làm chuyện gì với anh đúng không? Cuối cùng Tiêu Túc nhận lệnh rời khỏi, trước khi đi cậu còn thân thiết thay Dạ Mạc Thâm đóng cửa lại.

Trong phòng trở lại vẻ yên tĩnh, Dạ Mạc Thâm cầm khăn mặt đã lau xong đặt lại trên bàn, mím nhẹ đôi môi mỏng.

“Khóc có thể giải quyết được vấn đề sao?”

Nước mắt Thẩm Kiểu không ngừng chảy ra, anh đưa tay ra còn phải lau cho cô một lúc lâu mới dứt khoát thu tay lại, cười mỉa mai mà nói: “Nói không cam lòng thì phải đánh lại, nước mắt… là thứ vô dụng nhất trên thế giới này.”

Mặc dù Thẩm Kiều uống say, thế nhưng cô láng máng nghe thấy bên tai có người đang nói chuyện, nhưng nói cái gì thì đến một câu cô cũng không nghe rõ.

Cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Dù còn rất khó chịu, cô khó khăn muốn mở to mắt, nhưng lại chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn đi qua phòng.

Khung cảnh này… hình như rất quen thuộc Nhưng, đó là ai? Mí mặt nặng tru, ý thức dần nặng nề, Thẩm Kiều nhắm mắt lại, ngay sau đó lại mê man như trước.

Hậu quả của việc say rượu chính là đau đầu, vào ngày hôm sau Thẩm Kiều tỉnh dậy đầu óc vẫn đau như lúc trước.

Cô ôm cái đầu đang đau nhức ngồi dậy, nhìn cắn phòng sáng rực mới từ từ bình tĩnh lại.

Sau khi ngồi ngây người ra khoảng mười giây, Thẩm Kiều quay lại nhìn chiếc giường lớn của Dạ Mạc Thâm.

Anh nằm ngay ngắn ở đó, rõ ràng còn chưa có thức dậy.

Thẩm Kiều giơ tay tìm điện thoại, nhưng lại phát hiện điện thoại không có ở dưới gối, đành phải rón rén xuống giường nhón chân đi vào phòng tắm.

Khi đi ngang qua cái bàn, cô mới nhìn thấy tất cả đồ đạc của mình đều ở trên đấy.

Thẩm Kiều thoáng nhìn qua thời gian mới biết bây giờ vẫn còn rất sớm.

Vì thế cô đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy đầu đã không còn đau dữ dội như lúc trước.

Nhìn trong gương thấy vành mắt cô đen sậm, sắc mặt tái nhợt, tóc tai lộn xộn, đôi mắt sưng húp, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật xấu xí..

Thẩm Kiều duỗi tay che mặt mình, có chút không thể tin được, sao có thể thành ra như vậy? Suýt chút nữa còn cho rằng mình đang gặp phải quỷ, Thẩm Kiều dùng sức nhéo mạnh hai má mình, miết đỏ làm cho bản thân nhìn qua có chút hồng hào.

Sau đó nhúng khăn lông vào nước lạnh đắp lên mắt một chút mới không còn sưng lên nữa.

Nhìn thấy bản thân cuối cùng cũng có một chút giống con người, Thẩm Kiều thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi mới bước ra khỏi phòng tắm.

Khi đi ngang qua giường của Dạ Mạc Thâm, Thầm Kiều không nhịn được mới liếc nhìn anh ta, bỗng nhiên trong đầu cô xẹt qua một hình ảnh, nhớ tới một bóng dáng cao lớn đi lại ở trong phòng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều như đứng chôn chân tại chỗ.

Tối hôm qua cô uống rượu, có phải là xuất hiện ảo giác? Nhưng… tại sao cảnh tượng đó lại rõ ràng như vậy? Hình như bóng dáng kia chính là anh ta, nhưng mà… Ánh mắt của Thẩm Kiều nhìn xuống chiếc xe lăn để một bên.

Từ trước đến nay anh ta luôn ngồi trên xe lăn, hơn nữa cô còn từng giúp đỡ anh ta, rõ ràng anh ta ngay cả một chút sức lực cũng đều không có.

Là do cô say đến hồ đồ, nên nhận nhầm người? Hay là… đang nằm mơ? Thẩm Kiều khẽ bóp cái trán đau nhức rồi trở về giường dự định ngủ thêm một chút nữa.

Vừa mới nằm xuống trong đầu Thẩm Kiều lại hiện lên một vài hình ảnh.

Lúc ở quán bar cô bồ nhào vào trong lồng ngực của Dạ Mạc Thâm, có cảnh ôm lấy cổ anh, có cảnh khi ở trên xe cô còn ôm lấy vòng eo thon gầy của anh, còn có cảnh… hôn môi anh ở trong thang máy.

Hình ảnh tới đây thì kết thúc, tuy rằng vụn vặt, nhưng khi xâu chuỗi tất cả lại, Thầm Kiều cũng gần như có thể đoán được lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

Cả người cô như rã rời, nằm im ở đó không dám nhúc nhích.

Tối hôm qua cô thật sự… uống quá nhiều, không nghĩ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ trước đây cô cũng như vậy sao? Không! Trước đây cô không bao giờ cho phép bản thân mình uống rượu đến mức mất đi ý thức, thậm chí sau khi về nhà cô còn có thể nấu cơm, tắm rửa rồi mới đi ngủ.

Nhưng mà ngày hôm qua làm thế nào mà… Là vì quá đau lòng khổ sở? Hay là cảm thấy Dạ Mạc Thâm đáng tin cậy, cho nên… Trong lòng Thẩm Kiểu rối loạn thành một đống, nhắm chặt mắt lại, đầu óc rối tung lên.

Suy nghĩ mông lung cũng không thể đánh bại được con sâu ngủ, Thẩm Kiểu nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đến khi cô tỉnh lại vì bị tiếng động trong phòng đánh thức, mở mắt ra, Thẩm Kiểu ngồi dậy nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đã tỉnh và đang rửa mặt trong phòng tắm.

Thẩm Kiều xoay người trở mình, sau đó đem chăn kéo lên đỉnh đầu.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua làm cô cảm thấy thật mất mặt, không muốn gặp mặt ai cả.

Thật buồn bực.

Cô nhất định phải đợi anh ta rời đi rồi mới đứng dậy, tốt nhất là cả hai người không nên gặp mặt nhau, sau khi quyết định như vậy cuối cùng cũng khiến Thẩm Kiều thờ dài một hơi nhẹ nhõm.

Cửa phòng tắm mở ra, vang lên âm thanh của chiếc xe lăn.

Thầm Kiều vén một góc chăn lên nhìn lén, quả đúng là nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe lăn.

Cô đã bảo rồi mà, làm sao Dạ Mạc Thâm có thể đứng lên được? Nhất định là cô uống say đến mức hồ đồ, hoặc đúng là cô nhìn nhầm người.

Chờ đã, chiếc xe lăn kia sao lại di chuyển đến chỗ cô? Thẩm Kiều kéo mạnh chăn xuống, rồi nằm thẳng đơ.

“Thức rồi thì rời khỏi giường đi.”

Dạ Mạc Thâm lạnh lùng lên tiếng, Thầm Kiều nằm ở đó giả vờ như không nghe thấy, nhắm mắt tự nhủ rằng chính mình đang ngủ.

“Còn biết xấu hổ sao?“ Cả người Thầm Kiều khẽ run lên, anh ta biết cô đã tỉnh lại rồi? “Tối hôm qua không phải đã rất tốt sao?”

Dạ Mạc Thâm tiếp tục hỏi.

Thẩm Kiều khẽ cắn môi dưới, biết thì làm sao, cô sẽ giả vờ như không biết đến cùng là được.

Một lúc sau, không nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Thẩm Kiều cảm thấy kỳ quái, lén lút ló đầu ra tìm hiểu, chỗ xe lăn vừa rồi đã không có ai, Dạ Mạc Thâm hình như đã di rồi.

Thẩm Kiều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng mở chăn bông đi ra.

Sắp ngạt chết cô rồi… Tung chăn bông ra phía sau, Thẩm Kiều sững sờ tại chỗ, bởi vì người cô tưởng rằng đã bỏ đi, đương nhiên vẫn còn ngồi ở đó, chẳng qua chỉ là thay đổi vị trí khác mà thôi.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, khung cảnh nhất thời xấu hổ không thể kiểm soát.

Im lặng… Một giây, hai giây, Thẩm Kiều cắn môi dưới, giây tiếp theo đã trực tiếp đứng dậy chạy vào trong phòng tắm.

“Bởi vì chuyện tối hôm qua cho nên không có mặt mũi gặp người khác?”

Vậy mà lời nói của Dạ Mạc Thâm lại làm cho cô đột ngột dừng bước, Thẩm Kiều quay đầu lại, vốn dĩ lúc này cô dự định bỏ trốn, nhưng bây giờ cô lại thay đổi ý định, cô im lặng đứng yên hai tay ở phía sau nắm chặt.

“Không có.”

Thẩm Kiều cắn môi dưới, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh tuấn của Dạ Mạc Thâm, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy.

“Tối hôm qua… cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm khẽ nhướng mày, nheo mắt đánh giá cô.

“Có vẻ như cô đều nhớ rõ tất cả?”

“Gần như là vậy, đại khái đều nhớ rõ.”

Thẩm Kiều nhỏ giọng nói, sau đó duỗi tay vén sợi tóc trước mặt ra sau vành tai, cắn môi dưới, như thể do dự điều gì, một lúc sau mới mở miệng nói: “Tối hôm qua… tôi không có làm gì quá đáng đúng không?”

Nhưng những kí ức đó tương đối vụn vặt, cô chỉ biết đại khái chuyện gì xảy ra, nhưng mà… chẳng hạn như… sau khi hôn xong thì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ? Chắc là cô sẽ không nói cái gì lung tung với Dạ Mạc Thâm đâu nhỉ? Đang suy nghĩ miên man, ánh mắt chuyên chú của Dạ Mạc Thâm dừng ở trên mặt cô, nóng bỏng đến mức cô muốn tìm cái lỗ để nhảy xuống, cô lấy lại tinh thần, vừa vặn nhìn lại ánh mắt của anh.

“Chuyện quá đáng?”

Dạ Mạc Thâm cười khầy: “Cô nghĩ như thế nào?”

Nghe vậy, Thẩm Kiều siết chặt quần áo mình, khẩn trương đến mức lông mi đều run rẩy: “Tôi chắc là không có làm ra chuyện gì… với anh đâu nhỉ?”

Thật ra thì cô… cũng không chắc lắm! “Làm sao? Chẳng lẽ cô thật sự hi vọng sẽ xảy ra chuyện gì đó với tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play