bị hai ông lão phía sau ngăn cản.

“Gan lớn quá rồi hả.

Cần phải để cho một lão già như tôi đích thân tới gặp anh.

Dạ Mạc Thâm, anh còn biết trên dưới nữa không.

đấy?”

Tiếng quát tràn đầy sự phấn nộ.

Vẻ mặt của Thẩm Kiều thay đổi, cô tranh thủ thời gian tránh sang một bên.

Dạ Mạc Thâm hai mắt lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc nào.

“Ông nội, con không cùng thế hệ với ông, không phải con cái của ông.”

Nói xong, khóe môi anh nhếch lên nở nụ cười xấu xa.

Câu nói này rõ ràng là cố ý nói ông Dạ.

“Anh.”

Ông Dạ tức giận trợn to hai mắt: “Tiểu tử thối nhà anh, anh còn biết tôi là ông nội của anh sao? “Còn có chuyện gì sao?“ Dạ Mạc Thâm lại nở nụ cười: “Nếu không có chuyện gì, con không tiễn.”

“Mạc Thâm, cậu nói chuyện phải tôn trọng trưởng bối.

Cậu như thế là không được?”

“Lão Minh? Ông không làm chức vụ của mình, chạy đến phòng làm việc của tôi để dạy tôi cách đối xử với trưởng bối sao'”

“Cậu!”

“Dạ Mạc Thâm, nói ba người chúng ta đều là trưởng bối của ngươi, cậu không quan tâm đến chúng ta chúng ta có thể bỏ qua, nhưng là cậu đối với ông Dạ cũng không có chút lễ nghĩa gì?”

“Lễ nghĩa?”

Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Từ khi tôi còn nhỏ, không ai dạy tôi lễ nghĩa là gì”

.

Ông Dạ dừng lại, tức giận nói: “Anh còn trách ta chuyện này?”

Dạ Mạc Thâm không nói, và ánh mắt của Thẩm Kiều đổ dồn vào vài người, như thể cô đã biết được một số thông tin quan trọng từ lời nói của Dạ Mạc Thâm.

Anh nói rằng từ khi còn nhỏ, không ai dạy anh lễ nghĩa là gì, điều này có ý gì? Chẳng lẽ? Thẩm Kiều đang nghĩ đến điều đó, nhưng ông lão đột nhiên hừ một tiếng, rồi bước tới ngồi trên ghế sô pha: “Anh không được dạy dỗ, không có lễ nghĩa thì tôi cũng không trách anh.

Nhưng anh đột nhiên ngừng hợp tác với Lục thị là có ý gì?”

Dạ Mạc Thâm trầm mặc không nói.

Thẩm Kiều khẽ liếc nhìn Dạ Mạc Thâm, liền phát hiện tầm mắt anh cụp xuống, đáy mắt đen như mực, sâu thằm như biển sâu, như có cảm xúc nào đó đang trào dâng.

“Việc hợp tác với Lục thị là do tôi quyết định từ trước.

Tại sao lại đột ngột thay đổi? Còn có tại sao lại đánh người khác? Anh có biết pha: “Anh không được dạy dỗ, không có lễ nghĩa thì tôi cũng không trách anh.

Nhưng anh đột nhiên ngừng hợp tác với Lục thị là có ý gì?”

Dạ Mạc Thâm trầm mặc không nói.

Thẩm Kiều khẽ liếc nhìn Dạ Mạc Thâm, liền phát hiện tầm mắt anh cụp xuống, đáy mắt đen như mực, sâu thằm như biển sâu, như có cảm xúc nào đó đang trào dâng.

“Việc hợp tác với Lục thị là do tôi quyết định từ trước.

Tại sao lại đột ngột thay đổi? Còn có tại sao lại đánh người khác? Anh có biết không thể nói rõ nguyên nhân, vậy con có quyền cách chức của ông!”

“Haha.”

Dạ Mạc Thâm cười nhạo: “Vậy ông nên thử một chút đi.”

“Anh!”

Ông Dạ tức giận đứng lên, ngón tay run rầy chỉ vào Dạ Mạc Thâm: “Đây là thái độ của anh đối với trưởng bối sao.”

Thẩm Kiều ở bên nhìn, không khỏi sửng sốt, chuyện này vốn dĩ là lỗi của cô, nhưng Dạ Mạc Thâm… Vì sao không nói một câu nào hết cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play