Hàn Mộc Tử nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, mặc dù trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng mặt lại cắt không còn giọt máu. Một lúc sau, cô mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Gọi cảnh sát đi.

Mở chiếc hộp ra lù lù một con thỏ chết.

Cái chết của con thỏ này cũng không hề nhẹ nhàng mà cực kỳ bi thảm. Hai mảnh gỗ găm vào mắt, hai tai bị chặt đứt, máu tươi ướt đẫm, lại còn...

Hàn Mặc Tử không dám nhớ lại nữa, cái chết của nó kinh khủng quá, cả một màn đẫm máu khiến cả cô lần Tiểu Nhan đều thấy ngộp thở.

Đặc biệt là Tiểu Nhan, vì sợ quá mà chân mềm nhũn, ngồi bệt luôn xuống đất không động cựa gì.

Sau khi Hàn Mộc Tử bảo báo cảnh sát đi, suýt nữa thì cô ấy bật khóc thành tiếng. "Mình, mình không đứng dậy được.

Hàn Mộc Tử: "...

Cô mím chặt đôi môi tại nhợt bước tới giúp Tiểu Nhan, sau đó vươn tay che cái hộp lại rồi đỡ cô ấy ngồi xuống. "Mình, mình, mình..." Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn cô, nói lập bắp: "Dọa minh sợ chết khiếp rồi... Mộc, Mộc Tử Hàn Mộc Tử đã lấy điện thoại di động ra bình tĩnh gọi cho

Ban quản lý khu nhà: "Có phải là văn phòng quản lý không? Vâng, đây là nhà số 18XX. Vừa rồi lúc vào khu nhà tôi có nhận một bưu kiện từ chỗ anh, bưu kiện đó có chút vấn đề, hy vọng anh có thể gọi ai đó đến để giải quyết. Vâng, là một con thỏ chết. Cảm ơn anh, nhanh chút nhé."

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan nhìn cô đây ngưỡng mộ. Nhưng cô ấy cũng phản ứng lại rất nhanh hỏi lại cô: không phải cậu định gọi cảnh sát sao? Tại sao không gọi nữa?"

Tuy lúc đầu bởi vì muốn bản thân bình tĩnh lại nên chỉ nghĩ đến việc báo cảnh sát, cái chết của con thỏ này cũng quá thảm đi, thoạt nhìn là biết ngay có người cố ý, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Nhưng nếu gọi cảnh sát chỉ vì một con thỏ như vậy thì không đủ chứng.

Thế nên cuối cùng cô đã chọn để ban quản lý khu giải quyết..

Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi của Tiểu thì cô hỏi ngược "Cậu bảo cậu mua thực phẩm trên mạng đúng không? Cậu mua cái gì?"

Vẻ mặt của Tiểu Nhan đột nhiên trở nên đáng thương "Không phải cậu nghi ngờ mình đấy chứ? Mình không có thói quen ăn thịt thỏ, càng không cửa hàng gửi cho mình một con thỏ chết thê thảm như

Hàn Mộc Tử: "Mình không có ý như "Mình chỉ mua một miếng thịt bò loại đặc biệt thôi. Ý là, cửa hàng dằn mặt mình nên mới gửi đến một con thỏ chết? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Lúc này có vừa mới hồi hồn lại nên nói rất nhanh, dù cho mặt hai người vẫn còn đang trắng bệch như vôi. "Cậu có với cửa hàng à?"

Tiểu Nhan lắc đầu. "Hay cửa hàng có thù với cậu?"

Tiểu Nhan lại lắc đầu nguầy nguậy: "Tuyệt đối không phải, đây là lần đầu tiên mình mua chỗ đó, mà cửa hàng đó còn rất nổi tiếng cơ.

Hàn Tử không nhịn được nói: "Hai câu hỏi của mình cậu vẫn không hiểu sao? Hai người không có thù oán gì với nhau, thể làm sao mà cậu lại nghi ngờ cửa hàng cố ý gửi cho cậu một con thỏ chết?" Lúc đầu Tiểu Nhan vẫn còn ngơ ngác, nhưng dân dân cô ấy cũng có phản ứng, trợn tròn mắt: "Cậu, ý cậu là ai đó có tình bỏ con thỏ này vào trong bưu kiện để hù dọa chúng ta, mà người này có thù với chúng ta!" "Ừm, may quá, vẫn không quá đần" "Mộc Tử" "Sao?" "Cậu còn tâm tình đùa giỡn cơ à. Có biết vừa rồi mình sợ đến suýt tiểu ra quân không. Ôi mẹ ơi, thỏ chết thì thôi quên đi, hai mắt lại còn bị đâm như thế. “Đừng nói nữa." Hàn Mộc Tử ngắt lời cô, nghe Tiểu Nhan miêu tả, cô lại bắt đầu nghĩ đến cái chết của con thỏ, thật sự tàn nhẫn quá.

Nghĩ đến đó cô vẫn hơi buồn nôn, chỉ biết ngồi mím môi Người bên ban quản lý khu nhà đã đến, bởi vì Tiểu Nhan không tiện di chuyển nên Hàn Mộc Tử là người đi mở cửa.

Sau khi những người đó kiểm tra bưu kiện chuyển phát nhanh, mấy người đàn ông to lớn cũng tái mặt sợ hãi trước cảnh tượng đẫm máu, sau đó tất cả đều nhìn về phía chủ nhà Hàn Mặc Tử. "Cô Mộc Tử, đây là hàng chuyển phát nhanh cô mới nhận được à?" “Không phải chuyển phát nhanh. Hàn Mộc Tử lắc đầu nhìn cái hộp. “Chắc là có người lấy danh nghĩa chuyển phát nhanh để ở dưới phòng quản lý. Người bên quản lý gật đầu. "Được rồi cô Mộc Tử, chúng tôi hiểu ý cô rồi, chuyện này chúng tôi sẽ giải quyết ngay lập tức. Về vấn đề của cô chúng tôi sẽ kiểm tra và đưa ra lời giải thích sớm nhất có thể "

Hàn Mộc Tử vẻ mặt lãnh đạm: "Cảm ơn anh"

Họ nhanh chóng thu dọn rồi mang cái hộp đi, Hàn Mặc Tử đóng cửa lại, dựa vào tường thở hổn hển.

Tiểu Nhan vẫn ngồi đó nhìn cô chăm chăm. Hàn Mặc Tử im lặng một lát rồi đi về phía trước: "Sắc mặt cậu không tốt. Trước tiên đi nghỉ ngơi đi. Khỏi nấu bữa tối, ti nữa ra ngoài ăn, không thì gọi đồ ship tới " Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Tiểu Nhan nói lí nhí: "Nếu độ ăn bị hạ độc thì sao?"

Hàn Mặc Tử: "M

Tiểu Nhan chớp chớp mắt: "Mình nghĩ chúng ta bị theo dõi rồi."

Hàn Mộc Tử không trả lời, cô lệ đôi chân yếu ớt ngồi xuống số pha, tự rót cho mình một cốc nước lạnh để kìm nén cảm xúc đang lộn xộn trong lòng. "Gần đây chúng ta đã đắc tội với ai? Ai lại làm ra chuyện xấu xa như vậy? Cậu nói xem gần đây chúng ta làm gì mà " Tiểu Nhan phàn nàn với cô, đang nói thì đột ngột nghĩ đến điều gì đó, mặt cô mở to nhìn Hàn Mộc Tử.

Ánh mắt ấy khiến người ta tê dại. "Muốn nói gì thì nói đi, đừng có nhìn mình như thế"

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, lớp phòng ngự tinh thần của Hàn Mộc Tử bây giờ rất mỏng manh. "Chẳng lẽ là Lâm Thanh Thanh? Lúc trước cô ta đã muốn hại cậu!"

Lâm Thanh Thanh?

Hàn Mộc Tử nghĩ đến người trước đây từng cùng mẹ đến phòng làm việc xin lỗi cô, đôi môi tái nhợt mấp máy không trả lời. "Cậu có bao giờ nghĩ, có thể cô ta nói sẽ không làm hại cậu, nhưng nhỡ đâu cô ta đổi ý thì sao? Nếu không, sau khi chúng ta trở về Việt Nam cũng chưa từng xúc phạm ai, làm sao có thể làm những điều cực đoan như vậy, lại còn vào thời điểm này nữa chứ."

Hàn Mặc Tử ngắt lời cô: "Chúng ta không chỉ đắc tội với Lâm Thanh Thanh mà còn cả nhiều người khác nữa."

Thấy Tiểu Nhan nhìn mình chăm chăm, Hàn Mặc Tử nhàn nhạt nói: "Cậu quên chuyện công ty lúc trước rồi à?" "Cũng đúng nhỉ, vậy có phải là Triệu Như Ý không? Mẹ kiếp, con tiện nhân này chắc không phải vì mất mặt mà chĩa mũi dao về phía chúng ta chứ?" Hàn Mộc Tử mim mim mỗi suy nghĩ vẩn vơ mãi không ra lý do, trong đầu cô bây giờ vẫn đang rối bời làm.

Với Lâm Thanh Thanh mà nói, lúc đó có thể thấy được sự chân thành của cô ta, nhưng ai có thể đảm bảo rằng cô ta sẽ không thay đổi ý định đâu? Cuối cùng cô ta cũng nói rằng sẽ cạnh tranh công bằng với cô để có được Dạ Mạc Thâm còn gì.

Vả lại, cô ta nói rằng sẽ không làm hại cô, không nói sẽ không khủng bố cô.

Hoặc có thể là do Triệu Như Ý ghim hận, nhờ người tìm địa chỉ của cô rồi mang con thỏ chết này đến đây?

Hàn Mộc Tử thật sự đau đầu, vặn vẹo đôi tay. Rốt cuộc là ai chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play